Tranh Bá Thiên Hạ

2: Vương miện bị vỡ ((2))


trước sau

Phương Giải ở trên lưng bạch sư vươn người đứng dậy, nghênh đón Thiên vũ kiếm xuất hiện khắp nơi.

Xoạt một tiếng.

Triều lộ đao bổ xéo vào giữa không trung, đao quang như dải lụa mở ra một lỗ hổng trong không trung, đao quang chém đứt kiếm vũ, hướng thẳng về phía lồng ngực của Tạ tiên sinh. Tạ tiên sinh một lần nữa vặn mình lùi về phía sau, đao quang kia giống như cái bóng lập tức đuổi theo hắn.

Đao quang xuyên qua kiếm vũ mà không phải chịu bất cứ trở ngại nào. Tất cả kiếm khí sau khi va chạm với đao quang, đều lập tức biến mất vô hình.

Tạ tiên sinh biến sắc, với tu vi của hắn mà vẫn không thể nhìn ra một đao này của Phương Giải là dùng thủ pháp gì. Dựa theo đạo lý, với nội kình hùng hậu của hắn, một đao của Phương Giải cho dù bá khí sắc bén đến đâu cũng không thể chém đứt kiếm vũ như chém một tờ giấy mỏng như vậy. Hắn làm sao biết được, Phương Giải bây giờ đã thấu triệt lực vô hình của hắn. Ngay từ đầu hắn đã phát hiện lực vô hình có thể che giấu thiên địa nguyên khí, khiến người ta không thể phát hiện được.

Mà theo như những gì hắn hiểu về cơ thể mình, sau khi nắm rõ năng lực khí mạch của cơ thể mình, khả năng điều khiển lực vô hình của hắn lập tức bước lên một tầng cao mới, lực vô hình không những có thể che giấu được thiên địa nguyên khí, mà còn có thể làm tan rã thiên địa nguyên khí của kẻ thù, mặc dù uy lực rất nhỏ, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng điều khiển kiếm quang xuyên qua kiếm vũ.

Đường kiếm quang kia đuổi theo Tạ tiên sinh, Tạ tiên sinh sau khi đáp xuống hai tay đan trước mặt thành hình chữ thập, hai cánh tay khổng lồ xuất hiện trước cơ thể hắn, cánh tay tránh kiện hợp thành một lá chắn va chạm mạnh mẽ với đao quang. Hai luồng sức mạnh va chạm, lập tức khiến cho không khí bùng nổ.

Một khối sương trắng bốc lên, Tạ tiên sinh không dám khinh thường lùi về phía sau mười bước. Nhưng khi hắn vừa ổn định bước chân, cách đó không xa liền truyền đến giọng nói lạnh lùng.

- Ngươi quá chậm… Còn không bằng Tạ Phù Diêu.

Giọng nói này, khiến cho da đầu Tạ tiên sinh như muốn nổ tung.

Hắn theo bản năng tránh sang một bên, sau đó vung quyền đánh mạnh về phía sau. Nhưng một quyền lại đánh hụt, phía sau đâu có người?

Bởi vì Phương Giải vốn không ở phía sau hắn.

Tạ tiên sinh đánh hụt một quyền đã biết việc lớn không thành, trong lòng đột nhiên căng thẳng. Ngay sau đó hắn cảm thấy bụng dưới mình bị người ta nắm lấy, có một luồng kình khí cường đại từ ngoài bụng dưới truyền vào, trong nháy mắt khuấy đảo đan điền khí hải của hắn, nội kình trong cơ thể không được kiểm soát, tứ chi lập tức mất đi khí lực.

Phương Giải nắm bụng dưới xong lòng bàn tay rung nhẹ, thiên địa nguyên khí tràn vào phá vỡ khí mạch của Tạ tiên sinh. Mất đi khí mạch, đan điền cho dù vẫn còn thì một thân tu vi của hắn cũng coi như mất.

- Vân Thù không muốn ngươi chết, cho nên ta sẽ không giết ngươi.

Phương Giải đem Tạ tiên sinh ném ra xa, không tiếp tục động thủ nữa.

Nhưng.

Tạ tiên sinh đã rơi xuống nhầm chỗ, vừa hay nằm ngay trước mặt Bắc Man Vương. Sau khi rơi xuống Tạ tiên sinh muốn giãy giụa đứng dậy, nhìn thấy khuôn mặt méo mó vì sợ hãi của Bắc Man Vương hắn lập tức rống lên giận dữ:

- Mau đỡ ta dậy! Cái tên ngu ngốc rác rưởi này! Ngươi có tác dụng gì chứ, mau đưa kim trượng trả cho ta!

Bắc Man Vương nghe xong câu này, đột nhiên rống lên một tiếng, điên cuồng nhảy xuống từ trên giường đá, giơ tay đem vương miện bằng đá trên đầu mình gỡ xuống, hung hăng nện vào trán Tạ tiên sinh.

Phụt một tiếng, máu tươi lập tức bắn ra, phun cả lên mặt Bắc Man Vương.

- Ngươi…đám người man rợ này… dám đánh ta… ta sẽ giết ngươi!

Tạ tiên sinh bị nện cho suýt bất tỉnh, cố nén cơn đau muốn đẩy Bắc Man Vương ra, nhưng thân thể hơn một trăm cân của Bắc Man Vương đối với hắn mà nói chẳng khác gì một ngọn núi, làm sao có thể đẩy ra được! Còn Bắc Man Vương sau cú nện đầu tiên cũng bị bản thân làm cho giật mình. Nhưng thấy thần sứ không thể chống cự, nàng lập tức rống lên một tiếng hưng phấn, vừa rống vừa tiếp tục nện xuống.

Vương miện đá nát tan.

Xương sọ của Tạ tiên sinh cũng nát tan.

Còn bàn tay kia của nàng, vẫn nắm chặt kim trượng.

Bắc Man Vương là một nữ nhân.

Mặc dù từ bề ngoài phân biệt có chút khó
khăn.

Mặt nàng rất đen da dẻ cũng xấu, đây là dấu ấn của việc sống ở vùng đất hoang man lâu ngày, cả đời này cũng không thể thay đổi. Cho dù có sử dụng son phấn của Trường An Từ Cẩm Ký, cho dù là khoác lên người trang phục hoa mỹ nhất của Lăng Phù Trang cũng không có ý nghĩa gì. Giáo thụ lễ nghi của cung đình Đại Tùy, chắc chắn sẽ rất đau đầu làm thế nào để khiến cho nàng trông giống như một nữ nhân.

Để thể hiện uy nghiêm và dũng khí của mình, Man nhân thường bôi rất nhiều màu sắc lộn xộn lên mặt, họ cho rằng làm như vậy thì có thể dù dọa kẻ thù, ưu thế của Bắc Man Vương là không cần bôi màu sắc khuôn mặt nàng đã đủ lộn xộn rồi.

Cùng dã thú giao chiến lâu ngày, cái đầu tiên người Bắc Man học được đó là làm thế nào phân biệt nguy hiểm. Ví dụ họ có thể mấy chục con người cùng tấn công một con hổ vằn, nhưng lại tuyệt đối không dám tấn công một đàn có nhiều hơn năm con chó sói. Họ chỉ lạc hậu, chứ không ngốc.

Cho nên khoảng khắc Bắc Man Vương nhìn thấy đem thần sứ ném xuống đất, nàng đã biết không nên động vào nam nhân trẻ tuổi cưỡi bạch sư này.

Nàng có chút khó khăn đứng lên từ thi thể của Tạ tiên sinh, thịt mỡ trên người rung rinh theo từng cử động. Người Bắc Man mặc rất ít y phục, chỉ quấn một ít da thú hoặc là lá cây, sau khi đến thảo nguyên mới học cách mặc bì giáp của người thảo nguyên. Nhưng đáng tiếc là, không bộ y phục nào có thể mặc vừa cơ thể Bắc Man Vương, cho nên vẫn còn lộ ra rất nhiều da thịt, nhưng lại không hề thẩm mỹ.

Nàng dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Phương Giải, do dự một lúc bỗng nhiên quỳ xuống, thân thể phủ phục, hai tay đặt ngang trên mặt đất. Thịt mỡ tràn ra, làm bốc lên một tầng bụi mờ trên mặt đất.

Đây là động tác bái sơn thần của người Bắc Man.

Thấy Bắc Man Vương phủ phục trên mặt đất, những người Bắc Man xung quanh cũng giống như thủy triều đồng loạt cúi lạy.

Phương Giải nhìn những con người này, đột nhiên lại có một loại ảo giác xuyên việt, văn mình của thế giới này đã phát triển rất phồn vinh, văn hóa Đại Tùy cũng giống như một thời kì nào đó trong lịch sử kiếp trước, nhưng những Man nhân này lại giống như khiến cho Phương Giải trở về mấy ngàn năm trước, xuất hiện ở thời kì con người vừa mới chinh phục thế giới này.

Phương Giải không hiểu Man ngữ, quay người, ngoắc tay cho thân binh áp giải một thân tín của Tạ tiên sinh đến.

- Ngươi có hiểu Man ngữ không?

Phương Giải hỏi.

Dao găm đè lên cổ võ sĩ giáp sắt, nhưng người này vẫn đứng thẳng lưng. Phương Giải có thể nhìn ra người này không giống như những kị sĩ giáp sắt khác, không phải người Bắc Liêu, có lẽ là tùy tùng Tạ tiên sinh mang từ Giang Nam đến, chỉ là chưa từng xuất hiện trên đất Bắc Liêu, có lẽ là trợ thủ hắn đặc biệt giữ lại bên mình. Trên người những kị sĩ giáp sắt này đều có một luồng khí tức dũng mãnh, cho dù chiến bại, bọn họ cũng không cúi đầu.

Thấy hắn không trả lời, Phương Giải không lãng phí hỏi câu thứ hai nữa.

Hắn khoát tay, kiêu kị giáo áp tải kị sĩ giáp sắt lập tức rút đao chém xuống, hoành đao làm bằng thép tinh luyện chặt đứt vòng giáp trên cổ kỵ sĩ giáp sắt. Nơi mỏng nhất của áo giáp chính là vòng giáp trên cổ, để bảo đảm độ linh hoạt cho nên giáp sắt ở đây rất mỏng.

Đầu người rơi xuống, máu tươi phun ra cao gần một mét.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện