Một buổi nói chuyện, vài lần hiểu ra.
Lúc đi xuống núi, trong lòng Phương Giải khá thoải mái, không chỉ vì đoán được thân phận của La Diệu, còn nhớ tới trước khi Hạng Thanh Ngưu rời đi, có nói cho hắn biết rằng, Trung Thân Vương Dương Kỳ gỡ con ngươi màu đỏ trong mắt hắn ra, như vậy La Diệu liền mất đi cảm ứng với hắn, chứng tỏ rằng Đại Luân Minh Vương cũng như vậy.
Nhưng điều này vẫn chưa khiến cho Phương Giải hoàn toàn yên tâm. Dù sao việc hắn đang làm không phải là bí mật gì. La Diệu tự nhiên biết Hắc Kỳ Quân đang ở chỗ nào. Nếu La Diệu muốn tìm tới hắn cũng không khó, trừ khi Phương Giải tìm một chỗ mai danh ẩn tích để khổ tu.
Sau khi tới núi Chu Tước ba tháng, sơn trại đã có quy mô đơn giản, đường sông đã mở rộng, việc đào thêm đường sông đã giao cho dân công mới chiêu mộ tới. Bởi vì Phương Giải có danh tiếng khá tốt, cho nên hắn vừa phái người dán bố cáo liền rất nhanh được hưởng ứng. Chỉ hai tháng thôi mà đã có ít nhất hai vạn người khiêng cuốc tới báo danh. Lúc này người phía dưới mới biết vì sao lúc Phương Giải chiêu binh, cho phép người không đủ tư cách được mang năm cân lương thực và tiền trở về.
Chính vì chuyện này mà danh dự của Hắc Kỳ Quân tốt lên rất nhiều. Dân chúng đều biết được Phương tướng quân mới tới là một người tốt, yêu dân, nói là làm. Hơn nữa tiền công mà Hắc Kỳ Quân đưa ra cũng không thấp, cho nên bọn họ chen chúc mà tới. Sau khi đường sông khai thông, đám dân công còn muốn ở lại núi Chu Tước mở con đường nối thẳng tới bình nguyên ở phía sau núi. Dự tính công trình này phải mất một năm.
Phương Giải phong Thôi Trung Chấn làm tổng quản, giao cho việc huấn luyện tân binh và mở rộng đồn điền. Thôi Trung Chấn lĩnh mệnh rời đi, mang theo đội ngũ mấy vạn người vượt qua núi Chu Tước khai hoang. Năm nay đã lầm tiết, không thể thu hoạch được lương thực, nhưng hiện tại bắt đầu khai hoang, tới mùa thu gieo mầm, đầu màu hè năm sau sẽ nghênh đón vụ thu hoạch đầu tiên.
Đội ngũ bắt đầu khôi phục huấn luyện, tướng quân các đội tự mình đốc thúc. Kỳ thực mọi người đều biết rằng, sự yên bình này chỉ kéo dài ngắn ngủi mà thôi. Đã bước trên con đường này, sao có thể sống yên ổn qua ngày ở núi Chu Tước được.
Sau buổi nói chuyện với Tang Táp Táp, Phương Giải hạ lệnh tướng lĩnh các quân tới đại sảnh sơn trại nghị sự.
Ngồi ở cái ghế lớn có tay vịn, Phương Giải càng tăng thêm vài phần uy nghiêm. Ngồi bên trái Phương Giải là Tán Kim Hầu Ngô Nhất Đạo. Đây là Phương Giải cố ý an bài. Chỗ ngồi khác, chia ra làm hai nhóm văn và võ. Bên võ tướng hiển nhiên có số lượng đông hơn. Vì không lộ vẻ cách xa, ngay cả Đại Khuyển, người có trách nhiệm quản lý lương thực cũng ngồi ở hàng ngũ quan văn. Hàng ngũ võ tướng có hai mươi mấy người, còn bên quan văn chưa đủ mười người.
- Trần Hiếu Nho.
Phương Giải thấy mọi người đã tụ họp đông đủ, phân phó:
- Báo cáo tin tức mà Kiêu Kỵ Giáo điều tra được trong mấy tháng qua.
Trần Hiếu Nho vội vàng đứng dậy, lấy ra tình báo mà y đã sửa sang lại:
- Phụng quân lệnh của Đại tướng quân, ba tháng qua Kiêu Kỵ Giáo đều một mực điều tra tin tức. Hiện tại bên trong Hoàng Dương Đạo, binh lực lớn nhất là tướng quân Điền Tín dưới trướng của La Diệu. Người này mặc dù không đứng hàng thập kiệt, nhưng rất được La Diệu tin tưởng, để lại cho y ba vạn tinh binh. La Diệu sau khi tự phong làm Ung Vương ở Giang Nam, liền định Ung Châu làm thủ đô, đổi tên là Ung Kinh. Bốn đạo Tây Nam cộng thêm Hoàng Dương Đạo, cũng đổi tên trị thành lại.
- Trị thành Hoàng Dương Đạo đổi thành Tín Dương, phong Điền Tín làm Thứ sử của Tín Dương. Người này cũng đang chiêu binh, nhưng vì dân chúng Hoàng Dương Đạo không có hảo cảm gì với La Diệu, cho nên việc chiêu binh không thuận lợi. Nhưng dù sao bọn họ đang nắm nhà kho Hân Khẩu trong tay, có lương thảo hậu thuẫn, nên vẫn có người tới báo danh. Lúc trước Điền Tín đã thu phục được mấy đội đạo phỉ, mở rộng chừng được hơn vạn người.
Trần Hiếu Nho dừng một chút rồi nói tiếp:
- Ngoại trừ thế lực Hắc Kỳ Quân chúng ta, thì binh mã của Điền Tín chính là thế lực lớn nhất. Ngoài ra, có Cao Bắc Đẩu phất cờ tạo phản ở Lục Xuyên, đội ngũ chừng hơn vạn, không nghe theo quân lệnh của Điền Tín, tự xưng là Thiên
Vương, cưỡng ép dân chúng tham gia, sau khi công phá huyện Lục Xuyên liền chiếm nơi này làm căn cứ. Theo tin tức mà tỵ chức tìm hiểu được, có khả năng Cao Bắc Đẩu sẽ động binh với các huyện lân cận.
- Đậu Thiên Đức ở Bác Dương, dẫn theo một đội bảy, tám nghìn người đóng ở núi Áp Chủy, thỉnh thoảng đi ra ngoài cướp bóc làng xã. Nửa năm qua đã quét sạch mười mấy thôn trại. Lúc trước còn mang binh tấn công huyện thành Bác Dương, nhưng vì Huyện lệnh Bác Dương cùng dân dũng mà ông ta tự thành lập liều chết chống cự, Đậu Thiên Đức vây công mười ngày vẫn không công phá được, đành phải lui về núi Áp Chủy.
- Khe núi Hổ Khẩu có một nhóm cường đạo, chừng hơn nghìn người, nghe nói người cầm đầu họ Mạc, không biết tên, hình như tới từ nơi khác. Người này lúc đầu lôi kéo mấy chục người tới khe núi Hổ Khẩu làm cường đạo. Sau khi La Diệu mang binh rời đi, y bắt đầu tuyển quân mua ngựa, mở rộng tới hơn nghìn người. Không giống như Cao Bắc Đẩu và Đậu Thiên Đức, họ Mạc này xuất thân từ quân đội, trị quân rất nghiêm, nhưng lại rất khó thăm dò được binh lực cụ thể trong khe núi và lai lịch của y. Đám cường đạo dưới trướng người này được gọi là Mãnh Hổ Quân, có chút đặc biệt là bọn họ rất ít quấy rầy dân chúng, chỉ khai đao với đám nhà giàu vọng tộc.
Trần Hiếu Nho dừng lại một chút rồi nói:
- Trước mắt Hoàng Dương Đạo có mấy thế lực như vậy.
Y chắp tay nói với Phương Giải rồi lui xuống.
Phương Giải nhìn Tôn Khai Đạo ngồi ở vị trí đầu trong nhóm quan văn, Tôn Khai Đạo lập tức đứng lên:
- Nếu chúng ta muốn yên ổn ở Hoàng Dương Đạo, nhất định phải đánh vài trận. Ý của Đại tướng quân là, nếu muốn danh tiếng của Hắc Kỳ Quân càng thêm vang dội, thì có hai chuyện tất nhiên phải làm. Thứ nhất, chính là yêu dân, khiến cho dân chúng Hoàng Dương Đạo không bài xích Hắc Kỳ Quân chúng ta, năm rộng tháng dài sẽ có càng nhiều người ủng hộ. Cho nên Đại tướng quân đã hạ lệnh, năm nay và năm sau, những dân chúng phụ thuộc vào Hắc Kỳ Quân chúng ta sẽ không bị thu lương thực. Nếu năm sau đồn điền chúng ta thu hoạch được mùa, thì lại miễn thuế thêm một năm nữa.
- Thứ hai, còn phải cho dân chúng nhìn thấy thực lực của Hắc Kỳ Quân chúng ta. Muốn vậy chúng ta phải đánh thắng trận, sau vài trận đánh thắng, dân chúng càng thêm tin tưởng. Chỉ khi dân chúng phụ thuộc vào Hắc Kỳ Quân chúng ta càng ngày càng nhiều, thì Hắc Kỳ Quân mới phát triển lớn mạnh. Tới lúc đó không chỉ có đầy đủ lương thực, còn có nguồn mộ lính dồi dào.
Y cười nói:
- Vừa rồi Trần tướng quân đã kể ra những thế lực đáng giá đánh một trận ở Hoàng Dương Đạo, ý của Đại tướng quân là, thảo luận xem nên đánh ai trước?
…
…
Ngô Nhất Đạo vẫn an tĩnh ngồi trên ghế, không lên tiếng, thoạt nhìn có chút thất thần. Phương Giải nhìn y, cười hỏi:
- Hầu gia cảm thấy chúng ta nên động thủ với ai trước?
Lúc này Ngô Nhất Đạo mới hồi phục tinh thần, hướng Phương Giải cười nói:
- Chuyện quân vụ ta không dám nói xằng nói bậy. Bổn phận của ta là kinh doanh cho thật tốt, để đổi lấy nhiều thức ăn, trang bị cho tướng sĩ hơn. Còn quân vụ, không phải là điều ta am hiểu.
Y như có thâm ý thêm vào một câu:
- Kỳ thực việc nhỏ như vậy, Đại tướng quân chỉ cần phân công phía dưới. Ngoại trừ Điền Tín ở Tín Dương ra, mấy nhóm cường đạo khác đâu đáng giá để Đại tướng quân lãng phí thời gian nghị luận?
Phương Giải lập tức hiểu ý của Ngô Nhất Đạo, hắn khẽ gật đầu ra hiệu mình đã hiểu