Tô Bất Úy đứng bên cạnh xe ngựa, không hề nhúc nhích. Y đã không còn trẻ nữa rồi cho nên thoạt nhìn không có khí thế gì. Nhưng thân thể của y vẫn rất ổn định, thật giống như một gốc cây già. Trương chân nhân quay đầu nhìn thoáng qua, bỗng nhiên sinh ra một cảm giác cây già đơn độc trông coi một nấm mồ.
- Hôm nay tâm tình của ta không được tốt.
Trương chân nhân nhìn thoáng qua Tống Tùng Hạc, nói:
- Vạn lần chớ chọc giận ta. Ngươi tĩnh tu trên núi Tùng Hạc sáu mươi năm, thật vất vả mới tới cảnh giới này, chết ở đây chẳng phải đáng tiếc sao.
- Ha hả.
Tống Tùng Hạc cười nói:
- Tuy rằng lão là chưởng giáo Võ Đang, trong chốn giang hồ cũng đồn đại rằng lão mới chính là người đệ nhất của Đạo tông. Nhớ tới mười mấy năm trước lúc ta thấy lão cũng từng nói qua, có đôi khi không tranh dành hư danh không phải vì chướng mắt với hư danh đó, mà là tranh giành không được. Cho nên tương đối mà nói, nếu là Tiêu Nhất Cửu nói với ta lời này, ta sẽ có chút lo lắng. Về phần lão, không mấy người từng thấy lão ra tay, làm sao biết lão mạnh mẽ thật hay chỉ là giả dối?
Y còn chưa dứt lời, Trương chân nhân đã nhíu mày lại.
- Đã thông báo cho ngươi rồi, tâm tình của ta hôm nay không được tốt.
Trương chân nhân hơi than nhẹ một tiếng, sau đó thân hình bỗng nhiên cao. Không phải là nhảy lên, mà là trở nên rất lớn, cực kỳ lớn.
Nguyên khí thiên địa xung quanh nhanh chóng tụ tập lại sau đó tạo thành một người khổng lồ gần như thực thể hóa. Người khổng lồ này rất giống với Trương chân nhân, chỉ khác là lớn hơn đâu chỉ gấp mấy chục lần, cao hơn cả cây đại thụ, đạo bào bay phấp phới.
- Chướng nhãn chi pháp!
Tống Tùng Hạc hơi sửng sốt nói thầm một câu, sau đó chỉ tay về phía trước. Một thanh trường kiếm tự động bay ra khỏi vỏ, lao tới bản thể của Trương chân nhân nhanh như điện. Kiếm thế cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã tới trước bản thể của Trương chân nhân. Vốn tưởng rằng chỉ có một chiêu kiếm, ai ngờ kiếm tới gần Trương chân nhân thì bỗng nhiên tách ra, một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn kiếm!
Kiếm dày đặc khiến người ta không đểm xuể, bắt đầu xoay quanh thân thể của Trương chân nhân.
Trương chân nhân cười nói:
- Của ngươi mới là chướng nhãn chi pháp.
Ông ta vung tay về phía sau, lập tức kéo ra một thanh trường kiếm từ trong kiếm trận, giống như là kéo tơ lột kén. Thanh kiếm bi Trương chân nhân nắm lấy, không ngừng vặn vẹo, thân kiếm phát ra những tiếng keng kieng. Thanh kiếm vừa bị Trương chân nhân nắm lấy, những thanh kiếm xung quanh lập tức di chuyển chậm lại.
Trương chân nhân vận lực một cái, trường kiếm liền bị bẻ gãy.
Kiếm gãy, các thanh kiếm khác đều biến mất vô tung.
Tống Tùng Hạc biến sắc, muốn lui về phía sau nhưng đã chậm. Vị Trương chân nhân tạo thành từ nguyên khí thiên địa kia giơ chân giẫm xuống. Bàn chân thật lớn bao trùm Tống Tùng Hạc. So với cơ thể Tống Tùng Hạc mà nói, bàn chân kia thật lớn như một tòa núi nhỏ, Tống Tùng Hạc không kịp lui về phía sau, đành phải giơ hai tay đón đỡ.
Mà cùng lúc đó, ba lão già phía sau Tống Tùng Hạc không ra tay, mà ngược lại lập tức lui ra đằng sau.
- Ngươi cũng muốn chạy nhưng không chạy được phải không?
Trương chân nhân nhìn Tống Tùng Hạc giơ hai tay chặn bàn chân khổng lồ của mình:
- Vừa rồi ngươi nói huyễn ảo của ta là chướng nhãn pháp, kỳ thực chỉ nói đúng một nửa. Sở dĩ ta biến mình thành to như vậy là để thu hút sự chú ý của ngươi. Chỉ cần ngươi chú ý tới, ngươi sẽ phân tâm, chỉ cần ngươi phân tâm, thì liền rơi vào trận pháp của ta. Trận pháp này ta vừa mới ngộ ra, chưa đặt tên. Tuy nhiên phía sau chính là tòa thành Hỏa Hồ hoang tàn, không bằng gọi là Tàn Khư Trận. Ngươi thoát không được, bởi vì ngươi sắp biến thành đống hoang tàn kế tiếp rồi.
Nói xong, ông ta chỉ một tay về phía trước, hai con cá bơi về hướng Tống Tùng Hạc. Tống Tùng Hạc quá sợ hãi, muốn tránh né thì bị Tàn Khư trận đè ép không nhúc nhích được, đành phải trơ mắt nhìn hai con cá trắng đen bơi tới trước người mình rồi chui vào ngực mình. Một giây sau lại chui ra từ phía sau lưng.
Chui ra đã không chỉ là hai con cá trắng đen kia nữa rồi. Nội kình từ hai con cá trắng đen điên cuồng xâm nhập vào trong cơ thể của y. Bên ngoài thân thể của y không có vết thương nào, cá trắng đen chui vào chui ra cũng không để lại vết máu, nhưng lại cắt đứt khí mạch của y. Nội kình không có chỗ nào phát tiết liền tuôn ra từ cái lỗ hổng mà hai con cá trắng đen tạo ra. Thân thể Tống Tùng Hạc thật giống như một quả bóng cao su thủng lỗ chỗ rồi xẹp xuống.
Trong nháy mắt, y như già đi hai mươi tuổi.
- Phi kiếm của ngươi quả thực không tồi, nhìn như đơn điệu nhưng kỳ thực khó lòng phòng bị. Bản thể của phi kiếm giấu trong hàng nghìn hàng vạn trường kiếm, chỉ cần bản thể của phi kiếm không bị diệt, thì thế công của kiếm trận sẽ vô cùng vô tận. Đáng tiếc, lại bị ta nhìn thấu.
Lời vừa dứt, Trương chân nhân khổng lồ tạo thành từ huyễn ảo kia giẫm mạnh xuống. Bàn chân thật lớn nâng lên rồi giẫm xuống, mà Tống Tùng Hạc đã mất đi phần lớn nội kình bị giẫm bẹp xuống đất. Ầm một tiếng, một hố sâu cực lớn chợt xuất hiện. Mà Tống Tùng Hạc đã khô quắt cả người thì bị khảm vào trong cái hố đó. Trương chân nhân vẫn không có ý dừng lại, bàn chân thật lớn không ngừng giơ lên đạp xuống.
- Đã nói tâm tình của ta không tốt!
Ầm ầm
- Con
mẹ ngươi lại không tin!
Ầm ầm
- Trong lòng vốn đang khó chịu, ngươi lại tới trêu trọc!
Ầm ầm!
Ầm ầm ầm ầm ầm ầm!
Trương chân nhân rung tay một cái, thân hình thật lớn kia biến mất không thấy nữa, hóa thành một dòng khí màu xanh quay trở về đan điền của ông ta. Nhưng hai con cá đen trắng không biến mất, mà bơi xung quanh ông ta.
- Mạnh!
Lão già đầu trọc gật đầu nói.
- Rất mạnh!
Lão già béo lùn nói.
- Mạnh biến thái!
Lão già mất một con mắt và tai nói.
…
…
Trương chân nhân nhìn ba người bọn họ, trầm mặc một lúc rồi hỏi:
- Vì sao các ngươi không ra tay?
Lão già béo lùn nhìn thi thể Tống Tùng Hạc dưới hố sâu, lắc đầu:
- Bởi vì tối hôm qua ta thua y bài, còn nợ y 1600 lượng bạc, ta không muốn trả.
Y nhìn hướng người chột hỏi:
- Ngươi thì sao?
Người chột nói:
- Rõ ràng tu vị của y yếu nhất, lại cứ thích đứng trước coi mình là người đứng đầu. Nếu y đã thích đứng trước, thích làm người đứng đầu, thì sao ta phải ngăn cản y chết?
Đầu trọc nói:
- Bởi vì ba người bọn ta đối phó lão là đủ rồi, thêm y vào cũng không có ý nghĩa gì. Lần này lão bản dùng năm vạn lượng vàng trả thù lao, ta không muốn chia bớt ra.
Tô Bất Úy đứng bên cạnh xe ngựa nhướn mày, khuôn mặt lộ vẻ tức giận. Hoàng Đế nhắm mắt nghỉ ngơi trong xe ngựa nhếch miệng, lẩm bẩm:
- Đầu của trẫm có lẽ có giá trị nhất thiên hạ!
Trương chân nhân nhìn lão già béo lùn, nói:
- Ngô Lão Tà của Uyên Ương cung núi Linh Thứu, ngươi không ở trong núi luyện song tu của ngươi mà chạy ra ngoài. Ngươi bỏ được tám mươi mốt tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc ở trong Uyên Ương cung, xem ra thù lao này khẳng định không chỉ là năm lượng vàng. Tuy nhiên…từ đó có thể thấy được mặt mũi của lão bản sau lưng các ngươi rất lớn.
Ông ta nhìn người chột:
- Còn có Đông Hải Nhất Đao đại danh đỉnh đỉnh, từ mười mấy năm trước ngươi bị người chọc thủng một mắt, cắt đứt một tai, về sau liền không thấy tung tích. Ta tưởng rằng ngươi đã chết, không ngờ còn sống dai như vậy, ông trời thật không có mắt. Lúc trước ngươi muốn đeo đao vào kinh thành, Đại Nội Thị Vệ Xử cử ba vị cung phụng cũng không ngăn được ngươi. Sau đó có một đạo kiếm khí từ trong thành bay tới, trước chặt đứt đao ý của ngươi, sau đó chọc thủng một mắt của ngươi, cắt đứt một tai của ngươi, ngươi vẫn không ghi nhớ cái giáo huấn đó à?
- Về phần ngươi…
Ông ta nhìn hướng đầu trọc, nói:
- Huyết Tôn Giả, bị bệnh máu trắng nặng như vậy vẫn không chết. Ngươi không ở trên hải đảo nuôi dưỡng tuổi thọ lại chạy tới đây gây loạn thêm. Để giữ được mạng sống ngươi phải không ngừng đổi máu, đi khắp nửa Trung Nguyên mới tìm được một bảo bối giúp ngươi kéo dài được tính mạng, chẳng lẽ ngươi không sợ huyết long kia chạy đi?
Đầu trọc lắc đầu:
- Không sợ, bởi vì ta mang theo nó.
Y vừa nói xong, bỗng nhiên có một con trăn lớn to cỡ thùng nước màu đỏ bò ra từ đống tường thành hoang tàn. Con trăn dài trừng bốn trượng, lúc bò ra khỏi đống hoang tàn liền kích khởi bụi bặm. Hơn hai trăm thị vệ bên kia lập tức bao quanh xe ngựa để bảo vệ. Có người rút hoành đao, có người nâng cung nỏ hướng về phía con quái vật lớn kia.
Ngô Lão Tà trên Uyên Ương cung núi Linh Thứu, được xưng là Giang Nam đệ nhất tà. Tuy người này béo ục ịch, nhưng tự nhận là phong lưu phóng khoáng, lấy tiếng song tu không biết đã lừa được bao nhiêu thiếu nữ vô tri. Bộ dáng của người này tuy xấu xí, nhưng tu vị cao thâm, bày ra một số thủ đoạn tự nhiên lừa được không ít nữ tử. Y thu chín chín tám mươi mốt nữ tử xinh đẹp như hoa như ngọc làm đệ tử, cả ngày điên loan đảo phượng ở bên trong cung Uyên Ương.
Người này không ngừng dùng thủ đoạn lừa lọc để lừa tiền, lấy danh nghĩa dạy người tu hành lừa được không ít bạc của danh môn vọng tộc. Y vốn là trọng phạm truy nã của Đại Nội Thị Vệ Xử, nhưng vì địa hình của núi Linh Thứu quá hiểm trở, chỉ có một cây cầu duy nhất nối hai đỉnh núi đi tới cung Uyên ương, nên vài lần đuổi bắt, y đều ỷ vào địa hình mà trốn thoát được, còn mất đi một vị Thiên Hộ Đại Nội Thị Vệ Xử. Mộc Tiểu Yêu được bổ nhiệm làm Thiên Hộ, chính là bổ sung vào vị trị Thiên Hộ để trống kia.
Đông Hải Nhất Đao.