Lúc đi ra từ Ngự Thư Phòng. Hai chân của Ngu Đông Lai như trở nên mềm nhũn. Nhớ lại những lời bệ hạ nói, trong lòng hắn lạnh lẽo như rơi vào hầm băng.
"Nếu trẫm biết có ai dám tham ô khoản tiền đó, thì trẫm liền giết cửu tộc của hắn. Nếu như số người sống còn chưa gom đủ cửu tộc, thì trẫm liền bới phần một tổ tiên của hắn"
Làm quan nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn tận mắt nhìn thấy Hoàng Đế bệ hạ tức giận như ngày hôm nay. Cũng không biết bệ hạ tức giận vì các thần tử hợp tác với nhau lừa mình. Hay là vì tám trăm biên quân và hai nghìn dân chúng chết uổng mạng ở Phan Cố. Cho nên càng nghĩ, Ngu Đông Lai càng sợ hãi. Lời nói dối của Hầu Văn Cực đã tránh nặng tìm nhẹ. Nhưng bệ hạ vẫn tức giận tới mức ấy. Nếu bệ hạ biết tám trăm biên quân kia thực ra là bị Hữu Kiêu Vệ tàn sátai biết sẽ dẫn tớilôi đình chi nộ như thế nào?
Đúng vậy, Hoàng Đế Dương Dịch xác thực là một vị Hoàng Đế có tính cách ôn hòa, cũng rất ít khi trách cứ thần tử. Nhưng chính vì vậy mà có ít người quên mất thiên uy khó dò. Khi Hoàng Đế cảm giác được uy tín của mình bị giảm xuống, thì tất sẽ làm một việc khiến cho các thần tử phải lần nữa tôn kính và sợ hãi hắn. Mà trong quá trình này, sẽ có mấy tên không may trở thành quỷ dưới âm ti. Mặc dù bọn họ không phạm vào lỗi gì trí mạng, ít nhất là bọn họ cho là như vậy. Nhưng lúc bệ hạ muốn giết người, thì tội có như thế nào, thực ra đã không quan trọng.
Quan trọng là, bệ hạ thấy nên là lúc giết người, tuyệt sẽ không nương tay.
Quan viên trong triều đình an ổn quá lâu, đã quên ba năm trước Hoàng Đế từng hạ chỉ tiêu diệt Khâu Gia ở Giang Đô với tội mưu nghịch. Đêm hôm đó, trong thànhGiang Đô, số người bị giết vượt qua hai nghìn. Tam đại thế gia của Giang Đô cơ hồ bị san thành bình địa trong nháy mắt.
Bởi vì ba thế gia này, lúc đầu đều là những người ủng hộ Tam hoàng tử kế thừa ngôi vị. Bọn họ dùng hết sức để tạo thế cho Tam hoàng tử. Mà lúc ấy Dương Dịch là con trai thứ bảy của tiên đế, là người có tầm ảnh hưởng thấp nhất. Thoạt nhìn như là người không có khả năng ngồi trên cái ghế Chí Tôn kia nhất.
Hoàng Đế muốn giết người, có khi rất sốt ruốt, có khi rất chậm rãi.
Hắn đợi ba năm mới động thủ với ba thế gia của Giang Đô. Hơn nữa vừa động liền như sét đánh. Khi đó Tả Kiêu Vệ của Đại Tùy phụng mệnh xuất chinh bình định tặc Mao Phong ở Giang Nam. Trên đường xuất hành, đại quân có dừng lại trong thành Giang Đô để nghỉ ngơi và bổ sung vật tư. Vào buổi tối, các thế gia đại hộ trongthành Giang Đô còn mở tiệc chiêu đãi Tả Kiêu Vệ Đại tướng quân Dương Thuận Thần. Tiệc rượu diễn ra khá vui vẻ. Đại tướng quân Dương Thuận Thần say rượu mà về. Tất cả mọi người đều cho rằng tiệc rượu và chồng ngân phiếu kia đã thu phục được vị Đại tướng quân, luận về bối phận là đường huynh của Hoàng Đế này.
Nhưng vào nửa đêm, năm nghìn bộ binh trọng giáp của Tả Kiêu Vệ bỗng tràn vào khắp phố lớn ngõ nhỏ của Giang Đô, phong bế tòa nhà của ba đại thế gia Giang Đô. Hơn nữa căn bản không có quá trình hỏi tội gì. Tinh binh của Tả Kiêu Vệ được trang bị tới tận răng xông vào mấy đại viện thế gia, gặp người liền giết. Tiếng kêu gào vang lên mãi tới tận trời sáng mới dừng lại. Nhưng kêu gào cũng vô dụng.
Trong vòng một đêm, thành Giang Đô máu chảy thành sông.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tả Kiêu Vệ Đại tướng quân Dương Thuận Thần tuyênbố tội trạng của ba đại thế gia Giang Đô. Trong đó có một tội khiến cho người ta rung động nhấtchính là cấu kết phản tặc, âm mưu phản nghịch. Mà người cầm đầu của ba đại thế gia chính là công thần khai quốc của Đại Tùy. Cho nên vụ án lớn này, được gọi là Khâu nghịch án.
Mà cũng chính vào lúc này, mọi người bỗng tỉnh ngộ. Dương Dịch có thể leo lên ngôi vị Hoàng Đế, sao có thể là một người thoạt nhìn ôn hòa, thậm chí là mềm yếu?
Đối với thần tử mà nói, phản bội mãi mãi là điểm mất chốt. Một khi chạm vào điểm mấu chốt này, kết cục coi như đã định. Mặc kệ tội phản bội là thật hay giả, nhưng Hoàng Đế cần nó tồn tại.
Hoàng Đế giết người, có khi rất sốt ruột, có khi rất chậm rãi.Giết ba đại thế gia của Giang Đô, không vội, Hoàng Đế đợi bảy năm. Trước tiên giảm bớt những người thuộc ba đại thế gia chiếm vị trí quan trọng, rồi đưa tới vị trí thoạt nhìn quan trọng nhưng không có thực quyền gì. Tâm tư của Hoàng Đế khó dò như âm thanh, hắn bố trí từ từ như rừng, động như sét đánh, trong vòng một đêm giết hết những kẻ mà hắn cảm giác không cần tồn tại trên thế gian này. Lý do giết người thực ra cũng đơn giản. Bởi vì sự tồn tại của bọn họ khiến cho Hoàng Đế khó chịu.
Mà hiện tại, Hoàng Đế rất sốt ruột giết người.
Ngu Đông Lai đi ra ngoài vài chục bước, lại quay đầu nhìn Ngự Thư Phòng, nhịn không được lắc đầu cười khổ. Hắn vừa may mắn mình thoát được một kiếp, vừa có cảm giác thỏ tử hồ bi. Binh Bộ Thị Lang Hậu Quân Tứ là phải chết không thể nghi ngờ. Hoàng Đế đã động niệm muốn hắn chết, thì hắn liền không thoát khỏi kiếp nạn. Mà Hoàng Đế động niệm, cũng không phải là ngày một ngày hai.Việc ở Phan Cố, bất quá chỉ là một cái cớ để Hoàng Đế ra tay mà thôi.
Đang lúc hắn hoảng hốt đi ra ngoài, phía sau bỗng có người gọi hắn. Ngu Đông Lai quay đầu nhìn, chính là Lễ Bộ Thượng Thư Hoài Thu Công, người một mực ngồi trong thư phòng nhưng không hề lên tiếng.
- Hoài lão, có việc gì không?
Đối với vị nguyên lão tam triều này, Ngu Đông Lai không dám có chút bất kính. Ai cũng biết, trong triều đình Đại Tùy có hai vị thần tử có địa vị đặc biệt, cũng là hai vị đế sư. Một văn một võ. Văn chính là vị cựu thần, đảm đương chức Lễ Bộ Thượng Thư nhưng mặc kệ Lễ Bộ này. Võ, chính là viện trưởng Diễn Vũ Viện Chu Bán Xuyên.Ngu Đông Lai có chút khách khí, cúi người làm lễ của vãn bối.
Hồng Tụ Chiêu cười cười, khẽ vuốt chòm râu trắng tinh của mình:
- Lúc tới đây là đi nhờ xe ngựa của Trịnh đại nhân ở Hộ Bộ. Bệ hạ đã lưu Trịnh đại nhân lại để thương nghị việc quan trọng, không còn việc của lão già ta. Ở cái tuổi xương cốt rã rời này, lại không có biện pháp nào đi bộ về nhà. Đành phải xin lỗi bệ hạ, sau đó đi ra ngoài đuổi theo ngươi. Như thế nào, có thời gian tiện đường tống lão già ta về nhà không?
Tiện đường?
Phủ đệ của Ngu gia và đại trạch của Hoài Thu Công căn bản là ở hai hướng khác nhau.Nhưng Ngu Đông Lai làm sao không biết, vì cựu thần có tầm ảnh hưởng rất lớn với bệ hạ này, thực ra là có lời muốn nói với mình?
Hắn vội vàng dìu cánh tay của Hoài Thu Công, nói:
- Có thể mời được Hoài lão lên xe của hạ quan, chính là may mắn của hạ quan!
Xe ngựa lăn bánh trên mặt đường rải đá xanh, phát ra thanh âm khiến người ta buồn ngủ. Có lẽ là Hoài Thu Công xác thực đã lớn tuổi, cho nên lúc lên xe của Ngu Đông Lai luôn có chút mơ màng như muốn ngủ. Ông ta tựa vào gối êm trong xe ngựa, nhắm mắt lại,
như đang hưởng thụ sự lay động nhẹ nhàng của xe ngựa.Ngu Đông Lai biết Hoài Thu Công gọi lại mình, nhất định là có lời muốn nói. Cho nên hắn không vội, cầm cái chăn gấm nhẹ nhàng đắp lên người Hoài Thu Công.
Đây là biểu hiện của sự không vội, nhưng thực ra trong lòng đã rất sốt ruột.
Quả nhiên, Hoài Thu Công chậm rãi mở mắt, nhìn cái chăn gấm trên người, cười cảm động với Ngu Đông Lai, sau đó tự giễu nói:
- Lớn tuổi rồi, cảm giác lúc nào cũng mệt mỏi. Chỉ cần yên tĩnh chút, liền không nhịn được ngủ gà ngủ gật.
- Sao có thể chứ, Hoài lão chính là càng già càng dẻo dai.
Ngu Đông Lai vừa cười vừa nói.- Lấy đâu ra mà dẻo dai?
Hoài Thu Công hạ giọng, thần bí nói:
- Đã mười năm rồi không chạm qua nữ nhân, ngươi nói còn chỗ nào mà dẻo dai?
Lão già này, có đôi khí đáng yêu tới rối tinh rối mù.
Thân là Lễ Bộ Thượng Thư của Đại Tùy, nên để ý tới lễ nghi nhất. Rõ ràng lại nói tục trước mặt người khác như vậy. Nếu bị cả triều văn võ biết, chỉ sợ đều ngạc nhiên tới cằm rơi xuống đất.
Ngu Đông Lai cười xấu hổ, không biết trả lời như thế nào?
May mắn, lão đầu già mà không kính này không có ý định nói tiếp về chủ đề nữnhân. Ông ta kéo chăn trên người cho kín một chút.
- Đông Lai, ngươi thăng làm Binh Bộ Thượng Thư cũng được ba năm rồi nhỉ?
Hoài Thu Công như tùy ý hỏi.
- Ba năm, hai tháng, sáu ngày.
Ngu Đông Lai chăm chú đáp.
- Thời gian trôi qua thật nhanh.
Hoài Thu Công cảm khái một câu, cười cười nói:
- Lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, ngươi bất quá chỉ là một Viên Ngoại Lang LụcPhẩm của Binh Bộ. Trong chớp mắt, đã trải qua nhiều năm. Năm đó ta hừng hực ý chí biến thành một lão bất tử chiếm hầm cầu không chịu chuyển đi. Mà người cũng từ một thanh niên tràn đầy nhiệt huyết, trở thành một người trung niên trầm ổn nội liễm.
Ngu Đông Lai khiêm tốn nói:
- Hoài lão khen trật rồi.
- Đông Lai, ngươi có biết vì sao mà bệ hạ tức giận không?
Lúc trước còn đang nói mấy chuyện nhàm chán, Hoài Thu Công bỗng thay đổi ngữ khí.
Ngu Đông Lai khẽ giật mình, lục lọi trong đầu để tìm từ, sau một lúc mới đáp:- Là vì làm một thần tử, hạ quan lại khiến cho bệ hạ thất vọng.
Hoài Thu Công lườm hắn một cái, nói:
- Đáp án vừa đúng mực, vừa là lời nói dối.
Ngu Đông Lai cười cười, không phủ nhận.
- Sở dĩ lên xe ngựa của ngươi, cũng là vì muốn trò chuyện riêng với ngươi một lát. Có mấy lời, không thể để người ngoài nghe thấy. Ngươi làm quan nhiều năm như vậy, hẳn là hiểu ý của ta.
Hoài Thu Công nhìn Ngu Đông Lai, thản nhiên nói:
- Đã chỉ có ta và ngươi, thì không ngại nói thẳngHôm nay bệ hạ tức giận như vậy, quả thực là vì tám trăm biên quân và hai nghìn dân chúng chết trận ở Phan Cố, làvì tên tiểu tử Lý Hiếu Tông không biết trời cao đất rộng kia, là vì Lý Viễn Sơn tự cho là đúng, là vì Binh Bộ và Tình Nha tham ôNhưng kỳ thật mấy nguyên nhân này không phải là nguyên nhân căn bản nhất. Ngươi đừng nói với ta rằng, tới hiện tại ngươi vẫn chưa biết rốt cuộc vì sao bệ hạ nổi giận đấy.
- Bởi vì bệ hạ sắp dụng binh với Tây Bắc.
Lần này Ngu Đông Lai không đánh thái cực, mà trả lời thành thật.
- Cuối cùng ngươi đã không tiếp tục giả ngốc. Bằng không ta liền xuống xe, tự đi bộ về nhà.
Hoài Thu Công nhìn Ngu Đông Lai, nói:
- Vậy ngươi nói xem, vì sao bệ hạ muốn khai đao với Binh Bộ?- Bởi vì bệ hạ không muốn lần động binh này có bất kỳ thanh âm phản đối nào. Hậu Quân Tứ vốn chính là người cực lực phản đối dụng binh với Tây Bắc. Thậm chí còn ở trên triều đình, ngay ở trước mặt bệ hạ chỉ trích việc động binh đao.
Hoài Thu Công chăm chú nói:
- Bệ hạ là thánh minh chi quân. Bởi vậy cho dù là có quan viên triều đình nào vì ý kiến không hợp mà nói năng lỗ mãng, bệ hạ cũng sẽ không trách cứ. Ngược lại còn khen ngợi, có phải hay không?
- Phải!
Ngu Đông Lai gật đầu.
- Nhưng uy nghiêm của Hoàng Đế, cứ thế mãi còn có bao nhiêu người kính sợ?Hoài Thu Công thở dài một tiếng, có chút cảm khái nói:
- Hậu Quân Tứ không phải là không may, mà là hắn ngu ngốcBệ hạ muốn thể hiện tài đức sáng suốt, nên bệ hạ phải biểu hiện như vậy. Mà bệ hạ còn có rất nhiều việc nhất định phải làm. Chẳng hạn như đối với việc động binh ở Tây Bắc. Đại Tùy đã trải qua năm vị đế vương, có vị nào là không mở rộng ranh giới?
Ông ta ngừng một chút, nói tiếp:
- Nói một câu bất kính, bệ hạ muốn biểu hiện tư thái nào, là việc của bệ hạ. Nhưng thần tử không thể không biết chừng mựcChẳng hạn như ta, ta dám nói thẳng với bệ hạ, dám tức giận với bệ hạ, là vì sao?
- Bởi vì ta là đế sư, là đế sư mà bệ hạ cho phép tồn tại. Bệ hạ muốn biểu hiện sự tôn kính sư trưởng, ta tất nhiên muốn phối hợp với bệ hạ. Còn có Chu Bán Xuyên, lão già kia cũng hiểu đạo lý đó. Cho nên bệ hạ cho phép ta và lão đó cậy già lên mặt.Lão đó cũng vui vẻ để cho người khác thấy quan hệ quần thần rất tốt.
- Nhưng lẽ nào bệ hạ thực không dám giết ta, không dám giết Chu Bán Xuyên?
Hoài Thu Công trầm mặc một lúc, tiếp tục nói:
- Cho nên, ta lên xe ngựa của ngươi, chính là muốn nói cho ngươi biết một điều rằngLàm thần tử, đầu tiên phải hiểu mình nên làm một vị thần tử như thế nào. Chỉ hiểu ra đạo lý đó, mới có thể khiến bệ hạ thỏa mãn.
- Hiện tại ngươi có biết, làm sao để bệ hạ hài lòng không?
Ông ta hỏi.
Ngu Đông Lai trầm ngâm một lúc, sau đó gật đầu, chăm chú nói:- Có lẽ bệ hạ cần một thần tử tâm ngoan thủ lạt, bán đứng đồng liêu của mình. Bệ hạ cũng cần Binh Bộ chết vài người. Cho nên sau khi hạ quan trở về, nên ngẫm nghĩ cẩn thận, danh sách quan viên tham ô nên có những ai.
Hoài Thu Công nhịn không được bât cười, vẻ mặt đầy thoải mái.
- Đây không phải là tâm ngoan thủ lạt, mà là hiên ngang lẫm liệt.
Ông ta khẽ cười nói:
- Thế nào là đại nghĩa? Thuần phục bệ hạ, khiến bệ hạ thỏa mãn, giải khó khăn cho bệ hạ, thuận lòng bệ hạ, hiểu về đạo quân thần. Lúc cần quân tử thì quân tử, lúc cần tiểu nhân thì tiểu nhân, lúc cần làm ưng để bắt thỏ, lúc cần làm chó để vẫy đuôi. Chính là ý nghĩa lớn nhất để thần tử tồn tại.Ngu Đông Lai ngồi ngay ngắn, sau đó thi lễ thật sâu:
- Đa tạ Hoài lão chỉ điểm.