Tôn Khai Đạo nhíu mày nói:
- Bất kể như thế nào, cũng sẽ không chuyện La Diệu mặc kệ căn cơ của mình. Lúc trước y dốc hết binh mã của Ung Châu bắc thượng, thuộc hạ đã có chút kinh ngạc. Tại sao y không để lại chút nào để phòng thủ bốn đạo Tây Nam? Đem toàn bộ binh lực tới Giang Nam Giang Bắc, thật giống như là buông tha Ung Châu vậy.
- La Diệu lãnh binh vài chục năm, dựa theo lý không nên có bố trí trăm ngàn chỗ hở như vậy.
Phương Giải cười nói:
- Nếu chúng ta không đoán được sự bố trí của y, vậy thì chúng ta chỉ có thể đi từng bước một để thử. Nếu y thực sự chỉ để ý tới tấn công thành Trường An, không chú ý tới Tây Nam, vậy thì chúng ta liền thu phần đại lễ này của y. Tuy rằng mấy năm qua bốn đạo Tây Nam bị La Diệu áp bức vô cùng tàn ác, dân chúng không giàu có, nhưng nơi này là đất lành của Đại Tùy, chỉ cần có một năm bội thu, liền không lo chuyện lương thực.
- Bốn đạo Tây Nam là nơi thích hợp làm căn cơ nhất.
Ngô Nhất Đạo cũng cười:
- Nếu La Diệu thực sự không quan tâm, thì đúng là tặng cho chúng ta một đại lễ.
Phương Giải gật đầu:
- Ta đã bảo Trần Hiếu Nho phái Kiêu Kỵ Giáo xuôi nam, liên lạc với phi ngư bào lưu lại ở bốn đạo Tây Nam, nhằm mau chóng thu thập tin tức ở Ung Châu. Xem rốt cuộc La Diệu để lại bao nhiêu binh lực ở Ung Châu bên kia. Còn có người của Tán Kim Hầu trải rộng khắp các thành, không khó để điều tra tin tức.
Ngô Nhất Đạo ừ một tiếng nói:
- Gần đây đã thu thập được không ít tin tức từ các cửa hàng gửi tới. Xem ra La Diệu không lưu nhiều binh lực ở Ung Châu. Vài đại tướng dưới trướng của y đều đi theo. Vốn để lại Chiêm Diệu, người đứng đầu trong La Môn Thập Kiệt để phòng thủ Ung Châu, về sau Chiêm Diệu bị giết, La Diệu tự mình trở về bình định, liền không phái người ở lại rồi…
- Vẫn không thông.
Tôn Khai Đạo không biết rằng chỉ có mỗi mình y ở đây là không biết chuyện gì cả, vẫn vắt hết óc suy nghĩ lý do trong đó.
Phương Giải cười nói với y:
- Quân sư, có chuyện ta vẫn muốn thảo luận với ngươi. Gần đây quân sư bận rộn với việc phân chia đất đai nên không rảnh rỗi. Hôm nay rảnh rỗi rồi, vừa lúc muốn nói chuyện với quân sư.
- Có chuyện gì Đại tướng quân cứ phân phó là được.
Tôn Khai Đạo vội vàng cúi đầu nói.
Phương Giải đi tới trước bản đồ, dùng tay vẽ một vòng tròn ở vị trí Hoàng Dương Đạo:
- Hiện tại chúng ta đã chiếm được mấy quận, hai mươi mấy huyện, nhưng chưa giải quyết việc bổ nhiệm quan địa phương. Có nhiều vị quan danh tiếng không tồi có thể lưu lại sử dụng. Có ít người danh tiếng quá xấu không thể lưu lại. Nhưng ta một mực bận rộn với chuyện quân vụ, không có dư ra thời gian để bổ nhiệm và miễn nhiễm những quan địa phương này. Dù sao trước khi năm mới sẽ không có chuyện lớn gì, không bằng giao chuyện này cho quân sư.
Phương Giải nói:
- Ta sẽ bảo Trần Hiếu Nho tuyển một đội Kiêu Kỵ Giáo, lại bảo Kỳ Lân chia ra hai trăm thân binh, quân sư còn có thể chọn một số tướng lĩnh trong quân đi theo, từ ngày mai liền đi tuần tra các quận huyện Hoàng Dương Đạo, khảo sát dân tình, sửa đổi địa phương. Xem xem người nào có thể lưu, người nào nên bãi miễn. Nếu thấy đáng giết thì giết, không sợ đắc tội thế lực địa phương. Phải khiến cho mọi người biết rằng, hiện tại ở Hoàng Dương Đạo ai là lớn nhất, ai là người định đoạt tất cả.
Tôn Khai Đạo hơi sửng sốt, vội vàng chắp tay cúi đầu nói:
- Thuộc hạ sẽ dốc hết sức để không phụ sự giao phó của Đại tướng quân.
Phương Giải cười nói:
- Nếu quân sư thay ta đi tuần, dù sao cũng phải có một chức vị. Như vậy đi, ta tạm thời bổ nhiệm quân sư làm Tuần phủ Hoàng Dương Đạo, có quyền quyết định mọi việc khi tới quận huyện, không cần thông báo cho ta. Tạo danh sách những quan lại được bổ nhiệm, lúc quay về đưa cho ta xem qua là được.
Đại Tùy không có chức vị Tuần phủ, cho nên Tôn Khai Đạo có chút kinh ngạc. Nhưng nghe thấy Tuần phủ này có chức quyền lớn như vậy, trong lòng cũng thoải mái, vội vàng đáp ứng.
- Ngày mai ngươi liền xuất hành, về trước chuẩn bị đi.
Phương Giải cười nói.
- Vâng!
Tôn Khai Đạo chắp tay xoay người rời đi, khá là hăng hái.
…
…
Đợi Tôn Khai Đạo đi ra ngoài, Ngô Nhất Đạo cười nói:
- Người này có thể trọng dụng ở phương diện này, nhiệm vụ mà Đại tướng quân giao cho y cũng rất thỏa đáng. Y không am hiểu chuyện quân vụ, nói lý ra thì cũng không nên cho y biết qúa nhiều.
Phương Giải mỉm cười nói:
- Có nhiều điều không tiện nói thẳng trước mặt y, lại vừa cần có một người như vậy chỉnh đốn địa phương, cho nên mới nghĩ tới chuyện này cho y đi ra ngoài. Hiện tại trong tay chúng ta có bảy quận, ba mươi sáu huyện Hoàng Dương Đạo. Phạm vi không hề nhỏ, nên chỉnh đốn một chút.
La Úy Nhiên ừ một tiếng, nói:
- Tuy nhiên ta thấy lúc người này nói chuyện, ánh mắt lập lòe, tâm cơ thâm trầm, không nên quá trọng dụng.
Phương Giải cười cười từ chối cho ý kiến, La Úy Nhiên cũng không nhiều lời.
- Phía trước chúng ta nói qua, nếu La Diệu chỉ nhằm về phía bắc không để ý tới căn cơ, vậy thì chắc chắn trong thành Trường An có điều gì đó hoặc người nào đó khiến cho y phải lo lắng. Bằng không với thực lực của y, quyết sẽ không nóng vội như vậy. Hơn nữa….trước khi y tiến binh Giang Nam, chưa từng thấy y có biểu hiện nào nóng vội. Bởi vậy có thể thấy
được y mới biết không lâu.
Phương Giải liếc nhìn Ngô Nhất Đạo và La Úy Nhiên, nói:
- Hai vị ở trong thành Trường An cũng khá lâu rồi, sư thúc làm Chỉ Huy Sứ trong Đại Nội Thị Vệ Xử mười mấy năm, biết rất nhiều chuyện trong hoàng thành. Hàng Thông Thiên Hạ của Hầu gia càng không cần phải nói, bất kỳ chuyện gì trong thành Trường An đều không giấu diếm được Hầu gia. Cho nên chúng ta ngồi ở đây cẩn thận suy nghĩ xem, rốt cuộc là chuyện gì khiến cho La Diệu nóng vội như vậy?
Ngô Nhất Đạo trầm tư một lát, lắc đầu nói:
- Trong mấy năm ta liên hệ với Hoàng gia Đại Tùy, biết được không ít bí mật, nhưng cẩn thận nghĩ lại thực không nghĩ ra chuyện gì khiến cho La Diệu phải rối loạn.
La Úy Nhiên cau mày nói:
- Ta cũng không nghĩ ra. Đại Nội Thị Vệ Xử nắm giữ không ít bí mật, có rất nhiều bí mật của đám quan to trong triều đình nằm trong tay ta, những bí mật đó cũng đủ cho bọn họ phát run. Nhưng thực không có chuyện gì có thể khiến cho La Diệu cũng phải phát run.
Ngô Nhất Đạo ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Chúng ta không nghĩ tới phương diện triều đình, mà nghĩ tới xem có cái gì có thể uy hiếp được y.
- Có thể uy hiếp được y?
La Úy Nhiên trầm mặc một lúc rồi nói:
- Ngoại trừ sư tôn của ta, ta nghĩ không ra thế gian này còn có người nào có thể uy hiếp được La Diệu. Nghe nói trong thư viện Thông Cổ Giang Nam có mấy lão quái vật có tu vị nghịch thiên, chẳng qua nếu là bọn họ, La Diệu không cần phải vội vã tấn công thành Trường An, mà là suất quân tiêu diệt thư viện Thông Cổ mới đúng. Còn nếu vì sư tôn của ta…thì y càng không phải nóng vội. Sư tôn đã già rồi, La Diệu chẳng cẩn phải nóng vội quyết đấu với sư tôn làm gì.
- Vậy còn có thể là cái gì?
Phương Giải nhíu mày:
- Vương gia nói lão viện trưởng sẽ rời khỏi thành Trường An, cho nên có thể bài trừ ông ấy. Nếu ngay cả hai người đều không biết, ta không nghĩ ra còn có ai biết được.
Hắn khẽ thở dài, sắc mặt ngưng trọng.
…
…
Giang Nam
Thành Hiền La
Thư viện Thông Cổ.
Viện trưởng thư viện Đổng Khanh Phục chậm rãi dạo bước trong thành, hiển nhiên tâm tình không được tốt lắm. Hơn chục người ngồi phía dưới chưa từng thấy chuyện gì khiến Đổng lão phải lo lắng như vậy, cho nên đều đang chờ ông ta nói chuyện.
- Không dễ rồi.
Đổng Khanh Phục dừng lại, thanh âm có chút căm tức:
- Thực không ngờ tu vị của Trương Dịch Dương đã tới tầng kia, ba người đại tu hành Thông Minh Cảnh cũng không làm cho y bị thương được. Thư viện của ta có mấy trăm năm lắng đọng, trong tay miễn cưỡng chỉ có vài người như vậy có thể ra tay. Vốn tưởng rằng diệt trừ Trương Dịch Dương rồi diệt trừ Hoàng Đế không phải là việc khó. Hiện tại mới biết đã quá lâu ta không ra ngoài, cho nên nhìn không thấu giang hồ này nữa rồi.
- Tuy nhiên.
Ông ta dừng một lát rồi nói:
-Chúng ta để lộ chuyện ở Trường An kia cho La Diệu, y tất nhiên sẽ nóng vội. Tuy rằng đây chỉ là phán đoán của ta, nhưng chuyện này có lẽ là thật. Bởi vì nếu là giả, La Diệu đã không sốt ruột như vậy. Y biết, cho nên y mới vội vã tấn công Trường An. Phái người đi nói cho Bàng Bá, bảo y cũng mang binh qua sông, ở phía sau La Diệu chờ đợi thời cơ. Thực lực của triều đình không thể khinh thường, thành Trường An chắc chắn vô song. Đợi khi La Diệu và người của Dương gia lưỡng bại câu thương, thì mới bảo Bàng Bá xuất binh.
- Còn Cao Khai Thái và Vương Nhất Cừ ở Tây Bắc thì sao?
Có người phía dưới hỏi.
- Không cần để ý tới, đám tôm tép mà thôi…
Đổng Khanh Phục ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Trở về nói cho chủ tử các ngươi biết, ngày nay không giống như ngày xưa, lần này liên quan tới sinh tử tòn vong, cho nên không cần phải giấu diếm thực lực nữa rồi, có thể mang ra được bao nhiêu thì cứ mang, đuổi người của Dương gia cút đi, đổi thành một người nghe lời để nắm giữ giang sơn mấy trăm năm. Đúng rồi…Đông Bắc còn có một vị thân vương bị Hoàng Đế giam cầm mười mấy năm, trong lòng chắc chắn có oán hận. Nếu có thể, thì giờ là thời điểm khiến Đông Bắc cũng loạn theo. Thiên hạ càng loạn, chúng ta càng dễ dàng quan sát xem người của Dương gia chuẩn bị gì ở phía sau.
- Đã hiểu!
Mọi người đứng dậy:
- Chúng tôi sẽ chuyển đạt lời chỉ bảo của lão viện trưởng.