Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 614: Ta muốn chết ở đây


trước sau

Hoàng Đế giao phó xong liền nhìn Dương Thừa Càn, y nhìn ra được sự sợ hãi khôn cùng từ trong mắt của đứa con. Sự sợ hãi này khiến cho y có chút thất vọng, nhưng y biết rằng con mình vẫn chỉ là một đứa nhỏ. Bí mật như vậy, dù là người trưởng thành nghe được cũng bị hù sợ.

Nhưng y vẫn không hài lòng, con cháu của Dương gia không nên có vẻ mặt như vậy.

- Ta biết con còn nhỏ, nhưng con đã là Hoàng Đế rồi.

Y nhìn Dương Thừa Càn, từng chữ từng câu nói:

- Lúc trước ta đã đề cập qua hai lần, con cháu Dương gia đều phải sẵn sàng hy sinh để kéo dài Đại Tùy, ai cũng không ngoại lệ, bao gồm ta và con. Đây là lần thứ ba, con phải nhớ kỹ, không thể quên dù chi một chữ.

- Nhi thần…

Bờ vai Dương Thừa Càn khẽ run, qua một hồi lâu mới cúi đầu nói:

- Nhi thần nhớ kỹ, một chữ cũng sẽ không quên!

- Vậy thì tốt!

Sắc mặt của Hoàng Đế hơi hòa hoãn:

- Con đi ra ngoài đi, ta có chút chuyện muốn nói với mẫu hậu của con.

- Nhi thần cáo lui.

Đại Chu Thiên cong người đi ra, trước khi đi liếc mắt nhìn mẫu thân của mình một cái. Y nhìn thấy ánh mắt của mẫu thân đầy ôn nhu nhìn về phía phụ thân, mà phụ thân đã không còn phong độ như ngày xưa. Hiện tại phụ thân nhìn giống như một cái cây khô, nhưng mẫu thân không có chút chán ghét nào.

Cậu ta không hiểu mấy thứ đó, bởi vì cậu ta còn rất nhỏ.

Hơn nữa, lúc này trong đầu cậu ta tràn ngập bí mật mà phụ thân vừa mới nói. Nếu như trước khi xuôi nam lão viện trưởng đã nói cho cậu ta bí mật kia, khiến cậu ta kinh ngạc tột đỉnh, thì vừa rồi phụ thân nói một bí mật khác, khiến trong lòng cậu ta phát lạnh, lạnh tới xương tủy.

Như rơi vào hầm băng.

Cậu ta không dám suy nghĩ, không dám nhớ lại những câu mà phụ thân vừa rót vào tai. Chỉ có mấy câu nhưng tràn ngập trong đầu, làm cho cậu ta càng ngày càng sợ hãi. Sau khi đi ra Đông Noãn Các, cậu ta bước chân rất nhanh, tới cuối cùng dùng lực chạy như điên, thật giống như có một con quỷ đuổi theo phía sau vậy.

Cực kỳ chật vật.

Trong Đông Noãn Các, Hoàng Đế cảm nhận bàn tay ấm áp mềm mại của Hoàng hậu vuốt ve mặt mình. Y thích độ ấm của bàn tay này. Qua nhiều năm như vậy, y đã quen với tất cả những thứ thuộc về nàng. Lúc ở bên ngoài, thứ hay nghĩ ở trong đầu, một là cơ nghiệp của Dương gia, hai chính là nữ nhân đã ở bên cạnh y mười mấy năm.

Nàng vẫn đẹp như vậy, chưa từng thay đổi. Tuy trên trán và khóe mắt của nàng đã có nếp nhăn, tuy làn da đã không còn trơn bóng như lúc còn thiếu nữ, tuy thân hình của nàng đã hơi thay đổi, không còn nổi bật như lúc trước, nhưng đôi mắt của nàng thủy chung vẫn đẹp như vậy.

- Kỳ thực trước khi trở về, ta sợ nhất chính là không được gặp mặt nàng lần cuối.

Hoàng Đế dùng khuôn mặt của mình vuốt ve lòng bàn tay của nàng.

- Nhưng lại sợ trở về, khiến nàng trông thấy bộ dáng người không người, quỷ không ra quỷ của ta. Ta không muốn trước khi chết không được gặp mặt nàng, lại không muốn nàng nhìn thấy ta thế này mà khó chịu trong lòng.

Hoàng hậu cúi đầu xuống dựa vào ngực Hoàng Đế. Lúc trước ngực Hoàng Đế rất ấm áp, rất rộng rãi, nhưng hiện tại chỉ còn xương và xương, còn lạnh toát như băng. Lúc y hít thở phát ra thanh âm giống như ống bễ bị hỏng, mỗi một lần hô hấp đều rất khó khăn, cho nên ngực rất phập phồng.

Hoàng Đế giơ tay lên, vuốt ve tóc Hoàng hậu.

- Nô tì biết bệ hạ thương nô tì, nhưng bệ hạ lại quên, bất kể bệ hạ biến thành bộ dạng gì thì đều là bệ hạ, nô tì lúc nào cũng là nô tì của bệ hạ.

Lời này có chút lộn xộn, nhưng Hoàng Đế hiểu.

- Nếu như có thể…

Ánh mắt của Hoàng Đế có chút mê man:

- Không làm Hoàng Đế cũng rất tốt, cùng với nàng sống một cuộc sống bình thản, có lẽ mỗi ngày sẽ vì chút chuyện vụn vặt mà cãi vã, nhưng lưu lại rất nhiều kỷ niệm. Ngồi cùng nhau suy nghĩ, cùng nhau sầu tư bữa cơm tiếp theo sẽ ăn gì, cùng nhau viết câu đối chúc Tết, cùng nhau chèo thuyền nghịch hồ, nói những chuyện chẳng đâu vào đâu…Nhưng ta làm Hoàng Đế, cho nên không có được những điều đó. Sau khi thành Hoàng Đế, không có bao nhiêu kỷ niệm cùng với nàng…

- Nhưng nô tì biết, trong tim bệ hạ luôn có nô tì.

Hoàng hậu tựa vào ngực Hoàng Đế nỉ non, giống như lúc trước vậy. Lúc y còn tráng niên, nàng thì thiếu nữ, y là tất cả của nàng, mà nàng là mạng sống của y. Tuy hiện tại Hoàng Đế đã gầy gò như que củi, nhưng nàng vẫn như con chim nhỏ nép vào lồng ngực của y để tìm kiểm cảm giác an toàn.

- Là vợ của ta, thật khổ cho nàng.

Hoàng Đế nói.

Thanh âm có chút run rẩy.

- Nô tì lại cảm thấy rất ngọt ngào, không khổ gì cả. Mặc kệ bệ hạ làm Hoàng Đế hay không làm Hoàng Đế, mặc kệ bệ hạ bận hay không bận, nô tì đều biết, lúc bệ hạ cần nghỉ ngơi, bệ hạ đều trở về bên cạnh nô tì, nằm bên cạnh nô tì, như vậy là đủ rồi…Nô tì không phải là nữ tử tài đức gì, cho nên không thể giúp được nhiều cho bệ hạ, chỉ có thể không gây thêm phiền cho bệ hạ, để bệ hạ tập trung quản lý việc quốc gia…Bệ hạ không tiếc, nô tì sao có thể tiếc?

Lúc Tô Bất Úy chết, Hoàng Đế tưởng rằng mình đã không còn nước mắt.

Nhưng hiện tại, nước mắt của y rơi như mưa.

- Giúp ta đi ra ngoài một chút. Ta muốn nhìn lại cây lựu mà nàng tự tay gieo trồng trước cửa tẩm cung. Lúc ấy ta đào đất, nàng tưới nước, mười mấy năm rồi, muốn nhìn xem có phải nó đã rất cao rồi không…

- Vâng!

Hoàng hậu gật đầu, không nói với Hoàng Đế rằng cây lưu kia đã chết héo từ ba năm trước. Cho dù nàng tưới nước bón phân kiểu gì, nó vẫn không sống được.





Hoàng Đế đẩy xe lăn, Hoàng Đế đắp chăn dày ngồi trên xe. Đám thị vệ đã phong tỏa xung quanh, không cho bất kỳ kẻ nào đi vào. Dù sao phần lớn mọi người trong thành Trường An đều tưởng rằng Hoàng Đế đã chết, mà y cũng không muốn gây thêm phiền hà gì cho Thái tử.

- Ta nhớ lúc trước đáp ứng nàng xây một cái hồ nhỏ ở trong cung, nhưng một mực chưa thực hiện được.

Hoàng Đế vùi lấp trong hồi ức, không có sự đau khổ mà chỉ có sự áy náy:

- Ta còn nhớ, năm ấy gieo trồng cây lựu xong, nàng muốn thả diều, ta cũng rất muốn đi cùng nàng. Nhưng ta lại nói với nàng rằng, nàng đã là Hoàng hậu rồi, là mẫu hậu của vạn dân, người đứng đầu nội cung, cho nên cần trang nghiêm. Một lời trái với lương tâm như vậy mà ta vẫn nói ra, về sau ta hối hận thật lâu. Từ lúc đó trở đi nàng không còn yêu cầu với ta cái gì nữa…ta biết rằng không phải là nàng trách ta, mà là muốn làm tới yêu cầu của ta.

Hoàng hậu vẫn giữ khuôn mặt tươi cười, dù nước mắt chảy xuôi trên khuôn mặt.

- Chẳng phải buổi tối bệ hạ vụng trộm mang theo nô tì tới ngự hoa viên thả diều một lúc đó sao?

Nàng cười nói.

- Nhưng ta vẫn hối hận.

Hoàng Đế khẽ lắc đầu:

- Nàng theo ta khi mới chỉ mười bốn tuổi, luôn là ta yêu cầu nàng làm cái này cái nọ mà
nàng chưa từng yêu cầu ta làm gì. Tính tình của nàng không màng danh lợi cũng không thích náo nhiệt, cho nên ta tưởng rằng để cho nàng yên lặng trong tẩm cung, nàng sẽ rất hài lòng. Về sau ta mới biết được, bởi vì nàng quá cô đơn mà sai người trồng đầy hoa ở sân để giải sầu.

- Cho nên bệ hạ phái người tìm cho nô tì một đôi chim quý biết học tiếng người để cho nô tì vui vẻ.

Hoàng hậu nói.

Hoàng Đế nói:

- Nhưng như vậy sao đủ?

- Như thế nào không đủ?

Hoàng hậu hỏi lại.

Hoàng Đế không trả lời được, đành phải cười áy náy:

- Câu đầu tiên mà nàng dạy cho con chim đó là gì?

Khuôn mặt Hoàng hậu hơi đỏ, lắc đầu không trả lời.

- Có phải là ‘Tứ Lang khỏe không?’ đúng không?

Hoàng Đế cố gắng vươn tay ra khỏi cái chăn dày, nắm lấy bàn tay của Hoàng hậu:

- Tuy rằng nàng ở trong cung, ta cũng ở trong cung, nhưng nửa tháng không gặp mặt một lần cũng là chuyện rất bình thường. Ta biết rằng nàng muốn hỏi xem ta có khỏ không, nhưng lại không có cách nào tới hỏi. Cho nên nàng mới dạy con chim kia nói câu đó.

Nước mắt âm thầm rơi xuống gương mặt Hoàng hậu, mà nàng vẫn cười rất hạnh phúc, thỏa mãn như vậy.

- Hóa ra bệ hạ đều biết.

Nàng nói.

- Đúng vậy…ta đều biết, nhưng ta không rút ra được thời gian để bên cạnh nàng. Ta đã quên, đã bao lâu rồi chúng ta không vừa đi vừa trò chuyện như vậy. Không nói tới chuyện quốc sự phiền lòng, chỉ nói chuyện phiếm.

Hoàng hậu muốn nói cho y biết là đã bảy năm chín tháng mười sáu ngày rồi, nhưng cuối cùng không nói ra.

- Nô tì đã quên.

Nàng trả lời.

Hoàng Đế cười cười, không vạch trần lời nói dối ấm lòng của Hoàng hậu.

- Nhớ lần đầu tiên ta gặp mặt nàng…nàng mặc một bộ váy mỏng màu xanh, mới chỉ mười bốn tuổi, rụt rè như hoa phù dung đứng ở trước mặt ta, không dám ngẩng đầu lên nhìn. Ngay cái nhìn đầu tiên, ta liền biết nàng là của ta, ai cũng không đoạt được. Ai đoạt với ta, ta liền liều mạng với kẻ đó.

Hoàng hậu dịu dàng nói:

- Nô tì thì nghĩ, người này không đẹp trai phong độ cao lớn như lời phụ thân nói, bộ râu xồm xoàm, tóc tai bù xù, quần áo cũng không được chỉnh tề, vừa nhìn là biết một người lười.

Hoàng Đế cười ha hả, cười ho ra máu.

- Đúng vậy, buổi tối trước hôm đó ta có uống rượu với mấy huynh đệ thẳng tới đêm khuya. Nếu không phải Lão Thất khuyên ta, thì ta cũng không đi gặp nàng…Lúc đó huynh đệ bọn ta còn có vài phần cảm tình chân thận. Do sức khỏe của phụ hoàng vẫn còn tốt, nên tâm tư đơn thuần hơn lúc sau nhiều. Ta còn nhớ rõ, đêm đó ta uống rượu thua Lão Lục một đôi ngọc Kỳ Lân…tới giờ vẫn chưa trả cho hắn.

- Bởi vì ngày hôm sau bệ hạ trông thấy nô tì, cho nên liền quên chuyện đã đáp ứng.

Lúc Hoàng hậu không phải là Hoàng hậu, thường xuyên nói mấy lời dí dỏm như vậy với y.

- Ha hả…

Hoàng Đế bất chấp mọi thứ cười rộ lên, lập tức ho khan, mà ho khan sẽ hộc máu, ngực đau đớn gần chết. Nhưng khuôn mặt của y không có một chút đau đớn nào, cũng không có chút lo lắng nào. Mà Hoàng hậu vẫn như cũ giả bộ không có việc gì giơ tay lau máu ở khóe miệng, không nói mấy câu sợ hãi hay lo lắng gì đó.

Ăn ý như vậy.





Hai người nói chuyện tùy ý, sau đó tùy ý khóc, tùy ý cười. Hoàng hậu đẩy xe lăn đi từ từ trên hành lang cung Thái Cực, không hề sốt ruột. Nhưng Hoàng Đế và nàng đề đang sốt ruột, rốt ruột cảm nhận khoảng thời gian cuối cùng giữa hai người này.

Sắp tới tẩm cung của Hoàng hậu, Hoàng Đế bỗng nhiên cười nói:

- Ta biết với tính cách của nàng, sau khi ta chết thì nàng chỉ còn Thừa Càn, cho nên nàng sẽ không cho phép bất kỳ người nào xúc phạm tới thằng bé…Tuy nhiên thằng bé là con ta cũng là hậu thế của Dương gia, có một số việc nhất định phải đối mặt.

- Nô tì biết.

Hoàng hậu cúi thấp đầu, chỉnh lại mái tóc bị gió thổi cho Hoàng Đế:

- Thừa Càn là con của nô tì, nô tì muốn che chở cho nó. Nhưng nó cũng là con của bệ hạ, bệ hạ sao có thể hại nó được? Nô tì tin tưởng bệ hạ.

Nàng nói.

Khóe miệng Hoàng Đế run nhè nhẹ.

- Lúc trước lão viện trưởng thu Lão Thất làm đồ đệ, Lão Thất trở về nói với ta rằng lão viện trưởng là một thần tiên. Lúc đó ta liền chạy tới tìm ông ta, đứng ở bên ngoài hỏi ông ta xem ta có thể tu hành được không. Lão viện trưởng không ra ngoài, chỉ nói với ta rằng, còn sống chính là tu hành. Lúc đó có lẽ ông ta đã nhìn ra được ta có tật bệnh, chỉ là không nói ra mà thôi. Ta là người ích kỷ, cho nên về sau nghĩ rất nhiều biện pháp để kéo dài mạng sống, cũng như mới tự thân tới Tây Bắc dẹp loạn. Ta dùng loài sâu ghê tớm kia để kéo dài tính mạng của mình, nhưng ta không muốn làm chuyện này trong cung. Không chỉ là vì ta sợ người phía dưới biết, càng sợ nếu nàng biết sẽ ghê tớm ta…ta biết rằng, nàng sợ nhất là sâu…

Hoàng hậu cười nói:

- Bệ hạ lại quên, nô tì thích một thứ thuộc về bệ hạ.

Hoàng Đế trầm mặc một lúc, cũng cười:

- Cảm ơn nàng.

Hoàng hậu giúp Hoàng Đế đi tới trước tẩm cung, Hoàng Đế thấy cây lựu chết héo ở trước cửa nhưng vẫn chưa nhổ đi.

- Đẩy ta tới gần, để ta tưới nước cho nó.

- Hoàng Đế nói.

- Bệ hạ…nô tì cũng đã tưới nước nhưng không cứu được nó.

Hoàng hậu nói.

Nhưng nàng vẫn đi tìm một cái bình, sau đó hai người cùng cầm cái bình tưới nước cho cây lựu đã chết héo.

- Ta chỉ là muốn…chết ở chỗ này.

Hoàng Đế mỉm cười.

Cảm thấy mỹ mãn.

Bình rơi xuống đất, nước bắn tung tóe lên quần áo của nàng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện