“ Từ lúc đó trở đi, ta thích ngồi dưới cây Tang ở chân núi suy nghĩ vấn đề này. Lúc các đứa trẻ khác đang tập chơi trò người lớn, ai đóng giả làm chú rể, ai đóng giả làm tân nương, thì ta suy nghĩ tương lai ta sẽ đặc biệt như thế nào. Lúc những đứa trẻ khác được cha mẹ gọi về ăn cơm, ta vẫn ngồi dưới cây Tang suy nghĩ vấn đề nhàm chán đó. Thẳng tới một ngày…ta bỗng nhiên hiểu ra những ảo tưởng đó chẳng có ý nghĩa gì cả, chỉ khiến cho bản thân đắm chìm trong ảo tưởng rồi tự sướng mà thôi.”
“Vì thế, ta muốn thay đổi”
Đọc đến đây, Phương Giải đột nhiên cảm thấy Tang Loạn này giống với một nhà khoa học nổi tiếng nào đó ở kiếp trước của mình.
Phương Giải đọc tiếp để xác nhận điểm đó.
“Mùa xuân ta ngồi dưới cây Tang, mùa thu cũng ngồi dưới cây Tang…ta nhìn thấy cây Tang nẩy mầm rồi rụng lá, vì thế ta nghĩ, vì sao lá cây phải rơi xuống mà không bay lên trên? Ta vươn tay tiếp một chiếc lá rụng, phát hiện lá cây rất nhẹ, nhưng dù nhẹ nó vẫn có sức nặng của nó, cho nên nói mới rơi. Lúc có gió thổi, lá cây sẽ bị gió cuốn đi, bởi vì lực lượng của gió có thể thổi bay lá cây. Nhưng vì cái gì ta không thể bị gió thổi bay lên trời?”
“Bởi vì lá cây nhẹ hơn ta”
Một chuyện đơn giản như vậy, nhưng Tang Loạn vẫn ghi rất nghiêm túc ở trong bút ký. Bất kỳ người nào cũng hiểu đạo lý đó, lúc nhỏ đã biết rồi, nhưng bọn họ sẽ không nghiêm túc tự hỏi giống như Tang Loạn, bởi vì ở trong mắt phần lớn mọi người, những điều đó căn bản không có lý do.
“ Nếu gió rất lớn, thì có thể thổi người lên trời. Nhưng gió lớn như vậy không phải năm nào cũng có, cũng không thể xảy ra hàng ngày, cho nên con người muốn bay lượn nhờ gió là không thực tế. Về sau ta lại nghĩ, cho dù mượn được gió bay lên trời, nhưng sẽ bị động chứ không chủ động được. Con người chỉ có thể mặc cho gió thổi về một hướng, chứ không thể đi theo hướng mà mình muốn”
“Ta lại nghĩ tới vấn đề kia, liệu ta có phải là người đặc biệt không?”
Tang Loạn lại nói lên suy nghĩ này, một suy nghĩ mà bất kỳ người nào lúc còn trẻ con đều tự hỏi.
“ Nếu ta có thể bay, như vậy ta chính là người đặc biệt.”
“Nếu ta có thể bay, tất cả mọi người đều phải ngước nhìn ta…đây là lần đầu tiên ta muốn để người khác nhìn lên mình, ta quên lúc đó ta mấy tuổi. Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện liền không khống chế được nữa. Có đôi khi nghĩ lại, thành công về sau chính là vì giấc mơ cố chấp khi đo…Khiến mọi người phải ngước nhìn.”
Lúc đọc tới đây, Phương Giải có chút cảm thán, bởi vì hắn biết về sau Tang Loạn đã quên giấc mơ kia. Tang Loạn của về sau không muốn mọi người ngưỡng mộ, mà là muốn thống trị mọi người. Thoạt nhìn hai điều này không có gì khác nhau, nhưng khác biệt chính ở tâm thái. Khiến người ta tôn kính cũng là ngưỡng mộ, khiến người ta sợ hãi cũng là ngưỡng mộ.
Nghĩ tới đây, trong lòng Phương Giải có chút không thoải mái, bỗng nhiên nghĩ tới kinh nghiệm có thể thay đổi bản chất của một người. Chính vào lúc này, Phương Giải bỗng nhiên có chút sợ hãi. Mình từ hai bàn tay trắng mà có được rất nhiều, liệu mình còn giống như trước kia không?
Liệu có bị lạc mất bản tính như Tang Loạn không?
“Lúc này có hai sự lựa chọn khiến ta rơi vào trầm tư…là thay đổi bản thân hay là thay đổi bên ngoài. Chẳng hạn như ta muốn bay lượn, thì nên thay đổi gió để nó thổi ta bay lên, hay là thay đổi chính mình để nhẹ như cái lá để rồi gió mang đi?”
Phương Giải không biết lúc Tang Loạn suy nghĩ những điều này, y đã bao nhiêu tuổi, nhưng nghĩ được như vậy, khó có thể là một đứa bé. Bởi vì đây không phải là nghĩ vui, mà là rất nghiêm túc tự hỏi.
“Lúc đầu ta quan sát sự thay đổi của bốn mùa, hy vọng có thể tìm ra được quy luật. Hình như mất vài năm. Sau đó ta xác định được rằng…mình không thể thay đổi được bên ngoài.”
Một đạo lý như vậy, không ngờ Tang Loạn mất thời gian rất lâu mới xác định được! Bởi vậy có thể thấy y không tính là một thiên tài,
bởi vì những vấn đề mà y tự hỏi đều rất nông cạn.
“Nhưng thay đổi chính mình, phải bắt đầu từ chỗ nào?”
Phương Giải có thể tưởng tượng được lúc Tang Loạn bắt đầu suy nghĩ tới việc làm sao thay đổi chính mình, hẳn là có tâm tình rất phức tạp. Bởi vì thân thể của con nguoi đã định hình. Chỉ có thể tìm kiếm những thứ có thể thay đổi được ở trong thân thể định hình. Phương Giải lâm vào trầm tư, hắn muốn biết Tang Loạn mất thời gian bao lâu để xác nhận đan điền có thể lưu trữ nội kình, lại mất bao lâu mới có thể chuyển hóa nguyên khí thiên địa làm nội kình.
“Khi ta xác định được cần phải thay đổi bản thân, thì ta mất ba ngày cảm nhận nguyên khí tinh thuần ở bên ngoài. Mất ba ngày hấp thu nguyên khí đó tiến vào bụng của ta. Ta cảm thấy có một thứ giống như viên thuốc dần dần tạo hình ở trong bụng của ta. Cho nên ta gọi thứ này là đan, mà nơi chứa thứ này thì gọi là đan điền.”
Sáu ngày!
Từ lúc Tang Loạn quyết định thay đổi bản thân tới lúc có thể tu hành, chỉ mất sáu ngày.
Phương Giải vứt bỏ suy đoán lúc trước của hắn, Tang Loạn đâu chỉ là một thiên tài, có lẽ lúc ấy y chính là thần rồi!
“Sở dĩ cây Tang vẫn sống mà không đổ xuống, là vì nó có rễ”
Lúc Phương Giải đọc tới đây mới nhận ra rằng, bản bút ký này không chỉ ghi chép những điều mà Tang Loạn trải qua, còn ghi lại cảm ngộ tâm đắc của Tang Loạn trên con đường tu hành. Cho nên hắn có chút kích động, lập tức hiểu vì sao trước kia Tang Táp Táp lại giao cuốn bút ký này cho mình. Bản bút ký này chẳng khác nào thiên tài đại bảo với Phương Giải.
Mặc dù Tang Táp Táp không đặc biệt chỉ ra, nhưng nàng từng nói rằng:
- Thể chất của Tang gia rất đặc thù, cho nên chỉ có thể lựa chọn nữ tử thân cận với tự nhiên nhất để kết hợp kéo dài hậu đại. Có lẽ vì may mắn, nên người của Tang gia luôn gặp được nữ tử như vậy. Nhưng tới thế hệ của ta, ta lại là nữ tử kia.
Mà nàng lựa chọn chính là Phương Giải.
Cho nên Phương Giải từng nghĩ qua, liệu thể chất của mình và Tang Loạn có giống nhau không? Nếu đúng là như vậy, thì khó trách Đại Luân Minh Vương và La Diệu lại rất để ý tới mình.
“Cành cây là mạch máu, cây muốn lớn thì phải cung cấp những thứ cần thiết. Người muốn tu hành cần phải mạch máu cung cấp. Nhưng kinh mạch trong cơ thể đã định hình, không thể chịu đựng được nguyên khí thiên địa mạnh mẽ. Con đường gập ghềnh như vậy, xe ngựa khó mà đi được. Giống như cái vũng nước, không thể chứa được thuyền lớn. Cho nên ta chỉ có thể tự mở ra mạch cần thiết, ta gọi nó là khí mạch”
Phương Giải hít sâu một hơi, khẩn trương đọc tiếp. Đồng thời đã khâm phục cái người tên là Tang Loạn này tới tột đỉnh, y đúng là một kỳ tích. Mọi người đều có suy nghĩ linh tinh, nhưng chỉ là nghĩ ngợi linh tinh. Y cũng nghĩ ngợi linh tinh, nhưng y lại trở thành một người khai sáng thời đại. Kinh mạch của con người không thể chịu đựng được nguyên khí thiên địa, cho nên y liền tự tạo khí mạch cho mình. Chỉ là một câu đơn giản, nhưng lại khiến cho Phương Giải cảm nhận được sự hùng mạnh của người này.
- Lúc khai tạo khí mạch, ta luôn nghĩ, lực lượng mạnh nhất của thế gian này là gì. Suy tính thật lâu mới xác định, không lực lượng nào bằng lực lượng tự nhiên. Tự nhiên tạo ra vạn vật, có mặt trời mặt trăng luân chuyển, có mưa gió sấm chớp, uy lực của những điều này không ai kháng cự được, mạnh mẽ tột đỉnh. Nếu ta có thể sử dụng được những năng lực này, ta chính là người mạnh nhất thế gian.