Phương Giải cười nói rất ôn hòa, nhưng Đỗ Kiến Chu rõ ràng cảm thấy sự lạnh lẽo phía sau ôn hòa kia. Trong nháy mắt, Đỗ Kiến Chu liền nghĩ tới tin tức mà phương bắc truyền tới. Trần Vĩnh Di của vọng tộc Trần gia tại Bắc Huy Đạo tính toán cho Phương Giải một hạ mã uy, kết quả bị người ta không nể tình, thiệt hại một cao thủ Cửu Phẩm, lại còn mất hết mặt mũi.
Kỳ thực, tới lúc này rất nhiều người vẫn chưa hiểu chuyện, nhất là người của danh môn vọng tộc. Bọn họ cao cao tại thượng đã quen, đã quên rằng ở một thời điểm nào đó, chỉ những người nắm binh quyền trong tay mới có thể cao cao tại thượng. Cho dù Phương Giải có xuất thân thấp kém, nhưng hiện tại trong tay hắn có mười vạn đại quân, phân lượng không thua ai.
Sắc mặt của Đỗ Kiến Chu biến ảo không ngừng, trầm mặc một lúc cười ngượng ngùng nói với Phương Giải:
- Cũng không biết nhà ai nhiệt tình như vậy. Nếu mời người ta tới làm khách cũng nên thông báo một tiếng. Hoặc có lẽ là do bọn họ không biết đấy là thân binh của Phương tướng quân?
Ông ta biết rằng vừa rồi Phương Giải nói như vậy chứng tỏ đã tra ra được cái gì. Giờ nói mấy lời giả ngu cũng không có ý nghĩa gì.
Ông ta vô thức nhìn lướt qua, muốn từ khuôn mặt của bọn họ nhìn ra manh mối. Nhưng những người này đều là lão hồ ly, người làm chuyện này ai lại biểu hiện ra ngoài?
Người xung quanh nhìn nhau, ai cũng lộ vẻ vô tội.
Phương Giải đợi một lúc thấy những người ngồi đây không ai nói chuyện, hắn lập tức cười cười, quay đầu nói với Trần Hiếu Nho:
- Tin tức của ngươi có chính xác không? Nếu đổ oan cho người khác, ta liền ngũ mã phay thây ngươi.
Trần Hiếu Nho cúi đầu nói:
- Từ lúc thuộc hạ bắt đầu làm cho Đại Nội Thị Vệ Xử, làm việc gì cũng phải chắc chắn, chưa từng oan uổng một ai. Nếu không chắc chắn, thuộc hạ sẽ không dám nói linh tinh. Nếu thuộc hạ đổ oan cho người nào, thuộc hạ tình nguyện nhận sự trừng phạt của Đại tướng quân.
Lúc y nói chuyện, cố ý nhấn mạnh mấy chữ Đại Nội Thị Vệ Xử, rồi âm thầm quan sát những người xung quanh.
- Ừ.
Phương Giải gật đầu, nhìn về phía Quận thủ Ngưu Tế Nguyên:
- Ngưu đại nhân, việc này có thể giao cho ngươi xử lý được không?
Các chuyện trong thành Đại Cô vốn giao cho Huyện lệnh xử lý. Nhưng Huyện lệnh của thành Đại Cô căn bản không đủ tư cách ngồi ở bữa tiệc này, cho nên Phương Giải mới hỏi Quận thủ Ngưu Tế Nguyên. Củ khoai lang phỏng tay này vừa mới ném sang, sắc mặt của Ngưu Tế Nguyên liền khó coi giống như gan lợn. Y nghe ra được, nhất định là một đại nhân vật nào ngồi đây đã bắt cóc thân binh của Phương Giải. Bất kể xuất phát từ mục đích gì, thì thật khó mà giải quyết.
Nếu các đại nhân vật ngồi đây đều không chịu nhân, chẳng lẽ y lại giúp Phương Giải bắt người? Y không phải là người ngủ, sau khi Phương Giải đi rồi y sẽ lập tức bị đùa chết, cặn bã cũng thừa.
- Tỵ chức…sau khi tỵ chức trở về sẽ bảo Huyện lệnh điều tra rõ việc này…
- Ài!
Phương Giải than nhẹ một tiếng, chắp tay nói:
- Chư vị đại nhân, thịnh tình hôm nay Phương mỗ ghi nhớ trong lòng. Con người ta vốn không có nhiều điểm tốt, sở dĩ có thể đạt được thành tựu như bây giờ, là vì ta đều ghi nhớ những ân huệ của người khác ban cho ta. Có ơn tất báo, cho nên tới tận lúc này vẫn chưa gặp phải nhấp nhô gì. Hôm nay tuy mới gặp chư vị đại nhân nhưng đã như người quen, trong lòng ta rất vui mừng. Từng khuôn mặt của các vị đại nhân ta đã khắc ở trong tâm khảm, sau này không dám quên.
Lời này mang hai ý nghĩa, sắc mặt của Đỗ Kiến Chu càng trở nên khó coi.
Phương Giải chắp tay đằng sau, lạnh nhạt nói:
- Ưu điểm thứ hai của ta, đó là chuyện ta làm đươc, ta sẽ không làm phiền người khác giúp đỡ.
Hắn nhìn Ngưu Tế Nguyên, cười nói:
- Ta sẽ bảo thuộc hạ tuân thủ đúng quy củ của thành Đại Cô.
Nói xong câu đó, Phương Giải lại chậm rãi ngồi xuống, không quay đầu lại, phân phó cho Trần Hiếu Nho:
- Có vị đại nhân nào ngồi đây mà chưa từng trải đời đâu? Ngươi nói ngươi làm việc ở Đại Nội Thị Vệ Xử chưa bao giờ oan uổng cho người khác. Các vị đại nhân ở đây đều theo dõi ngươi, nếu ngươi làm hỏng thì Hắc Kỳ Quân liền mất mặt, Đại Nội Thị Vệ Xử cũng mất mặt.
Phương Giải dừng một chút, rồi nói:
- Trần Hiếu Nho, ta không làm khó người, ngươi mang theo 300 Kiêu Kỵ Giáo, phối hợp với 500 thân binh của ta, do Kỳ Lân và Tiểu Cúc chỉ huy. Ta cho ngươi nhiều nhất một canh giờ, trong vòng một canh giờ không mang được người cho ta về, ngươi tự cắt đầu mình đưa tới đây.
- Vâng!
Trần Hiếu Nho hô lớn một tiếng, quay đầu liền đi.
- Đợi đã!
Đỗ Kiến Chu thấy ánh mắt của Lưu Địch lóe lên, liền biết việc này với y không thoát khỏi quan hệ, cho nên lập tức hô một tiếng:
- Tất cả mọi người đều biết dưới trướng của Phương tướng quân đều là tinh nhuệ. Tuy nhiên, chuyện ở địa phương vẫn nên giao cho quan viên địa phương xử lý thì tốt hơn. Dù sao thủ hạ của ta quen thuộc nơi này hơn. Không bằng Phương tướng quân chờ một lát, ta liền phái người đi điều tra?
Trần Hiếu Nho liếc nhìn Phương Giải một cái, Phương Giải lại mắng một câu:
- Phế vật vô dụng, đã quên quân luật của Hắc Kỳ Quân?
Trần Hiếu Nho sắc mặt nghiêm nghị, đứng thẳng người trả lời:
- Thuộc hạ không dám quên, Đại tướng quân đã ra quân lệnh, không ai được phép buông thả khinh thường, kẻ trái lệnh, chém!
Nói xong câu đó, y lập tức quay đầu rời đi, không thèm để ý tới lời của Đỗ Kiến Chu.
Vũ Văn Ba vô
thức liếc nhìn Lưu Địch, Lưu Địch khẽ lắc đầu. Sở dĩ tới tận bây giờ y vẫn biểu hiện một cách mây trôi nước chảy, bởi vì y biết, mặc dù Phương Giải có thể điều tra ra được đám thân binh kia do ai bắt đi, thì cũng không dính líu gì tới y cả. Lưu Phong là người bảo vệ cửa thành, hoàn toàn có thể dùng lý do là những người kia khả nghi nên mới bắt lại để thẩm vấn. Lý do đó, đủ để Phương Giải không có lời nào phản bác.
Hiện tại những người đó đang bị nhốt trong hình phòng ở đại doanh quận binh, nếu muốn tìm thấy người dễ vậy sao? Chẳng lẽ người của Phương Giải lại dám xông thẳng vào đại doanh quận binh? Cho dù bọn họ dám, cho dù bọn họ tìm được người, Lưu Phong chắc chắn sẽ không khai ra mọi chuyện.
Chính vì có sự tự tin đó, cho nên y mới coi đây như một trò vui, trong lòng không hề khẩn trương.
…
…
Đỗ Kiến Chu thấy người của Phương Giải rời đi, vội vàng liếc mắt cho thân tín một cái, người nọ hiểu ý lập tức đi ra ngoài, nhưng mới ra cửa đã bị ngăn lại. Mười mấy thân binh đi theo Phương Giải rút đao ra, bao vây phòng khách lại.
- Phương tướng quân…đây là ý gì vậy?
Sắc mặt của Đỗ Kiến Chu có chút không vui.
Chuyện này ông ta vốn đuối lý, nhưng Phương Giải để người của mình bao vây phòng khách, thì quá bá đạo rồi. Dù sao đây là nha môn Tổng Đốc của ông ta, nếu ông ta bị Phương Giải uy áp ở đây thì thật mất hết mặt mũi. Đám người Lưu Địch và Vũ Văn Ba thì lại thấy có trò hay để xem, đều xem Đỗ Kiến Chu xử lý như thế nào.
Thấy thân binh của Phương Giải rút đao, hộ vệ nha môn Tổng Đốc cũng lao lên. Trong lúc nhất thời, trong viện giương cung bạt kiếm. Tuy hộ vệ nha môn Tổng Đốc đông hơn, nhưng mười mấy thân binh của Phương Giải không hề sợ hãi, không nhường một bước.
Phương Giải nhìn thoáng qua đội trưởng thân binh Tạ Chính Phúc, lạnh lùng nói:
- Ai cho ngươi chặn lại cửa phòng khách. Vừa rồi lúc Trần Hiếu Nho đi ra ngoài đã chỉ bảo các ngươi cái gì?
Tạ Chính Phúc đứng thẳng người trả lời:
- Không một ai được rời khỏi sân!
Phương Giải gật đầu:
- Tự ý hành động, lúc về nhớ lĩnh mười quân côn!
- Tuân lệnh!
Tạ Chính Phúc lớn tiếng nói, sau đó mang người vượt qua đám hộ vệ nha môn Tổng Đốc. Vốn tưởng rằng Phương Giải nhượng bộ, những người trong phòng thoáng thở phào, nhưng ai biết cái kẻ tên là Tạ Chính Phúc kia lại mang theo mười mấy thân binh chặn cửa chính của nha môn Tổng Đốc lại. Mười mấy người chia làm ba hàng, chặn kín lối đi.
- Phương tướng quân, làm vậy hơi quá đáng.
Đỗ Kiến Chu lạnh lùng nói.
Phương Giải nhấp một ngụm rượu, cười nói:
- Có chuyện chắc Tổng Đốc đại nhân không biết…con người ta làm việc gì cũng hơi cứng nhắc, không biết bao nhiêu người khuyên ta nên khéo đưa đẩy chút. Nhưng ta mãi không sửa được. Tính cách đã định hình, muốn đổi không phải dễ dàng. Nếu thủ hạ của ta nói có vị ngồi ở đây mời thân binh của ta tới làm khách, nhưng lại không muốn ta lĩnh ân tình này, ta đành phải lưu chư vị lại. Tí nữa thủ hạ của ta tìm được là ai, thì cũng dễ nói lời cảm ơn hơn.
- Bằng mười mấy thân binh dưới trướng của Phương tướng quân?
Đỗ Kiến Chu lạnh lùng nói.
Phương Giải lắc đầu:
- Bằng quân uy của Hắc Kỳ Quân ta.
Lời này làm cho Đỗ Kiến Chu cứng họng. Ông ta biết rằng đám người thế gia của Nam Huy Đạo đang nhìn mình. Nếu hôm nay mình xử lý không tốt, về sau muốn thoải mái làm Tổng Đốc tại Nam Huy Đạo liền khó khăn. THân là quan viên cao nhất của địa phương, là Đại tướng nơi biên cương, bình thường đều dựa vào sự ủng hộ của vọng tộc địa phương. Hiện tại Phương Giải ép từng bước, nếu ông ta lùi lại, thì đám thế gia kia không còn lòng tin với ông ta nữa.
- Nơi này là thành Đại Cô của Nam Huy Đạo.
Đỗ Kiến Chu hít sâu vào một hơi, nói:
- Chỗ này là nha môn phủ Tổng Đốc của ta…Phương tướng quân, nếu ở trong nha môn của ta mà ta cũng không được tự do ra vào, ngươi không cảm thấy ngươi quá đáng sao? Nếu Phương tướng quân còn nể mặt ta, thì cho thân binh rút lui, chúng ta tiếp tục uống rượu…
Phương Giải không đợi ông ta nói hết, lắc đầu nói:
- Đại nhân chưa từng lãnh binh, có lẽ không hiểu bốn chữ ‘Quân lệnh như núi’….
Hắn ngồi thẳng người, nhìn Đỗ Kiến Chu, nhấn mạnh:
- Quân lệnh như núi, muốn thay đổi…trừ khi núi lở.