Lúc Lưu Địch trông thấy Phương Giải chỉ tay về phía mình, cả người đều cứng đờ. Y đã quên bao lâu rồi không ai dám chỉ vào mặt mình nói chuyện, hình như từ lúc phụ thân y qua đời, liền không còn người làm như vậy. Bởi vì sợ hãi phẫn nộ, vẻ mặt của y trở nên vặn vẹo.
Phẫn nộ vì y cảm thấy mình đang bị làm nhục. Với thân phận của y mà nói, sự nhục nhã này là không thể tha thứ. Sợ hãi vì y bỗng nhiên tỉnh ngộ sự phẫn nộ của mình sẽ không đổi được việc Phương Giải bị trừng phạt. Ở thành Đại Cô, ở Nam Huy Đạo, thậm chí toàn bộ Trung Nguyên, những người chọc giận y thường phải nhận sự trừng phạt, phần lớn mọi người.
Nhưng hôm nay, người khiến y tức giận đồng thời khiến y sợ hãi.
Cho nên, y không biết phải làm gì.
- Phương tướng quân!
Đỗ Kiến Chu thấy Phương Giải từng bước chọc thủng sự tôn nghiêm của một Tổng Đốc, thật giống như một dã nhân hung hăng vô lý xông vào thanh lâu, đá văng những công tử đang đàm luận cầm kỳ thi họa với các cô nương, rồi từ từ xé rách bộ váy trên người cô nương, thô lỗ tách ra cái đùi trắng nõn rồi dã man tiến vào.
Bị vũ nhục không chỉ là cô nương thanh lâu. Từ ý nghĩa nào đó, các cô nương thanh lâu dễ dàng chấp nhận cảnh ngộ của mình hơn. Các nàng học nghệ mười lăm năm, còn chưa bán được giá tốt đã bị dã nhân tàn phá. Có lẽ các nàng sẽ buồn bực thống khổ phẫn nộ, nhưng các nàng còn có thể thừa nhận. Mà đám công tử ca mất một đống bạc, ra vẻ nửa ngày mới chuẩn bị tiến vào chính đề liền bị đánh bầm dập kia, bọn họ còn cảm thấy nhục nhã hơn.
Giống như bây giờ, Lưu Địch là cô nương lầu xanh.
Mà Đỗ Kiến Chu chính là đám công tử ca.
Phương Giải, là dã nhân kia.
Nếu quả thực Phương Giải để Kiêu Kỵ Giáo dùng hình với Lưu Địch, vậy thì không khác gì tát một cái tát vào mặt Đỗ Kiến Chu. Tuy thái độ lúc trước của Phương Giải đã tát ông ta không chỉ một cái rồi. Nhưng lần này không giống. Nếu so với thái độ lúc trước của Phương Giải, thì lần này mang cho ông ta sự nhục nhã lớn hơn.
- Nếu ngươi cố ý làm như vậy, ta cũng chỉ đành phải làm tận chức trách của một Tổng Đốc. Ta là Tổng Đốc một đạo, nếu ngay cả người dưới sự quản lý của ta cũng không thể bảo vệ, thì còn thể diện mặc bộ quần áo quan này làm gì nữa? Cho dù Phương tướng quân có binh hùng tướng mạnh, thì ta cũng phải lấy một cái công đạo!
Đỗ Kiến Chu đi về phía trước vài bước, lạnh lùng nói.
Phương Giải gật đầu, hạ giọng nói:
- Tùy ngươi.
Sau đó phân phó:
- Mời Khai Bình Huyện công tới đây hỏi.
Trần Hiếu Nho lên tiếng, tự mình mang theo mấy Kiêu Kỵ Giáo xông tới bắt người. Đúng lúc này hai hộ vệ một mực đứng sau Lưu Địch liền tiến về phía trước. Một người chừng 40 tuổi, một người chừng 60 tuổi. Hai người, một người tay trái cầm kiếm, một người tay phải cầm kiếm, thoạt nhìn như một, không hề tách ra.
Hai người này là cận vệ của Lưu Địch, đều là người tu hành Bát Phẩm Thượng. Nhưng hai người là cha con, lúc đầu là cha dạy con luyện kiếm, về sau hai cha con cùng nhau luyện tập, đã hơn 35 năm rồi. Sự ăn ý giữa hai cha con này ít người có thể so sánh. Một khi hai người liên thủ, có thể đấu được đại tu hành Cửu Phẩm.
Mà chiến tích chói mắt nhất của hai người này, chính là bốn năm trước giết chết một người đại tu hành mới thăng lên Cửu Phẩm.
Kiếm trong tay bọn họ như một phần của cơ thể, mà hai người bọn họ cũng như là cơ thể của nhau, liên thủ với nhau chính là một chỉnh thể.
Nhìn thấy Trần Hiếu Nho muốn bắt người, hai người kia bảo vệ Lưu Địch ở phía sau.
Sau đó, không có sau đó.
Hai cha con mới lộ ra kiếm, kiếm chiêu tinh diệu còn chưa thể hiện ra trước mặt mọi người thì đầu của bọn họ đã rơi xuống rồi. Cơ hồ đồng thời rơi xuống đất. Máu phun lên từ cổ hòa với nhau ở không trung, tạo thành một đoàn sương máu, phun đầy vào người Lưu Địch ở phía sau.
Hai người bọn họ chết quá nhanh cũng như đột ngột, cho nên Lưu Địch không kịp tránh máu bắn vào người. Sau khi hai cái đầu lăn được một đoạn, Lưu Địch mới sợ tới mức kêu lên một tiếng, ngồi bệt mông xuống đất. Đâu chỉ là y, các đại nhân vật đều tránh né, e sợ máu bắn vào người mình. Sắc mặt của người nào cũng trắng bệch.
Không ai biết hai người đó chết như thế nào, hơn nữa chết rất uất ức.
Lưu Địch biết thực lực của hai cha con nhà này, bằng chứng là một khi bọn họ liên thủ với nhau có thể giết chết đại tu hành Cửu Phẩm. Nhưng hai người này mới chỉ tiến lên vài bước, liền chết rồi.
Đơn giản như vậy
Y không biết, nhưng Phương Giải biết.
Hai đầu người vừa rơi xuống đất, Phương Giải liền nhìn đại sảnh bên ngoài.
Không biết từ khi nào, trong viện xuất hiện một nữ tử tuyệt sắc mặc váy dài màu lục. Nàng yên lặng đứng đó, duyên dáng yêu kiều. Những đóa hoa trong vườn kia cũng không thể che đi phong thái của nàng. Trong tay nàng không có kiếm, chỉ có kiếm ý.
Hoa chẳng những đẹp, còn có gai.
Phải biết rằng, ngay cả lão viện trưởng Vạn Tinh Thần của Diễn Vũ Viện cũng phải khen rằng nàng cực kỳ có thiên phú ở kiếm đạo.
Nàng nói qua, lần sau giết người, để cho nàng.
Cho nên nàng tới.
Phương Giải cười với nàng, nàng cũng cười với hắn. Trong viện có đầy người, nhưng trong mắt nàng chỉ có hắn.
Mấy hộ vệ phía sau Đỗ Kiến Chu đang rục rịch, nhưng nhìn thấy đầu hai cha con kia rơi xuống liền biến sắc. Bọn họ cũng biết hai cha con nhà này, tự nhiên biết thực lực của hai người. Cho nên trong nháy mắt, không ai dám bước lên.
Đỗ Kiến Chu nhớ không lâu trước mình còn cười nhạo Chung Tân. Cho rằng Chung Tân chưa đủ áp chế địa phương, thế nên mới khiến Trần gia mất hết mặt mũi. Nhưng hôm nay, có vẻ như ông ta còn bi đát hơn cả Chung Tân.
- Các ngươi đã hiểu đối thủ mà các ngươi muốn cho cái hạ mã uy chưa?
Phương Giải hỏi.
Hỏi những đại nhân vật kia.
Không ai dám trả lời.
Tang Táp Táp ngồi trên cửa chính đại viện vung vẩy cái đùi quan sát hết thảy, bỗng nhiên sinh ra một ảo giác. Nàng từng ảo tưởng qua rất nhiều lần tổ tiên Tang Loạn của mình lúc đầu chinh phục thế giới như thế nào, hiện tại nó như xuất hiện chân thật trước mặt nàng. Trong lòng nàng có chút loạn, nhưng nhìn càng thêm chăm chú.
…
…
Phương Giải ngồi yên tĩnh ở ghế giống như nước trong giếng, hai cái đầu rơi xuống kia không tạo bất kỳ ảnh hưởng gì tới hắn.
Trần Hiếu Nho đi tới xách tay Lưu Địch, đưa tới trước mặt Phương Giải. Lưu Địch sợ tới mức thân hình không ngừng run rẩy, trong lòng tự nói với mình chớ biểu hiện khiếp sợ, nhưng làm sao ngăn cản được? Y muốn giãy dụa đứng lên, cũng không ai ngăn cản y đứng lên, nhưng y lại không đứng dậy nổi.
- Có thể lược bỏ chút phiền toái không?
Phương Giải hơi cúi đầu hỏi.
Lưu Địch khó khăn nuốt nước bọt, cổ họng bỏng rát. Vừa rồi máu
bắn xối xả vào người y, mùi máu tươi chui vào mũi không thể bỏ đi được. Mặc kệ y hô hấp thế nào, cái mùi kia cứ ở mũi y, sau đó xông vào óc của y.
Cuối cùng, y không chịu được phải nôn ra.
Bởi vì không còn khí lực, nên nôn gần hết vào người mình. Bộ áo gấm hoa mỹ kia dính đầy vết bẩn, không còn ngăn nắp như ngày xưa.
Phương Giải không nói gì, chỉ lẳng lặng đợi câu trả lời của Lưu Địch.
Mà trong đám người, Vũ Văn Ba vô thức lui về sau một bước. Y đang sợ, sợ giống như Lưu Địch. Tuy y không bị thủ hạ của Phương Giải xách tới, nhưng y biết rằng việc đó không còn xa. Lưu Địch không thể giữ mồm giữ miệng được như Lưu Phong, bởi vì vị trí của hai người khác nhau.
Lưu Phong không nói, vì bảo vệ cho người nhà. Lưu Địch thì không thể lựa chọn như vậy. Tới hiện tại, thù hận giữa Lưu Địch và Phương Giải đã kết, cho dù Phương Giải không giết Lưu Địch thì Lưu gia của thành Đại Cô cũng không đội trời chung với Phương Giải. Vào lúc này, Lưu Địch sẽ dùng hết sức lực để lôi kéo người khác trở thành tử địch với Phương Giải.
Vũ Văn Ba xác định, một khi tra tấn, Lưu Địch sẽ khai ra buổi nói chuyện đêm hôm đó. Cứ như vậy, Vũ Văn gia của Nam Huy Đạo cũng bị kéo tới mặt đối địch với Phương Giải. Tuy rằng Lưu gia và Vũ Văn gia sẽ vì chuyện này mà đi về hướng bất hòa, nhưng bọn họ cùng chung kẻ địch là Phương Giải.
Nếu Phương Giải có ý giết Lưu Địch, vậy thì Lưu Địch không chút lựa chọn khai ra y. Lưu Địch cần mình để tăng thêm lợi thế bảo vệ mạng sống. Một khi Lưu gia không thể kinh sợ Phương Giải, thì thêm mấy người liền đủ. Phương Giải không thể tiêu diệt mấy gia tộc nổi bật của Nam Huy Đạo được.
Vũ Văn Ba khẩn trương, từ lúc chào đời tới nay chưa từng khẩn trương như vậy.
Lưu Địch vẫn không ngừng nôn ra rồi ho khan, sắc mặt càng thêm khó coi, ngực phập phồng kịch liệt, thật giống như một con dã thú cố gắng hít thở luồn không khí cuối cùng trước khi chết.
- Thoạt nhìn ngươi không còn khí lực để nói nhiều…
Phương Giải nhìn Lưu Địch, bình thản nói:
- Vậy ta hỏi, ngươi chỉ cần nói có hay không.
- Là ngươi ra lệnh cho Lưu Phong bắt người của ta phải không?
Hắn hỏi.
Lưu Địch khó khăn ngẩng đầu nhìn Phương Giải, lúc mắt hai người chạm vào nhau y liền tránh đi. Trong mắt của nam tử trẻ tuổi này có thứ gì đó khiến y cảm thấy sợ hãi, không dám nhìn nhiều.
- Đúng vậy, ta cùng…
Y há miệng, tim Vũ Văn Ba cơ hồ ngừng đập.
- Là ngươi?
Phương Giải ngắt lời Lưu Địch, nhìn thẳng vào mặt Lưu Địch, hỏi lại.
- Là ta…
Lần này chỉ kịp nói hai chữ, Phương Giải lại ngắt lời:
- Tốt, không ngờ ngươi là người dứt khoát như vậy, thật khiến người ta khâm phục. Nếu ngươi đã thẳng thắn như vậy, thì ta cũng không cần hỏi tiếp nữa. Bởi vì ngươi thẳng thắn, cho nên ta cũng rất dứt khoát nói cho ngươi biết một việc.
Phương Giải thản nhiên nói:
- Từ nay trở đi, thành Đại Cô không còn Lưu gia.
Câu này vừa nói xong, Trần Hiếu Nho lập tức tiến lên đè Lưu Địch lại, Lưu Địch há miệng lại bị Trần Hiếu Nho làm trệch quai hàm, dù muốn nói đã không nói được nữa. Lúc này y mới giãy dụa, nhưng ở trong tay Trần Hiếu Nho, sự giãy dụa của y là vô ích.
- Đi thôi!
Phương Giải liếc nhìn Trần Định Nam, phân phó:
- Ngươi có biết Lưu gia ở chỗ nào không?
Không đợi Trần Định Nam trả lời, Phương Giải nhìn Vũ Văn Ba, hỏi:
- Vũ Văn đại nhân, nghe nói ngươi là hảo hữu chí giao với Lưu đại nhân, như vậy không ai quen thuộc chỗ ở của Lưu đại nhân hơn ngươi phải không? Không biết Vũ Văn đại nhân có nguyện ý dẫn đường cho tướng lĩnh của ta hay không?
Vũ Văn Ba run rẩy một cái, trong lòng thầm nói Phương Giải, ngươi thật là ác độc. Nếu y dẫn Hắc Kỳ Quân tới Lưu gia, vậy thì về sau y sẽ không còn đường lui nữa. Một khi chuyện này tuyên dương ra ngoài, toàn bộ Trung Nguyên, Vũ Văn gia bọn họ sẽ nửa bước khó đi. Nhưng nếu y không đi, y biết rằng Phương Giải sẽ làm thịt y.
Phương Giải đứng dây, đi tới trước người Đỗ Kiến Chu, chắp tay nói:
- Chuyện hôm nay, mong đai nhân bỏ quá cho.
Đỗ Kiến Chu biết Phương Giải đã để lại chút mặt mũi. Chuyện này chỉ liên lụy tới một mình Lưu gia, đối với đám thế gia nhà giàu của Nam Huy Đạo mà nói, thì đây đã là kết quả tốt nhất rồi, sao có thể không tiếp nhận được?
- Thật không ngờ lại là y…
Đỗ Kiến Chu thở dài:
- Thực là biết người biết mặt không biết tâm a.
- Đúng vậy.
Không biết đại nhân vật nào phụ họa một câu:
- Thực không ngờ Lưu gia lại có một tên cặn bã như vậy. Phương tướng quân mang binh vì nước bảo vệ biên cương, vậy mà y lại âm thầm phái người sát hại tinh binh dưới trướng của Phương tướng quân. Có khả năng người này có liên hệ gì đó với cường đạo Nam Yến, bằng không sao lại làm ra chuyện khiến nhân thần công phẫn như vậy…
Lời này, còn ác hơn.
Có đôi khi giết chết người, không nhất định là kẻ địch, còn có thể là bằng hữu.
Thành Đại Cô
Không còn Lưu gia
Phương Giải nhìn những người kia, bình tĩnh nói một câu kết thúc:
- Ta vừa nói qua, ta sẽ diệt tộc. Mong chư vị đại nhân chớ hoài nghi lời của ta, cảm ơn.