Mộ Dung Vĩnh dừng một lát rồi nói tiếp:
- Còn có khinh kỵ binh dưới trướng của hắn, cũng là hắn cố ý thể hiện ra thực lực. Tu vị cá nhân và chiến lực quân đội, thoạt nhìn hắn không sợ hãi gì cả, kỳ thực chỉ là thủ đoạn để hắn phô trương thanh thế mà thôi. Vì vậy bất kể hắn biểu hiện chân thật thế nào, kỳ thực đều là ‘hư’.
Tuy Đồ Hồn Đa Biệt thích những thứ của người Hán, nhưng y lai không hiểu nhiều lắm. Cho nên phải mất một lúc y mới tiêu hóa được những lời Mộ Dung Vĩnh nói, sau đó không nhịn được bật cười:
- Ý của ngươi là, ngay từ lúc đầu hắn đã cố ý làm ra vẻ?
- Đúng vậy!
Mộ Dung Vĩnh nói:
- Nhưng tâm cơ của người này rất sâu. Hắn biết làm sao che dấu ‘hư’ của mình, hơn nữa cũng biết dùng chiêu kế để thể hiện thực lực bên ngoài của mình. Nếu ta đoán không sai, bất kể là lúc trước hắn xâm nhập vào đại doanh để lại tờ giấy, hay là mang theo kỵ binh không ngừng tập kích đằng sau, đều chỉ là vì hắn muốn có lợi thế trong cuộc đàm phán ngày hôm nay.
Đồ Hồn Đa Biệt thở dài một tiếng:
- Theo như lời người nói, chúng ta căn bản không cần để ý tới hắn? Chúng ta cứ việc nói điều kiện của mình, hắn không thể cò kè mặc cả được?
- Không không.
Mộ Dung Vĩnh lắc đầu nói:
- Đàm phán là một môn học vấn rất cao thâm, không hề nghi ngờ rằng, Phương Giải nắm được bí quyết trong đó…cho nên chúng ta cần phải nhượng bộ một chút. Hột Vương bỏ lỡ một điều của hắn…
Đồ Hồn Đa Biệt nói:
- Cái gì?
- Kiêu ngạo!
Mộ Dung Vĩnh nói:
- Hột Vương, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra được, Phương Giải là một người cực kỳ kiêu ngạo sao. Người như vậy khẳng định có điểm mấu chốt. Hắn muốn đàm phán, nhưng không muốn biểu hiện yếu thế, cho nên ngay từ đầu hắn đã thể hiện ra mặt mạnh nhất của mình. Đối với người như vậy, nếu chúng ta không nhường một bước, cuối cùng chỉ bức hắn tới con đường ngược lại. Nếu thỏa mãn niềm kiêu ngạo của hắn, vậy thì mọi chuyện liền trở nên dễ dàng.
- Kiêu ngạo?
Đồ Hồn Đa Biệt hiển nhiên có chút không hiểu:
- Một người không chiếm ưu thế, có tư cách gì kiêu ngạo?
- Đây là tính cách đặc biệt của người Tùy.
Mộ Dung Vĩnh nói:
- Người Tùy kiêu ngạo từ trong khung, từ đầu tới cuối bọn họ chưa bao giờ coi mình là nhỏ yếu. Cho nên dù rơi vào thời điểm yếu thế, bọn họ vẫn biểu hiện cao ngạo tự đại. Đây chính là ưu điểm của bọn họ. Nếu không phải người Tùy kiêu ngạo, thì lúc trước đã không quét ngang Trung Nguyên. Nhưng đây cũng là khuyết điểm của bọn họ, chỉ cần lợi dụng tốt là có thể mang tới cho chúng ta rất nhiều chỗ tốt.
- Vì vậy điều đầu tiên mà chúng ta cần nắm rõ, là Phương Giải muốn cái gì.
Đồ Hồn Đa Biệt có chút đau đầu:
- Thật phức tạp, người Hột bọn ta làm việc đều đơn giản trực tiếp. Còn chuyện này nghĩ tới liền đau đầu, tùy ngươi phân tích đi.
Mộ Dung Vĩnh cười cười:
- Được rồi…Hột Vương nghĩ xem, Phương Giải vốn không ở Ung Châu, vì sao phải vượt ngàn dặm xa xôi mang binh tới vũng nước đục này? Vì hắn trung với Đại Tùy sao? Khẳng định không phải. Nếu là phải, thì hắn đã không mang binh tới Ung Châu, mà là mang kỵ binh tới đô thành Đại Tùy giao chiến với phản quân rồi. Cho nên có thể khẳng định rằng, Phương Giải tới nơi này cũng là muốn mưu cầu thứ gì đó.
Đồ Hồn Đa Biệt lắc đầu nói:
- Nếu như hắn cũng muốn thứ như ta và ngươi muốn?
- Không có khả năng!
Mộ Dung Vĩnh nói:
- Hắn tới đàm phán, chứng tỏ điều hắn muốn không mâu thuẫn với chúng ta. Nếu mâu thuẫn, thì hắn đã không mang binh tới Ung Châu rồi. Hắn xuất thân hàn môn, có thể tới được địa vị như ngày hôm nay thật không dễ dàng. Mà người như vậy, thường cần cái gì nhất?
Không đợi Đồ Hồn Đa Biệt trả lời, Mộ Dung Vĩnh tiếp tục nói:
- Là địa vị!
- Địa vị…
Đồ Hồn Đa Biệt trầm mặc một lúc rồi hỏi:
- Ý của ngươi là, Phương Giải muốn thành Ung Châu?
- Cũng có thể nói như vậy.
Mộ Dung Vĩnh nói:
- Mặc kệ trả cái giá gì, chỉ cần bảo vệ được thành Ung Châu, thì thanh danh của Phương Giải sẽ vang khắp Trung Nguyên. Để bảo vệ Ung Châu, cho dù phải đưa hết lương thảo của cải của thành Ung Châu cho chúng ta, hắn cũng không tiếc. Nhưng hắn sẽ không giao dân chúng cho chúng ta, bởi vì một khi giao ra, hắn sẽ mang tiếng xấu trên người.
- Nhưng dân chúng chính là thứ ngươi muốn mà?
Đồ Hồn Đa Biệt hỏi.
- Không…
Mộ Dung Vĩnh nói:
- Không có lợi ích nào là cố định không thể thay đổi. Khi lợi ích khác vượt qua thứ ta mong muốn, vì sao còn phải nắm chặt lơi ích cũ mà không buông tay ra? Đó là điều kẻ ngu mới làm.
- Phương Giải sẽ lấy cái gì đổi với ngươi?
- Ta muốn binh khí giáp giới trong hành cung.
Mộ Dung Vĩnh nói:
- Những thứ trong hành cung Ung Châu đủ cho đại quân trăm vạn dùng, ta cần số trang bị đó.
- Không được!
Đồ Hồn Đa Biệt bất mãn nói:
- Ngươi lấy hết những thứ đó đi, ta còn được gì?
- Lương thực của cải!
Mộ Dung Vĩnh nói:
- Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, chỉ cần cam đoan Ung Châu không gặp chiến loạn, những phú hộ trong thành Ung Châu sẽ rất nguyện ý chi một số của cải vật tư để mua bình an. Số tiền đó rất lớn, ta nghĩ Hột Vương nhất định sẽ động tâm. Ta muốn giáp giới binh khí, ngươi muốn lương thực của cải, ta cảm thấy điều này rất công bằng!
- Không công bằng!
Đồ Hồn Đa Biệt hơi giận nói:
- Ta mang theo trăm vạn dũng sĩ của bộ tộc tới, mà ngươi chỉ có chưa tới mười vạn binh lính, dựa vào cái gì ta phải chia đều với ngươi? Cho dù là Mộ Dung Sỉ cũng không dám nói vậy trước mặt ta. Ngươi chẳng qua chỉ là một thuộc hạ của Mộ Dung Sỉ mà thôi, chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi có tư cách ngồi ngang hàng
với ta?
Mộ Dung Vĩnh biến sác, cưỡng chế lửa giận trong lòng, hỏi:
- Vậy Hột Vương muốn thế nào?
- Ta muốn toàn bộ lương thảo của cải, và sáu thành binh khí giáp giới.
- Hai thành, nhiều nhất chỉ có vậy.
Mộ Dung Vĩnh nói:
- Nếu nhiều hơn, bệ hạ sẽ chém đầu ta.
Đồ Hồn Đa Biệt do dự một lát, nói:
- Tốt, ta lại nhường ngươi một bước. Nếu đúng như lời ngươi đoán, vậy thì ta muốn toàn bộ lương thảo của cải và năm thành binh khí giáp giới.
- Hai thành!
Mộ Dung Vĩnh lắc đầu:
- Không thương lượng.
Sắc mặt của Đồ Hồn Đa Biệt lạnh lùng, cười lạnh nói:
- Không có tộc Hột của ta trợ giúp, người Nam Yến các ngươi vẫn như con chó vẫy đuôi mừng người Tùy mà thôi! Hiện tại ngươi lại dám nói với ta mấy câu này. Mộ Dung Vĩnh, ngươi chớ quên, người Hột bọn ta và người Tùy là kẻ thù, nhưng cũng không phải là bằng hữu với người Nam Yến các ngươi! Những năm qua bởi vì để lấy lòng Hoàng Đế Đại Tùy, Mộ Dung Sỉ đã không ít lần động binh với bộ tộc của ta!
Y nhìn Mộ Dung Vĩnh, nói:
- Chẳng lẽ ngươi nghĩ, không có người Nam Yến các ngươi, người Hột bọn ta không thắng trận được sao? Nếu ngươi thực sự nghĩ vậy, vậy thì ta không ngại tiêu diệt mười vạn tàn binh dưới trướng của ngươi, rồi đánh tiếp người Tùy!
Trong lòng Mộ Dung Vĩnh cực kỳ tức giận, nhưng y biết vào lúc này mình không có khả năng tức giận. Đây là địa bàn của người Hột, mà binh lực trong tay y quả thực không thể chống lại Đồ Hồn Đa Biệt.
- Ba thành, tối đa rồi!
Y trầm mặc một lúc rồi nói:
- Hột Vương, ân oán thị phi lúc trước ta không muốn nhắc lại, nhưng giờ chúng ta đều là đồng minh. Nếu là đồng minh thì cần xuất ra một ít thành ý. Lần này động binh với người Tùy, bất kể là người Hột hay là người Nam Yến, đều là đoạt lại những thứ vốn thuộc về chúng ta. Lúc Đại Thương còn, chúng ta là bằng hữu tốt nhất. Cho dù trước kia có chút chuyện không vui, cũng là do người Tùy bức bách. Vì vậy chúng ta nên giải phóng thù hận lên người Tùy, chứ không phải lên người nhau.
Đồ Hồn Đa Biệt dừng lại một lát, lắc đầu:
- Ta muốn tứ thành, không thể ít hơn.
Trong mắt Mộ Dung Vĩnh lóe lên hàn quang, sau hồi lâu y mới gật đầu:
- Tốt, liền dựa theo lời của Hột Vương, tuy nhiên…ta hy vọng Hột Vương tuân thủ theo ước định. Nếu Hột Vương cảm thấy mười vạn binh sĩ dưới trướng của ta dễ bắt nạt, thì ta cũng sẽ dùng đao thép để trả lời.
- Hừ!
Đồ Hồn Đa Biệt khoát tay nói:
- Mấy lời này của ngươi nên đi nói với Phương Giải đi. Hắn vẫn còn đang hưởng thụ kia kìa!
…
…
Trong lều lớn.
Phương Giải nhìn thoáng qua thiếu nữ tộc Hột đứng trước mặt, phát hiện nữ nhân tộc Hột khác nữ nhân người Hán ở chỗ, các nàng không nhăn nhó ngượng ngùng, đứng ở chỗ đó đầy vẻ chờ mong nhìn hắn. Hắn cố nhịn cười, chỉ vào cửa lều lớn:
- Cô qua đó đứng chờ, tí nữa ta sẽ tìm cô nói chuyện.
Thiếu nữ tộc Hột cười cười với hắn, lui về phía sau vài bước đứng ở cửa.
Phương Giải vẫy tay gọi Trần Hiếu Nho cách đó không xa:
- Thứ mà ta bảo ngươi mang theo đâu?
Trần Hiếu Nho vội vàng đi tới, lấy ra một cái hộp nhỏ tinh sảo từ ống tay áo. Phương Giải nhận lấy, mở ra nhìn, không nhịn được lườm Trần Hiếu Nho một cái:
-
- Ngươi biến bài của ta thành thế này, đã được ta đồng ý hay chưa?
Trần Hiếu Nho cười ngượng ngùng nói:
- Thuộc hạ bảo họa sĩ vẽ tranh trên này, họa sĩ hỏi vẽ cái gì, thuộc hạ nói vẽ cái gì cũng được, phải đẹp đẽ vui vẻ một chút.
- Đây là đẹp đẽ vui vẻ?
Phương Giải chỉ vào 54 lá bài vẽ tranh nữ khỏa thân, nói:
- Ngươi vẽ chính bản thân mình à? Bảo ngươi làm một bộ bài tinh xảo chút, không ngờ ngươi lại làm như vậy!
Nhiếp Tiểu Cúc ngồi xổm xuống cẩn thận nhìn, sau đó khen:
- Thuộc hạ thấy tranh vẽ không tồi…
Phương Giải ngẩn ra:
- À…Nhiếp Tiểu Cúc, ta thấy ngươi mày rậm mắt to, tưởng người đứng đắn, hóa ra cũng dâm phết!
Ở trong lều bên kia, Đồ Hồn Đa Biệt và Mộ Dung Vĩnh bằng mặt không bằng lòng trao đổi chia của cải, mà bên này, Phương Giải cùng hai thủ hạ đang chơi bài. Thiếu nữ thanh xuân đứng ở cửa thỉnh thoảng nhìn trộm hắn một cái, vẻ mặt u oán.