Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 647: Một hòn đá trúng ba con chim


trước sau

Vu Sư áo bào trắng đầy hứng thú nhìn Phương Giải, trong mắt có một ý tứ nào đó khiến người ta đoán không ra. Tựa hồ y rất có hứng thú với Phương Giải, mà trong sự hứng thú lại không có địch ý gì, đương nhiên cũng không có sự thân mật. Nhưng phía sau sự bình tĩnh này, lại có giông bão đang chờ chực.

- Có người từng nói, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ trở lại Ung Châu. Bởi vì Ung Châu có rất nhiều người muốn biết bí mật của ngươi, mà ngươi một lòng chỉ muốn thoát khỏi vận mệnh của mình. Dục vọng muốn tự do của ngươi rất mãnh liệt, có đúng không?

Thanh âm của y rất nhẹ, nhưng mấy lời này lại rất nặng.

Phương Giải dừng bước, ánh mắt lóe lên sự sắc bén.

- Ngươi tò mò ta là ai phải không?

Vu Sư áo bào trắng cười cười:

- Kỳ thực chúng ta từng gặp qua, ta chỉ thay đổi quần áo và thân phận mà thôi.

Phương Giải trầm mặc một lúc rồi gật đầu:

- Mạc tướng quân.

Vu Sư áo bào trắng bỏ khăn lụa che ở mặt, lộ ra một khuôn mặt khiến cho Phương Giải chấn động. Không phải vì khuôn mặt này khủng bố thế nào, mà là vì khuôn mặt này rất bình thường, còn là một nữ nhân. Đây không tính là một nữ nhân xinh đẹp. So với mấy mỹ nhân tuyệt sắc bên cạnh Phương Giải mà nói, khuôn mặt của người này không có chỗ nào đáng để khen.

Lông mi hơi thô, trán hơi rộng. Nữ nhân bình thường có khuôn mặt khá thon nhọn, mà khuôn mặt của nàng ta lại khá vuông vắn. Làn da cũng không được đẹp cho lắm, tuy rất trắng, nhưng không phải trắng khỏe. Cằm hơi lồi, môi rất dày.

Đây là một nữ nhân có ngũ quan nếu để riêng ra thì khó coi, nhưng tụ lại một chỗ thì coi như thuật mắt.

Tuy nhiên, không thể nói là xinh đẹp.

- Có vẻ như ngươi không giật mình cho lắm?

Nàng hỏi.

Phương Giải dừng bước, nhìn nàng nói:

- Kỳ thực lần đầu tiên thấy ngươi ở trong quân của La Diệu, ta liền biết sớm muộn gì cũng có một ngày ta phải đối mặt với ngươi. Trong La Môn Thập Kiệt, ngươi là người duy nhất khiến ta kiêng kỵ.

Lời của hắn rất thật, không có một tia giả dối nào.

- Còn La Tiểu Đồ thì sao?

Mạc tướng quân hỏi.

- Mãng phu.

Phương Giải trả lời.

Mạc tướng quân trầm mặc một lúc rồi gật đầu:

- Hai chữ này, nếu người khác đánh giá La Tiểu Đồ, ta sẽ cảm thấy buồn cười. Nhưng từ miệng ngươi nói ra, ta lại thấy rất đúng trọng tâm. Tuy nhiên ngươi chỉ mới tiếp xúc với La Tiểu Đồ vài lần, vì sao lại có chút khinh thường y?

Phương Giải khẽ nhíu mày:

- Ngươi ngăn đón ta, chỉ vì muốn hỏi ta đánh giá thế nào về La Tiểu Đồ thôi sao? So sánh mà nói, ta hiếu kỳ vì sao ngươi ở đây hơn.

Mạc tướng quân cười cười:

- Bởi vì ta vốn là người Hột.

Thanh âm của nàng ta khá trầm ấm, hơi khàn khàn nhưng không khó nghe.

Phương Giải trầm mặc một lúc rồi gật đầu:

- Ta biết bên cạnh La Diệu có hai Vu Sư, một trong số đó đã chết ở núi Thương Mang. Còn có một người tên là A Mạc Tát, ngươi chính là A Mạc Tát?

- Đúng vậy.

Mạc tướng quân nói:

- Ta có thể đoán được hiện tại ngươi đang nghĩ gì. Lúc trước La Diệu đã từng làm gì ngươi, ta là người tham dự vào đó, cho nên ta đoán, lần này ngươi trở về Ung Châu, có một phần là suy tính tiền đồ, một phần khác chính là muốn làm rõ ràng chuyện lúc trước. Ngươi trở về Ung Châu, là vì vợ của La Diệu vẫn còn trong thành Ung Châu, mà bà ta là người hiểu rõ La Diệu nhất.

- Đúng vậy.

Phương Giải trả lời.

- Sai rồi.

Mạc tướng quân lắc đầu:

- Nếu ngươi nghĩ như vậy thì ngươi thực sự sai rồi. Trên thế giới này không có một người nào chân chính hiểu về La Diệu. Những người tự nhân là biết về y kỳ thực chỉ biết những thứ y biểu hiện ra ngoài mà thôi. Cho dù là biểu hiện bên ngoài, vợ của La Diệu cũng không phải là người biết nhiều nhất…mà là ta.

Nàng nhìn bàn tay của Phương Giải, mỉm cười nói:

- Ta biết vừa rồi lúc đoán được ta là ai, ngươi đã động niệm bắt ta để ép hỏi phải không?

Phương Giải nói:

- Nếu ngươi nguyện ý nói ra, thì sẽ không xảy ra chuyện ép hỏi.

Mạc tướng quân thở dài nói:

- Thế giới này thay đổi thật là quá nhanh. Lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, ngươi lấy thân phận khâm sai tới Ung Châu, lúc đó ngươi vì muốn truy tìm chân tướng mà tới. Lúc đó La Diệu hỏi ta, thấy ngươi như thế nào, ta đáp rằng, tâm tư tinh tế nhưng có chút ngây thơ. Còn ngươi bây giờ…đã tự tin như vậy rồi, hơn xa lúc trước, khiến người ta phải nhìn với con mắt khác.

Phương Giải cúi đầu nhìn đồng hồ quả quýt trong tay:

- Thời gian của ta không phải rất nhiều, nếu ngươi không muốn nói bây giờ, vậy thì ta chỉ có thể bắt ngươi mang về.

- Quân đội Nam Yến đã bị đánh bại rồi phải không?

Mạc tướng quân hỏi.

Phương Giải ừ một tiếng, dường như không bất ngờ vì Mạc tướng quân đoán được.

- Lẻ loi một mình tiến vào đại doanh Đồ Hồn Đa Biệt, chính là vì để cho Đồ Hồn Đa Biệt yên tâm. Hơn nữa ngươi đoán được Mộ Dung Vĩnh nhất định sẽ tới, cho nên ngươi dùng bản thân làm mồi, khiến hai kẻ địch lớn nhất tụ lại một chỗ…không, là ba…ta đã quên còn có Lạc Thu.

Mạc tướng quân bình thản nói:

- Bởi vì ngươi ở nơi này, cho nên Đồ Hồn Đa Biệt không tin ngươi dám phát động thế công vào lúc này. Mà mục tiêu lớn nhất của ngươi không phải là đại doanh của Đồ Hồn Đa Biệt, mà là đại doanh của người Nam Yến. Chắc hẳn ngươi đã phái khinh kỵ binh, thừa dịp Mộ Dung Vĩnh không ở trong đại doanh Nam Yến, phát động tấn công bất ngờ. Với chiến lực của mấy vạn tinh kỵ trong tay ngươi, đạp bằng đại doanh Nam Yến không phải là chuyện khó khăn…

- Sau đó ngươi và thuộc hạ của ngươi dựa theo thời gian đã ước định, sau khi kỵ binh công phá xong đại doanh Nam Yến, liền lập tức tới người Hột bên ngày. Trước đó, ngươi khiến bạch sư của ngươi mang theo thú doanh làm loạn đại doanh người Hột. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, nhiều nhất nửa canh giờ nữa, khinh kỵ binh của ngươi sẽ tới đạp doanh, đúng hay không?

Phương Giải gật đầu:

- Tất cả đều đúng.

Mạc tướng quân hít sâu vào một hơi, sau đó chậm rãi thở ra:

- Là ta đánh giá thấp ngươi,,La Diệu cũng đánh giá thấp ngươi.

Phương Giải bỏ đồng hồ quả quýt vào ống tay áo, sau đó bước về phía trước:

- Thời gian của ta thực sự không còn nhiều lắm, cho nên mong ngươi thứ lỗi. Ta chỉ muốn hiểu thêm về thân thể của mình, chứ không muốn sống qua ngày trong lo sợ. Đây là việc không cần phải giải thích, không ai muốn chết, lý do đó là đủ rồi.

- Đúng vậy.

Mạc tướng quân nói:

- Ngươi nói không sai, không ai muốn chết, lý do đó là đủ rồi. Nhưng ta sẽ không đánh với ngươi, tuy rằng nếu quả thực đánh nhau, ngươi chưa chắc thắng được ta. Hiện tại ta tới Ung Châu chờ ngươi, ở ngay trong phủ La Diệu.

- Ngươi là người Hột.

Phương Giải thản nhiên nói.

- Đúng vậy, ta là người Hột.

Mạc tướng quân mỉm cười:

- Nhưng sinh tử của người Hột không liên quan gì tới ta. Ta ở chỗ này, bởi vì có người hy vọng ta thúc đẩy người Hột động binh với Ung Châu. Nếu ta đã khiến Đồ Hồn Đa Biệt mang theo toàn bộ nam nhân tộc Hột triển khai chiến tranh, vậy thì mục đích của ta đã đạt được rồi.

- La Diệu?

Phương Giải hỏi.

Mạc tướng quân khẽ gật đầu.

- Lý do?

Phương Giải hỏi lại.

Mạc tướng quân trầm mặc một lúc, rồi rất nghiêm túc trả lời:

- Không làm như vậy, ngươi có tới không? Đương nhiên, tất cả an bài đều vì ngươi.





Hắc kỵ đạp doanh.

Đúng như thời gian mà Phương Giải đã ước định với đám thuộc hạ, Trần Định Nam, Lưu Húc Nhật, Hạ Hầu Bách Xuyên lĩnh ba đội khinh kỵ binh tấn công từ ba hướng, giống như một cây đinh ba cắt vào đại doanh người Hột. Nếu ví đại doanh người Hột như một người khổng lồ, thì ba thanh đao này
rất nhỏ, nhưng đều đâm vào chỗ yếu hại.

Bạch sư mới mang theo dã thú lao ra đại doanh, kỵ binh của Hắc Kỳ Quân liền hung hăng đâm vào. Ba thanh đao chém ngã từng người Hột một. Những nơi đại đội kỵ binh đi qua, cơ hồ không gặp phải lực cản. Kinh nghiệm chiến đấu của người Hột vẫn còn quá ít ỏi, bọn họ không biết phải đối phó với kỵ binh như thế nào.

Trong chiến loạn.

Mạc tướng quân nhìn Phương Giải, nói:

- Ta có thể đoán được ngươi muốn nhân cơ hội này, kéo ba đối thủ của ngươi là Đồ Hồn Đa Biệt, Mộ Dung Vĩnh và Lạc Thu vào. Hiện tại kỵ binh của ngươi đã phá đại doanh của Nam Yến, giờ chạy tới phá đại doanh của người Hột. Nhưng ta không đoán được ngươi làm thế nào để thâu gom cả Lạc Thu.

Phương Giải không trả lời vấn đề của nàng, mà là hỏi nàng một vấn đề.

- Lời của ngươi có đáng tin không?

Mạc tướng quân nao nao, sau đó hiểu ý của hắn:

- Ta biết ý của ngươi là gì, nếu đổi là ta, ta cũng không tin. Nhưng ta nói rồi, ta sẽ tới phủ La Diệu chờ ngươi, vậy thì nhất định sẽ chờ ngươi. Bởi vì trước khi kết thúc với ngươi, ta cũng cần kết thúc với vợ của La Diệu.

Lời này, có đầy oán hận.

Phương Giải đột nhiên hiểu ra cái gì đó, nhưng trong thời gian ngắn khiến hắn càng khó hiểu.

- Nhiều năm qua ngươi chưa từng nghĩ kết thúc với bà ta. Nhưng vì sao hiện tại lại đột nhiên có suy nghĩ đó?

- Ngươi sẽ giết ta à?

Mạc tướng quân hỏi.

Phương Giải rất nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau đó trả lời:

- Nếu ngươi đồng ý kể lại sự thật năm đó cho ta biết, ta sẽ không giết ngươi.

- Đúng vậy a…

Mạc tướng quân có chút buồn bã nói:

- Giữa ta và ngươi không có thù hận cũng không lợi ích, cho nên ngươi có thể không cần giết ta. Nhưng vô dụng thôi, một khi ta tới lúc chết, ta sẽ không bỏ chạy khỏi vận mệnh…có những lúc, biết quá nhiều, tham dự quá nhiều, chẳng khác nào uống một loại độc mãn tính. Lúc đầu còn chưa cảm thấy gì, nhưng ngày qua ngày, cái chết chỉ là chuyện sớm muộn.

- Ngươi đã sẵn sàng chưa?

Nàng đột nhiên hỏi Phương Giải một điều chẳng liên quan.

Phương Giải biến sắc:

- Sắp rồi?

Mạc tướng quân cười cười:

- Ngươi chưa biết trong thành Trường An có cái gì à?

Những lời này khiến Phương Giải trầm mặc một lúc lâu. Trước kia hắn có cảm giác mình đã biết trong thành Trường An có cái gì, nhưng khi Mạc tướng quân nói ra lời này, hắn phát hiện mình vẫn chưa biết đáp án.

- Ta phải đi.

Mạc tướng quân không có hứng thú giải thích, tuy rằng nàng nhìn ra được Phương Giải chẳng biết gì cả.

Nàng có chút hậm mộ nhìn Phương Giải:

- Có đôi khi biết ít chuyện lại là một điều hạnh phúc, bớt đi một phần lo lắng…Qua nhiều năm như vậy, ngươi vẫn cà lơ cà phất, tuy rằng quá trình khá gian nan, nhưng không phải là một chuyện hạnh phúc sao? Bởi vì ít nhất ngươi có mục tiêu, mà ta thì biết quá nhiều, khiến mục tiêu cũng đánh mất, chỉ còn chờ chết…

- Không hiểu.

Phương Giải lắc đầu.

- Sẽ hiểu thôi. Nếu như ngay cả y đều không có năng lực đối mặt, vậy thì tiếp theo sẽ là ngươi.

Mạc tướng quân cười tự giễu nói:

- Có lẽ sẽ rất nhanh.

Phương Giải truy vấn:

- Rốt cuộc ngươi muốn nói với ta điều gì?

- Ta ở La phủ chờ ngươi, ngươi muốn biết thì tới đó, ta sẽ nói cho ngươi biết.

Mạc tướng quân xoay người, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt của Phương Giải. Cũng không biết vì sao, Phương Giải muốn đuổi theo nàng ta. Có một sự bất an bắt đầu nảy sinh trong lòng Phương Giải rồi nhanh chóng lan tràn. Hắn bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện đáng sợ…trên đời này, còn có chuyện hay người nào mà ngay cả La Diệu cũng không thể đối mặt được?

“Nếu như ngay cả y đều không có năng lực đối mặt, vậy thì tiếp theo sẽ là ngươi.”

Lời này của Mạc tướng quân quanh quẩn trong đầu của Phương Giải.





Đồ Hồn Đa Biệt nhìn những kỵ binh mặc giáp trụ màu đen chạy như bay trong đại doanh của mình, nếu như sự phẫn nộ có thể chuyển thành ngọn lửa, thì đã có thể thiêu đốt toàn bộ thế giới rồi. Nhưng y không thể, cho nên y chỉ có thể trơ mắt nhìn con dân của mình bị nghiền nát dưới móng ngựa.

Y không biết rằng, đột kỵ binh hung hãn như mãnh thú này, đã san bằng đại doanh Nam Yến rồi vượt hai trăm dặm xa xôi giết tới đây. Nếu y biết, vậy thì y sẽ thu lại sự khinh thị với người Hán, mà đổi thành kính sợ.

Đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay, y cảm thấy bản thân vô dụng.

Mặc dù y hô khản cả họng, mặc dù y liên tiếp giết mười mấy lính đào ngũ, nhưng vẫn không thể khống chế được tình cảnh. Người Hột đã mất đi dũng khí, đâu còn quan tâm y có phải là Hột Vương hay không, chỉ lo ôm đầu chạy trốn chết. Điều này làm cho y cực kỳ hận, sau đó hận ý dần biến thành một người.

Phương Giải

Y xoay người lại, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Đại Vu Sư.

Chỉ thấy thanh niên cao ngất kia đi về hướng mình.





Từ Khánh Chi đá hòn đá dưới chân, trong lòng không ngừng mắng mỏ Phương Giải. Nhưng y chỉ có thể làm vậy để giải phóng bất mãn của mình, bởi vì cách y không xa, một nữ nhân đứng lẳng lặng ở đó. Mà nữ nhân này, có thể dễ dàng giết y.

- Ta phải đợi tới khi nào?

Lạc Thu hỏi.

Trầm Khuynh Phiến quay đầu nhìn thoáng qua đại doanh tộc Hột, lúc thấy có một cột khói bốc lên từ đại doanh, nàng không nhịn được cười:

- Hiện tại.

Nàng nói.

Đó là bại binh người Hột, vô số bại binh.

Đang liều mạng chạy về hướng này.

- Người Hột!

Lúc này Ung Châu binh cũng phát hiện khác thường, hô to một tiếng, trong lòng khẩn trương.

- Chuẩn bị nghênh chiến đi.

Trầm Khuynh Phiến khẽ cười nói:

- Các ngươi sẽ được một trận thắng lợi huy hoàng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện