Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 677: Nuôi một con heo


trước sau

Đậu Song Phòng nói:

- Hiện tại các thần tử trong triều đình, không có người nào dám đứng thẳng lưng làm việc cho bệ hạ, bởi vì bọn họ đều sợ chết…Những người đó đều xuất thân từ thế gia hào môn, trên vai khiêng không chỉ là đầu của một mình bọn họ, còn có vinh hoa phú quý của mấy trăm cái đầu. Cho nên bọn họ đều sợ đầu sợ đuôi, không dám vì bệ hạ quên mình phục vụ.

Tiểu Hoàng Đế hơi giận nói:

- Trông cậy vào bọn họ, còn không bằng trông cậy vào con chó trẫm nuôi!

Đậu Song Phòng nói:

- Bệ hạ bớt giận… chỉ là nô tài thấy, hiện tại không tìm thấy người nào hữu dụng trong triều đình nữa rồi, trong quân đội…tuy Hứa Hiếu Cung và Lưu Ân Tĩnh có binh, nhưng bọn họ lấy cớ là tiêu diệt dư nghiệt của La Diệu không chịu mang binh trở lại kinh thành, chắc trong lòng hai người đó cũng tồn tâm tư xấu xa gì đó. Còn về địa phương…có chút thực lực thì chỉ có thể tự bảo vệ bản thân, có thực lực lớn thì lòng dạ khó lường. Quan văn không hơn, võ tướng cũng không hơn. Mà Phương Giải thì khác, hắn xuất thân hàn môn, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, không có nhiều băn khoăn như vậy, với lại hắn còn truy cầu…Triều thần không thiếu vinh hoa phú quý, mà Phương Giải thì lại thiếu…

Y liếc nhìn sắc mặt của tiểu Hoàng Đế, thấy tiểu Hoàng Đế chăm chú lắng nghe, tiếp tục nói:

- Hiện tại bệ hạ đang thiếu một người như vậy trong tay, có quân, có tướng, còn biết đánh giặc. Hơn nữa, tay Phương Giải này có thể giết được La Diệu, chứng tỏ hắn có tu vị không tầm thường, dưới trướng của hắn chắc cũng có nhiều khách giang hồ có thân thủ cao cường. Đây chẳng phải là nhân tài mà bệ hạ đang cần vào lúc này đó sao?

- Ừ!

Tiểu Hoàng Đế chợt nhớ tái cái gì đó:

- Trẫm còn nhớ, người này có giao tình không thấp với các đạo sĩ của Nhất Khí Quan. Cái vị Đạo Tôn…Hạng Thanh Ngưu kia, có nhiều lui tới với Phương Giải. Trẫm còn nghe nói, Phương Giải là đệ tử của Thất Hoàng thúc…Hắn cũng có mối quan hệ rất tốt với Chỉ Huy Sứ La Úy Nhiên của Đại Nội Thị Vệ Xử, bên cạnh người này còn có nhiều cao thủ giang hồ. La Diệu có thể khiến cho Đại tướng quân bị thương, chứng tỏ tu vị của La Diệu khá cao. Mà Phương Giải có thể đánh chết được La Diệu…

- Bệ hạ.

Đậu Song Phòng cười nói:

- Nô tài cảm thấy, không những phải thưởng cho tay Phương Giải kia, còn phải thưởng thật lớn.

Tiểu Hoàng Đế trầm ngâm một lát rồi hỏi:

- Trẫm nhớ Phương Giải đang là Nhất Đẳng Huyện Tử, Tứ Phẩm Lang Tướng phải không?

- Huyện Hầu.

Đậu Song Phòng cải chính,

- Ừ.

Tiểu Hoàng Đế ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

- Viết chỉ đi…không cần minh chỉ, mà là mật chỉ, rồi phái người đắc lực mang tới Ung Châu. Thăng Phương Giải làm Tam phẩm Đại tướng quân, hai bậc Quận Công, được mở phủ, lĩnh hai bổng lộc. Ban cho Hắc Kỳ Quân quân lương theo đúng quy định, nhưng do triều đình đang thiếu lương thực, cho nên bảo Phương Giải tự kiếm ở các địa phương, đợi một thời gian trẫm sẽ tiếp viện thêm.

- Vâng!

Đậu Song Phòng lên tiếng, ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

- Nô tài cảm thấy, phát cả mật chỉ lẫn minh chỉ…Việc này phải thông qua Binh Bộ, Hộ Bộ, Lại Bộ, không thể giấu diếm được.

- Thôi.

Tiểu Hoàng Đế nói:

- Việc này cũng chả cần phải làm một cách âm thầm làm gì. Tí nữa ngươi mời Đại tướng quân tới Đông Noãn Các, trẫm tự mình nói. Nếu trẫm lên tiếng, Đại tướng quân sẽ không hoài nghi gì, quân công của Phương Giải là sự thực, chẳng có lý do gì để Đại tướng quân phủ định cả.

- Nô tài cảm thấy, cần phải để cho Phương Giải tạm thời tránh đi. Cho nên đồng ý với yêu cầu của hắn, để hắn mang binh chinh phạt người Hột, trấn phục Nam Yến. Sau khi có binh hùng tướng mạnh thì mới điều hắn trở lại kinh thành…bệ hạ cũng không cần phải lo lắng hắn tự nắm binh quyền. Nếu Phương Giải thực sự là La Diệu kế tiếp, thì liền để Đại tướng quân mang binh đánh hắn. Nếu Phương Giải trung quân ái quốc, vậy thì để cho hắn trở về đánh…

Tiểu Hoàng Đế bật cười:

- Lại thêm một ý chỉ, quan lại bốn đạo Tây Nam phải toàn lực phụ tá Phương Giải, không được buông thả. Đậu Song Phòng à…ngươi thật có chút khôn vặt. Tốt lắm, trẫm liền nuôi hai con hổ, tới lúc đó để cho hai hổ tranh chấp…





Trong kinh thành đột nhiên có nhiều hơn một vị Đại tướng quân, không ai biết tên họ, nhưng mọi người trong thành Trường An đều biết rằng, quyền lực của người này lớn tới mức có thể che trời. Nghe nói tiểu Hoàng Đế Dương Thừa Càn chỉ là con rối, tất cả mọi chuyện đều không dám tự tiện quyết định, phải xin chỉ thị của vị Đại tướng quân kia thì mới được. Mà lúc trước áo giáp quân dưới trướng vị Đại tướng quân một hơi lục soát hơn hai mươi mấy đại hộ trong kinh thành, chém hơn hai nghìn người ở chợ bán đồ ăn, tội danh nói là mưu nghịch, nhưng động tĩnh lớn như vậy, đang lúc Đại Tùy loạn trong giặc ngoài, dường như có chút bất thường.

Dựa theo lẽ thường, cho dù đám triều thần này có cấu kết với phản tặc, thì hiện tại La Diệu đã bị đánh bại, Ung quân lui lại ngàn dặm, đã lui tới Giang Bắc Đạo. Để trấn an lòng người, Hoàng Đế không cần phải giết nhiều người như vậy. Giết nhiều người, sẽ khiến cho đám thế gia phản kháng.

Nhưng giết chóc vẫn xảy ra một cách đột ngột.

Trước kia cấm quân cung đình có thể hoành hành Trường An, từng người trong đó đều có gia thể hiển hách nên lúc đi đường đều rất hiên ngang. Nhưng từ
lúc áo giáp quân xuất hiện, thành Trường An đã không tới lân cấm quân hống hách. Đám áo giáp quân kia, mỗi người đều có dáng người hùng vĩ, áo giáp trên người tuy thô ráp nhưng rất dày. Chớ nói là mũi tên, cho dù là phá giáp chùy cũng không xuyên thủng được. Đao kiếm bình thường chém lên chỉ lưu lại một vết nhỏ.

Bộ áo giáp kia nặng ít nhất phải trăm cân, nam tử bình thường mặc vào ngay cả đi đường cũng khó.

Khiến cho lòng người phát lạnh nhất chính là ác khí phát ra từ người những áo giáp binh này. Từ rất xa đã cảm nhận được uy thế bức người đó. Có cụ già trải đời nhiều nói đó là sát khí, sát khí nồng tới mức không thể tản đi được. Chỉ có người vượt qua núi thây biển máu, mới có sát khí nồng như vậy.

Binh lính thủ hạ đã như vậy, càng không cần nói tới vị Đại tướng quân kia.

Vị Đại tướng quân kia rất thần bí, trên cơ bản rất ít đi lại, mọi việc trong quân đều giao cho một thiếu niên tên là Phác Hổ trông coi. Vị tướng quân này thoạt nhìn chỉ có mười bốn mười lăm tuổi, không cưỡi ngựa, chỉ cưỡi một con bò già.

Chớ nói dân chúng bình thường, cho dù quan to trong triều đình hay quân đội, nhìn thấy vị tướng quân Phác Hổ này đều phải khom người thi lễ.

Nghe nói vài ngày trước, phu nhân của Tôn gia trong thành Trường An xuất hành, thấy một đứa nhỏ cưỡi bò, tỳ nữ bên cạnh phu nhân bảo y nhường đường nhưng y không nhường. Tỳ nữ này ương ngạnh đã quen liền vung roi đánh con bò già một cái. Kết quả là chọc giận người trẻ tuổi, một hơi xé đứt mười mấy người ngay trên đường cái, không phân biệt nam nữ.

Bao gồm phu nhân của Tôn gia.

Vào buổi tối, Lễ Bộ Thị Lang Tôn đại nhân quỳ cả đêm ở bên ngoài phủ Đại tướng quân, dập đầu tới chảy cả máu trên trán. Sáng sớm một binh lính áo giáp đi ra từ phủ Đại tướng quân, khoát tay nói biến đi, tiểu tướng quân không so đo với ngươi. Lúc này Lễ Bộ Thị Lang Tam Phẩm mới dám đứng lên trở về lo việc ma chay.

Từ đó trở đi, trong thành Trường An âm thầm truyền lưu một câu nói.

Tam phẩm quan to mà Hoàng Đế nuôi dưỡng, còn không bằng con bò già của Phác Hổ tướng quân.

Phủ Đại tướng quân, chính là phủ Di Thân Vương lúc trước.

Sau khi Di Thân Vương phản loạn, tòa nhà lớn này liền để đó không dùng tới. Về sau vị Đại tướng quân kia tiến vào ở, việc phòng thủ giao cho áo giáp quân, thế nên cả con đường không ai dám tới gần. Về phần vị Di Thân Vương tạo phản kia, có người nói đã bị Hoàng Đế xử tử, có người nói còn đang giam giữ bên trong Đại Nội Thị Vệ Xử. Còn có người nói lúc Thiên Hữu Hoàng Đế tây chinh có mang theo y, đã chết trong loạn quân rồi. Tóm lại có rất nhiều phiên bản được truyền ra ngoài.

Một vụ án lớn như vậy, nếu thủ phạm chính mà không bị giết thì sẽ dẫn tới rất nhiều nghị luận. Nhưng do thiên hạ đại loạn xảy ra ngay sau đó, cho nên người ta không còn để ý thành Trường An từng có một vị Thân Vương phong lưu ai ai cũng biết.

Trên thực tế, Dương Dận còn sống.

Hiện giờ y đang bị nhốt trong một tiểu viện độc lập ở phủ Di Thân Vương, do binh lính áo giáp lạnh băng băng trông coi. Có mấy tôi tới hầu hạ y, được ăn ngon mặt đẹp, không giống như tử tù. Y được ăn những thứ mà có lẽ dân chúng bình thường cả đời cũng không được ăn. Y được mặc áo gấm, áo chồn nhung có giá trị lớn.

Thời gian qua, y được nuôi tới mập mạp trắng trẻo.

Nhưng không biết vì sao, những người được trông thấy vị từng là Thân vương này sẽ có một loại ảo giác, y được nuôi dưỡng giống như là nuôi một con heo.

Đại tướng quân áo giáp đứng ở trước cửa tiểu viện, nhìn Dương Dận đang nhìn bầu trời cười ngây ngô, khẽ lắc đầu, sau đó gọi Phác Hổ tới. Phác Hổ quay đầu liếc nhìn Dương Dận một cái, trong mắt đầy khinh thường.

- Người đã phế, quả nhiên giống như heo.

Phác Hổ nói.

Đại tướng quân áo giáp hơi dừng bước sau đó khẽ lắc đầu:

- Trong lòng y vẫn còn sự không cam lòng.

- Nuôi?

Phác Hổ hỏi.

- Nuôi.

Đại tướng quân áo giáp gật đầu, lập tức bước đi.

Lưu lại hai dấu chân lớn nhỏ trên mặt tuyết. Lớn là của Đại tướng quân áo giáp, nhỏ là của Phác Hổ, hài hòa như vậy, giống như y tới nơi nào thì Phác Hổ cũng đi tới đó. Đại tướng quân áo giáp giơ tay vò tóc của Phác Hổ, Phác Hổ cười ngây ngô hạnh phúc.

[/CHARGE]

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện