- Họ của ngươi là Đàm?
Phác Hổ treo một miếng thịt trên gậy trúc rồi quơ quơ trước mặt con bò già. Con bò già lè lưỡi muốn ăn nhưng luôn không với tới. Cho nên dù nó thở hổn hà hổn hển nó vẫn không chịu buông tha.
Đàm Thanh Ca không biết vì sao cái tay thiếu niên tên là Phác Hổ này lại cố ý dừng lại để chờ mình, nhưng y rất tò mò với con bò già. Nói thật, y trải đời không được nhiều lắm. Từ nhỏ đã ở trong phòng bếp Diễn Vũ Viện phụ bếp, được đầu bếp dạy biết chữ, mà đầu bếp cũng không uyên bác cho lắm. Về phần kiếm pháp, y được chỉ điểm nhờ thường xuyên tới tàng thư lâu tặng lạc.
Cho nên y cũng không dám xác định ngoài ăn cỏ ra, bò có ăn được thịt không.
- Đúng vậy.
Đàm Thanh Ca lên tiếng.
- Quá ít ỏi.
Thấy Đàm Thanh Ca cứ nhìn chằm chằm vào con bò già, Phác Hổ cười cười nói:
- Nó quá già rồi, lúc nhàn nhã không muốn đi đường, nhưng nó lại rất tham ăn. Nếu lắc lắc miếng thịt ở trước mặt nó, nó sẽ thèm nhỏ dãi, vì thế nó mới đứng dậy bước đi.
- Bò…cũng ăn được thịt?
Đàm Thanh Ca hỏi.
Những điều mà y biết, đều nhờ đầu bếp có bộ râu quai nón dạy y. Nhưng đầu bếp chưa từng bảo y gọi mình là cha. Từ nhỏ đầu bếp đã nói cho y biết rằng, y là đứa trẻ mà ông ta nhặt được trên đường. Y là một người hướng nội, từ nhỏ tới lớn ngoại trừ ở trong bếp hỗ trợ ra thì chỉ tới Tàng Thư Lâu tặng lạc. Phần lớn thời gian là ngồi ở phía sau núi. Nói y ngăn cách với nhân thế cũng đúng. Diễn Vũ Viện trải qua mấy đợt học sinh, nhưng không có mấy người từng trông thấy y.
Vì vậy lúc y hỏi bò cũng ăn được thịt à, không phải là giả ngu giả ngốc.
- Bò bình thường không ăn được.
Phác Hổ vỗ cổ con bò già, hơi đắc ý nói:
- Từ nhỏ ta đã cho nó ăn thịt, lớn lên nó không chịu ăn cỏ, cũng không uống nước, chỉ uống rượu.
- Thật là thần kỳ.
Đàm Thanh Ca tấm tắc khen.
- Ta muốn hỏi ngươi một chuyện.
Phác Hổ nhìn Đàm Thanh Ca:
- Vì sao lão viện trưởng chọn ngươi là người chờ bọn ta ở ngoài cửa?
Đàm Thanh Ca hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu:
- Ta cũng không biết. Trước khi lão viện trưởng xách kiếm đi về phía nam có tìm tới ta, bảo ta đứng chờ ở ngoài cửa. Ông ấy nói khi nào có người đi ra thì liền dẫn tới cung Thái Cực. Lão viện trưởng chỉ nói như vậy liền rời đi. Ta hỏi ông ấy đi nơi nào, ông ấy nói rằng phía nam có rất nhiều bằng hữu. Ta chưa từng thấy ông ấy đi ra khỏi Diễn Vũ Viện, thậm chí là Tàng Thư Lâu, còn tưởng rằng ông ấy không có bằng hữu.
- Ai cũng có bằng hữu.
Phác Hổ vuốt ve lưng con bò già:
- Nó chính là bằng hữu của ta.
- Bằng hữu của ngươi là một con bò?
- Bò còn tốt hơn người.
Phác Hổ hơi dừng lại rồi nói:
- Ngươi chỉ biết tính kế với người, bò có biết tính kế với người không?
Đàm Thanh Ca sửng sốt, sau đó gật đầu:
- Cũng đúng, bò chỉ có thể bị người tính kế.
Phác Hổ cười cười:
- Chính vì ngươi là người chờ bọn ta ở ngoài cửa, cho nên ta mới không giết ngươi. Tiểu Hoàng Đế phái ngươi đi, còn không phải vì muốn lôi kéo cái tay Phương Giải kia đó sao. Do ngươi và lão viện trưởng có chút quan hệ, mà Phương Giải và lão viện trưởng cũng có chút quan hệ. Nếu La Úy Nhiên còn đang ở trong thành Trường An, hẳn là không tới phiên ngươi xuất hiện. Về phần bảo người của Hồng Tụ Chiêu dọn đi, đơn giản là muốn lôi kéo cũng như uy hiếp Phương Giải mà thôi.
- Ngươi biết thật nhiều.
Đàm Thanh Ca nói.
Phác Hổ ừ một tiếng:
- Nếu đã đi ra, tất nhiên phải tìm hiểu một chút. Đại tướng quân nói qua, mặc kệ làm chuyện gì đều phải chuẩn bị cho thật tốt. Thế gian này không có sự may mắn vĩnh viễn, thành công tới từ sự chuẩn bị. Ta thích đọc sách, chỉ cần là thứ có chữ viết ta đều thích đọc. Cho nên những hồ sơ trong Đại Nội Thị Vệ Xử kia ta đã đọc gần hết, đều là những chuyện có ý tứ.
Y nhìn Đàm Thanh Ca:
- Ngươi có biết vì sao bọn ta đi ra ngoài không? Ra ngoài như thế nào không?
- Không biết
Đàm Thanh Ca trả lời.
- Ngươi là quân tử.
Phác Hổ kết luận một câu:
- Một quân tử có tâm địa đơn thuần.
- Quân tử?
Đàm Thanh Ca lắc đầu:
- Đầu bếp nói, người xui xẻo nhất thế giới này chính là quân tử. Cho nên quân tử đã chết hết từ nhiều năm trước rồi, chỉ còn lại một đám tiểu nhân.
Phác Hổ từ chối cho ý kiến, trầm mặc một lúc rồi hỏi Đàm Thanh Ca:
- Ngươi có muốn biết vì sao bọn ta đi ra ngoài không?
- Không!
Đàm Thanh Ca lắc đầu:
- Không muốn.
- Vì sao?
- Bởi vì không liên quan gì tới ta.
Y nhìn những binh lính áo giáp lạnh như băng kia, nhớ lại lúc mở cánh cửa, một đội ngũ kéo dài liên miên đi ra, trong lòng có chút lạnh lẽo. Nói thật, ngày đó quả thực dọa sợ y. Trước khi đi, lão viện trưởng chỉ bảo y chờ ở bên ngoài cửa lớn. Nghe thấy tiếng đập cửa thì mở cửa. Về phần người nào đi ra thì không cần quan tâm. Những lời lão viện trưởng nói y luôn luôn làm theo, cho nên y cũng chưa từng hỏi qua.
Chỉ là y không ngờ tới, đằng sau cánh cửa lại có cả một đội quân đi ra, còn có một Đại tướng quân khí phách vô song.
- Ta có ấn tượng tốt với ngươi.
Phác Hổ vẫn nở nụ cười thật thà chất phát, nhưng nụ cười này không hề ấm áp:
- Cho nên ta mới đi chậm lại để nói chuyện với ngươi. Ta phải nhắc nhở ngươi một điều rằng, bất kể thế nào cũng không nên đối nghịch với ta. Chỉ cần ngươi không làm ta tức giận, ta sẽ không giết ngươi. Dù sao cánh cửa là nhờ ngươi mở ra, hơn nữa ngươi rất thuần lương. Nhớ kỹ…mặc kệ chuyện gì, cũng đừng đối nghịch với ta. Ta biết Hoàng Đế có nói mấy lời gì đó với ngươi, nhưng ngươi nên hiểu, kỳ thực tiểu Hoàng Đế không phải là một người thông minh.
- Nhưng ngài ấy là Hoàng Đế.
Đàm Thanh Ca rất nghiêm túc nói:
- Hoàng Đế của Đại Tùy.
Phác Hổ có vẻ như không thèm để ý tới hai chữ ‘Hoàng Đế’, bĩu môi nói:
- Đừng coi lời khuyên của ta như gió thoảng bên tai. Ta đã quen với việc dùng phương thức trực tiếp nhất để giải quyết vấn đề. Cho nên bất kỳ kẻ nào chọc giận ta, ta liền giết kẻ đó.
Đàm Thanh Ca cúi đầu nhìn thanh kiếm dắt bên thắt lưng, không trả lời.
…
…
Cung Thái Cực
Đông Noãn Các điện Thái Cực.
Tiểu Hoàng Đế Dương Thừa Càn cung kính đứng một bên, đầu cúi thấp không dám nói lời nào. Nếu như không thấy một màn này, không ai ngờ tới Hoàng Đế của Đại Tùy lại khúm núm như vậy. Mà vị nam tử hùng dũng mặc áo giáp trước mặt y, thoạt nhìn càng giống Đế Vương hơn y.
- Ta nghe nói, Thiên Hữu Hoàng Đế thích ngồi trên giường gạch xử lý tấu chương?
Tướng quân áo giáp nhìn lên cái giường gạch và cái bàn thấp ở đằng trước. Trên bàn thấp có đặt rất nhiều tấu chương, một bên bàn thấp đặt bốn giỏ trúc nhỏ, lần lượt dán bốn chữ ‘Khinh Trọng Hoãn Cấp’.
- Vâng!
Tiểu Hoàng Đế trả lời:
- Tiên đế thích nhất là ngồi ở chỗ này phê duyệt tấu chương, xử lý chính sự.
- Thích nhất?
Tướng quân
áo giáp khẽ nhíu mày, có chút bất mãn nhìn tiểu Hoàng Đế:
- Bệ hạ là con trai duy nhất của Thiên Hữu Hoàng Đế, Thiên Hữu Hoàng Đế cực kỳ che chở bệ hạ, bệ hạ nên là người hiểu rõ hắn nhất. Nếu như hắn nghe được hai chữ ‘thích nhất’ này từ miệng bệ hạ, có lẽ sẽ rất thất vọng.
Ông ta chỉ cái ghế dựa có bọc bông dày, nói:
- Nơi này ngồi thoải mái hơn hay là giường gạch ngồi thoải mái hơn?
Ông ta hỏi rất nghiêm túc, cho nên tiểu Hoàng Đế Dương Thừa Càn không dám qua loa:
- Tất nhiên ngồi ghế dựa thoải mái hơn. Ngồi trên giường gạch phải khoanh chân ngồi, phía sau không có chỗ dựa, cần dựng thẳng lưng. Duy trì tư thế này mấy canh giờ…rất khó chịu.
- Như vậy, bệ hạ còn cảm thấy đó là việc mà Thiên Hữu Hoàng Đế thích nhất hay không?
Tướng quân áo giáp hỏi lại.
Tiểu Hoàng Đế trầm ngâm một lát rồi lắc đầu.
- Sở dĩ hắn ngồi trên giường gạch xử lý chính vụ, chính vì ngồi trên giường gạch không thoải mái. Hắn muốn dùng sự không thoải mái đó để khiến bản thân tỉnh ngủ, không thể buông lỏng. Chẳng lẽ hắn không biết ngồi ghế dựa sẽ thoải mái hơn sao? Nhưng thoải mái lâu, liền quên đi sự đau khổ. Giống như câu “Do kiệm nhập xa dịch do xa nhập kiệm nan” (*). Làm Đế Vương, nếu không thể khiến mình lúc nào cũng tỉnh ngủ, thì đó chính là hôn quân.
(*Cuộc sống tiết kiệm, giản dị chuyển sang cuộc sống xa hoa giàu có thì tương đối dễ dàng đơn giản, nhưng đã sống cuộc sống xa hoa giàu có rồi mà chuyển về cuộc sống tiết kiệm thì khá khó khăn)
- Trẫm…ghi nhớ!
Tiểu Hoàng Đế cúi đầu nói.
- Bệ hạ bất hạnh, cũng may mắn.
Tướng quân áo giáp vừa nói xong rồi làm ra một chuyện khiến tất cả nội thị trong phòng nghẹn họng nhìn trân trối. Không ngờ ông ta dám nhấc chân ngồi khoanh chân trên giường gạch. Vị trí đó từng là chỗ ngồi của Thiên Hữu Hoàng Đế lúc trước! Đối với một hạ thần mà nói, hành động như vậy chính là một tội lớn chết muôn lần cũng không đủ! Hành động này không chỉ đơn giản là vô lễ.
Đậu Song Phòng biến sắc, há miệng muốn quát lớn thì bị tiểu Hoàng Đế xua tay ngăn lại.
- Quả thật không thoải mái.
Sau khi tướng quân áo giáp ngồi xuống liền lẩm bẩm một câu, sau đó quay đầu nhìn tiểu Hoàng Đế:
- Bệ hạ bất hạnh, là vì phải trải qua thời kỳ hỗn loạn nhất của Đại Tùy. Tuổi nhỏ đăng cơ phải bình ổn sóng gió, khó tránh khỏi lực bất tòng tâm. Sự nhiễu loạn này ngay cả Thiên Hữu Hoàng Đế cũng không bình định được, huống chi là bệ hạ? Ta có thể tưởng tượng được sự khủng hoảng và bất đắc dĩ trong lòng bệ hạ, nhưng nếu bệ hạ đã phải gánh trọng trách trên vai, thì bệ hạ nên khiêng nó tới cùng.
- Bệ hạ may mắn, là vì bệ hạ có một người cha tốt. Hắn muốn làm xong tất cả mọi chuyện trong sinh mạng có hạn của mình, nhưng thời vận không cho phép. Hắn có sự quyết đoán, có lá gan dùng đao lên cơ thể bệnh tật của mình, chỉ có điều vẫn chậm…đương nhiên, điều này cũng không thể trách hắn. Tệ đoan đã kéo dài trăm năm, đâu phải là sai lầm của hắn.
- Bệ hạ may mắn ở chỗ, cánh cửa mở.
Lời của ông ta càng ngày càng quá mức.
Không ngờ ở trước mặt Hoàng Đế lại dám bình luận tiên đế.
- Trẫm biết làm sao để làm một Hoàng Đế tốt!
Dương Thừa Càn ngẩng đầu nói một câu, bàn tay giấu trong ống tay áo nắm thật chặt.
- Ừ.
Tướng quân áo giáp ừ một tiếng:
- Nhưng bệ hạ làm sai rất nhiều chuyện.
Tiểu Hoàng Đế liền biến sắc, vô thức lùi về phía sau một bước. Ánh mắt của tướng quân áo giáp nghiêm nghị, tiểu Hoàng Đế do dự một chút lại tiến về phía trước một bước, trở lại chỗ mình vừa đứng.
- Mời Đại tướng quân chỉ điểm!
Tiểu Hoàng Đế cắn môi nói ra những lời này.
- Có một số việc, bệ hạ rõ ràng hơn người phía dưới. Chính vì vậy có một số việc bệ hạ không nên làm. Bọn họ không biết có cánh cửa kia, nhưng bệ hạ biết.
- Trẫm…
Tiểu Hoàng Đế há miệng, nhưng không biết nên nói gì. Bờ vai của y run kịch liệt, sắc mặt tái nhợt giống như tờ giấy. Long bào không ngừng đong đưa, đó là do hai chân của y đang run rẩy.
- Đông Noãn Các này không tồi.
Tướng quân áo giáp lộ vẻ kỳ quái, nhìn bên ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói:
- Từ nơi này có thể nhìn thấy rất xa, có thể nhìn thấy đám triều thần đi vào. Ngồi một chỗ có thể nhìn thấy rõ ràng như vậy, sao có thể phạm sai lầm?
- Trẫm…ghi nhớ!
Thanh âm của tiểu Hoàng Đế khàn khàn, môi bị cắn nứt.
- Chuyện của Phương Giải, bệ hạ không cần quan tâm. Ta đã bảo Phác Hổ tới Ung Châu. Nếu người này thực sự có thể sử dụng, vậy thì sử dụng. Nếu không thể, thì Phác Hổ sẽ mang đầu của hắn trở về. Lập được công lao, ban thưởng cho tướng sĩ phía dưới là điều đúng đắn. Nhưng nếu là lập được công lao mà kiêu ngạo, dùng việc ban thưởng để thử thái độ của triều đình, thì nên giết.
Nói xong câu này, tướng quân áo giáp đi xuống giường gạch, áo giáp trên người phát ra thanh âm trong trẻo.
- Kỳ thực bệ hạ không sai.
Trước khi rời khỏi Đông Noãn Các, y dừng chân rồi quay đầu lại, nhìn Tiểu Hoàng Đế, nói:
- Làm Hoàng Đế phải duy trì đế vị, nên không tính là sai.
Tiểu Hoàng Đế sững sờ, không hiểu ý của lời này.
Mãi tới khi tướng quân áo giáp biến mất trong tầm mắt, y mới ngã oặt xuống, há miệng thở hổn hển, mồ hôi đã ướt đẫm quần áo.
[/CHARGE]