- Hầu gia, Điền Tín ở thành Tín Dương có hành động gì không?
Phương Giải xoay người hỏi Ngô Nhất Đạo.
- Không có hành động gì cả.
Ngô Nhất Đạo đáp:
- Sau khi La Diệu binh bại, Điền Tín càng không dám ra khỏi thành, hiện tại nhà kho Hân Khẩu và thành Tín Dương đã trở thành hai tòa thành đơn độc. Nếu chúng ta muốn chiếm nhà kho Hân Khẩu cũng không khó khăn cho lắm. Đại tướng quân muốn đánh thành Tín Dương sao?
- Có một cái đinh như vậy trong Hoàng Dương Đạo, dù thế nào vẫn khó chịu.
Phương Giải trầm tư một lúc rồi nói:
- Tuy nhiên, hiện tại La Tiểu Đồ không có đường lui, các thế lực Giang Nam cũng không nguyện ý liên hệ với y. Dù sao lúc này triều đình đang chiếm thế thượng phong. Nếu La Tiểu Đồ trở về Giang Nam, sẽ xảy ra xung đột với thế lực địa phương. Nhưng nếu y không rút về Giang Nam, thì việc tiếp tế lương thực vật tư sẽ bị gián đoán, cho nên y chỉ có thể trở về Hoàng Dương Đạo…Nếu chúng ta chiếm lấy thành Tín Dương và nhà kho Hân Khẩu, chẳng khác nào chặt đứt đường lui của La Tiểu Đồ. Dưới sự cùng đường, khó đảm bảo y sẽ dốc hết sức tấn công Hoàng Dương Đạo.
- Đúng vậy.
Ngô Nhất Đạo gật đầu:
- Nếu lúc này chúng ta chiếm lấy nhà kho Hân Khẩu, chẳng khác nào chặt đứt nguồn cung cấp lương thảo của La Tiểu Đồ. Cho nên y sẽ xua quân xuôi nam tranh đoạt địa bàn với các thế gia Giang Nam, hoặc là rút quân về Hoàng Dương Đạo. So sánh hai điều, điều thứ hai có khả năng lớn hơn.
- Đúng vậy…
Phương Giải khẽ thở dài:
- Dù sao chúng ta còn chưa ổn định ở Tây Nam, mà La Tiểu Đồ chắc cũng muốn trở về Ung Châu. So với Giang Nam, y thích nơi này hơn.
- Không bằng từ từ đợi…
Ngô Nhất Đạo ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Giờ La Tiểu Đồ có một nửa sự điên cuồng, ép y quá, y sẽ bất chấp mà cắn ngược trở lại.
- Không!
Phương Giải lắc đầu:
- Hầu gia chưa từng gặp người này…La Tiểu Đồ không phải là một kẻ dễ kích động. Tuy nhìn bề ngoài y là một kẻ hữu dũng vô mưu, nhưng nếu tâm cơ không thâm trầm, thì sao có thể lấy được sự tin tưởng của La Diệu? Người này rất tỉnh táo, không phải là mãng phu…cho nên, nhà kho Hân Khẩu nhất định phải đánh, thành Tín Dương nhất định cũng phải nhổ.
Ngô Nhất Đạo nhíu mày, hơi không hiểu ý của Phương Giải.
- Bức La Tiểu Đồ xuống Giang Nam?
- Không phải là bức, mà là dẫn đường.
Phương Giải nói:
- La Tiểu Đồ khiến tất cả mọi người cho rằng y là kẻ điên, cho nên tất cả mọi người đều không dám trêu chọc y. Bởi vì kẻ điên đáng sợ, kẻ điên làm gì việc cũng không quan tâm tới hậu quả. Chính vì thế, nếu đụng phải một kẻ điên, có cần liều mạng với kẻ điên đó không? Kẻ điên thật không biết sự đáng sợ của kẻ điên, kẻ điên giả mới biết.
Phương Giải vẫy tay:
- Người đâu, truyền quân lệnh của ta tới Hoàng Dương Đạo, phong Thôi Lược Thương làm Tổng Quản Hành Quân, Độc Cô Văn Tú làm quân sư, suất quân tấn công thành Tín Dương và nhà kho Hân Khẩu. Trong vòng một tháng nếu không chiếm được hai nơi đó, bảo hai người đó mang đầu tới gặp ta!
- Tuân lệnh!
Thân binh phía ngoài lên tiếng, xoay người đi an bài.
- Đúng rồi…
Phương Giải cười cười:
- Bận rộn việc quân vụ, quên hỏi Hầu gia sao lại vội vã tới đây vậy?
…
…
Ngô Nhất Đạo cười cười:
- Do ta không yên lòng…sau khi Đại tướng quân mang binh xuôi nam, tuy rằng thường xuyên gửi quân báo tới núi Chu Tước, nhưng trong lòng ta vẫn không yên. Ta không lo lắng đám người địa phương, bởi vì Đại tướng quân đã quen đối phó với những hạng người đó. Cũng không lo lắng Nam Yến và người Hột, đấy chỉ là một đám ô hợp mà thôi. Nhưng lúc nhận được tin La Diệu chiến bại, ta lập tức khởi hành tới nơi này…Ta cũng không muốn Ẩn Ngọc còn chưa xuất giá đã phải thủ tiết.
Phương Giải cười cười:
- Lời này hơi xấu xa chút.
Ngô Nhất Đạo cười ha hả:
- Nhưng vẫn chậm chân, không được thấy trận chiến long trời lở đất kia. Lúc trước ta có tò mò hỏi đám người Đại Khuyển, chỉ đôi ba câu đã khiến lòng ta như nổi sóng. Việc kia thật quá hung hiểm, tuy rằng ngươi chuẩn bị đầy đủ, nhưng về sau nên tận lực tránh những chuyện như vậy.
- Lấy đâu ra nhiều chuyện như vậy thế, một lần là đủ rồi.
Phương Giải cười cười, chuyển đề tài:
- Xưởng bên kia thế nào rồi? An Đức Lỗ chế tạo thành công pháo không?
- Vẫn chưa.
Ngô Nhất Đạo cười nói:
- Kẻ kia cũng là một kẻ điên, trước khi rời đi ngươi để lại một bản vẽ tuy đơn giản, nhưng mang tới cho y không ít linh cảm. Dựa theo ý tưởng của ngươi, y bắt đầu phát triển. Đã có mấy chuyến quặng sặt từ Kim Thế Hùng chuyển tới, xưởng đúc cũng được xây dựng xong. Trước khi ta rời đi An Đức Lỗ đã đúc được một xe pháo, nhưng khi thử bắn đã làm bị thương vài người.
- Tỷ lệ pha trộn thuốc nổ vẫn còn vấn đề, công nghệ đúc cũng còn vấn đề.
Ngô Nhất Đạo lắc đầu:
- Tuy nhiên thứ kia có uy lực đúng là lớn. Nếu thực sự thành công, thì cho dù là thành Trường An được xưng là tòa thành không thể bị công phá, cũng không ngăn được mấy trăm ổ pháo điên cuồng công kích.
Nghe thấy câu này, trong lòng Phương Giải bỗng nhiên động.
Vì đối phó La Diệu, Phương Giải đã mở ra một cánh cửa, phía sau cánh cửa cất giấu bốn chữ, gọi là ‘khoa học kỹ thuật’. Mà khoa học kỹ thuật xuất hiện ở thời đại này, sẽ mang lại đầy máu tanh. Bởi vì ở bất kỳ thời đại nào, khoa học kỹ thuật tiến bộ luôn đi kèm với chiến tranh. Nghĩ tới
tường thành Trường An cao vút tới tận mây, nghĩ tới đường phố nhà cửa được xây một cách ngăn nắp, Phương Giải đột nhiên cảm thấy hơi đau lòng.
Lúc đêm dài người vắng, Phương Giải luôn không nhịn được suy nghĩ, rốt cuộc vì sao mình được ông trời đưa tới thế giới này. Không phải vì thương hại. Bởi vì thế giới không có lúc nào là không có người chết. Ông trời không cần vì thương hại hắn mà cho hắn sống lại một lần, hơn nữa còn đưa tới một thế giới khác. Nếu ông trời thực sự có lòng thương hại, thì trên đời này đã không xảy ra nhiều chuyện thương tâm như vậy.
Vậy thì, mục đích của ông trời là gì?
Điều duy nhất mà Phương Giải nghĩ tới, chính là sự ‘thay đổi’.
Thay đổi thế giới này.
Hơn một nghìn năm trước, cái người tên là Tang Loạn kia đã mở ra một cánh cửa cho thế giới này. Bởi vì cánh cửa kia mở ra, khiến năng lực cá nhân được nâng cao tới một mức khủng bố. Một người có thể ảnh hưởng tới cả một thành thị, một trận chiến tranh, thậm chí toàn bộ thế giới. Từ đó trở đi, thế giới này bắt đầu ỷ lại vào nhân lực…
Trong hơn một nghìn năm này, xã hội trên cơ bản không có bất kỳ tiến bộ.
Khoa học kỹ thuật trì trệ không tiến.
Phương Giải từng nói chuyện với An Đức Lỗ, hỏi qua An Đức Lỗ thế giới bên kia biển rộng nó như thế nào. An Đức Lỗ nói, dựa theo lịch sử mà y biết, hơn một nghìn năm trước quốc gia của y vẫn chỉ là một dân tộc nguyên thủy cằn cỗi, dựa vào vũ khí bằng đá săn thú mà sống. So với Trung Nguyên thì lạc hậu hơn nhiều. Hơn nữa quê hương của y không có người tu hành, chỉ có Pháp sư của Giáo Hội mới có năng lực siêu phàm. Tuy nhiên, số lượng Pháp sự cực kỳ ít ỏi so với người tu hành Trung Nguyên, quả thực không đáng kể.
Có lẽ chính vì không có người tu hành, không có nhân lực hùng mạnh chống đỡ cho quốc gia, cho nên thế giới bên kia đại dương phát triển rất nhanh. Hơn một nghìn năm sau, hỏa khí đã trở nên thông dụng. Mà Trung Nguyên và thảo nguyên, hơn một nghìn năm qua cơ hồ không có sự thay đổi gì.
Hơn một nghìn năm, nói dài rất dài, nhưng so với dòng lịch sử mà nói, không tính vào đâu.
Trung Nguyên và thảo nguyên trì trệ không tiến, mà người nước ngoài bên kia đã phát triển cực nhanh.
Trong lúc vô ý nghĩ tới điều này, Phương Giải bỗng nhiên cảm thấy mình đã nắm được cái gì đó.
Nhưng cảm giác đó chỉ trôi qua tức thì, lúc hắn cẩn thận nghĩ tới lại phát hiện không có gì cả.
- Đại tướng quân, làm sao vậy?
Ngô Nhất Đạo hỏi một câu, lôi Phương Giải ra khỏi suy nghĩ. Phương Giải nhìn sự lo lắng trên khuôn mặt của ông ta, cười áy náy nói:
- Không có gì, chỉ là hơi thất thần.
Ngô Nhất Đạo ừ một tiếng, sau khi ngồi xuống, cười nói:
- Ta còn tưởng Đại tướng quân nghĩ tới điều gì.
- Nghĩ tới điều gì?
Phương Giải hỏi.
Ngô Nhất Đạo cười nói:
- Nghĩ tới hỏa khí. Ta tưởng Đại tướng quân đang nghĩ xem có nên để cho Hỏa Khí Doanh lộ mặt khi tấn công thành Tín Dương hay không.
Phương Giải lắc đầu:
- Không, trước khi chưa làm ra được pháo, vẫn không thể để người khác biết về Hỏa Khí Doanh. Chỉ là đánh một thành Tín Dương mà thôi, chưa cần sử dụng tới lá bài tẩy. Thôi Lược Thương dụng binh quy củ nhưng không mất đại khí, Độc Cô Văn Tú có cái nhìn đại cục khá tốt. Hai người bọn họ phối hợp, phá được thành Tín Dương không phải là vấn đề khó.
- Ừ.
Ngô Nhất Đạo gật đầu, nâng chén trà lên uống một ngụm, dường như không còn chuyện để nói.
…
…
Thành Ung Châu
Quán ăn vặt Tôn Ký
Sau khi Đại Khuyển đi vào, y tìm một chỗ hẻo lánh rồi ngồi xuống, gọi hai cái bánh bao hấp và một bát súp nóng. Y ngồi xuống vừa mới ăn vài miếng, thì có một nam tử trung niên đi tới ngồi xuống cái bàn cách vách với bàn của y, cũng gọi hai cái bánh bao, một bát súp dê. Hai người ngồi quay lưng về phía nhau, cự ly rất gần.
- Đại tướng quân nói, muốn giúp ta phục quốc, diệt Nam Yến, để cho ta làm Hoàng Đế.
Đại Khuyển hạ giọng nói.
Người nọ đang ăn, nghe thấy vậy liền cứng đờ tại chỗ, qua hồi lâu mới lẩm bẩm:
- Giúp huynh phục quốc…để huynh làm Hoàng Đế…đại ca…đây là…chuyện tốt.
[/CHARGE]