Đàm Thanh Ca rất nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau đó trả lời:
- Sợ chết.
- Ài…
Không biết vì sao Phác Hổ thở dài. Y trầm mặc một lúc lâu mới nói:
- Ta cũng từng cho rằng chết là đáng sợ nhất. Nhưng về sau mới phát hiện, chết không đáng sợ như tưởng tượng. Trải qua nhiều chuyện, ngươi sẽ nhận ra, điều mà rất nhiều người sợ hãi, kỳ thực căn bản không đáng phải để ý.
- Nói cứ như ngươi từng chết rồi vậy.
Đàm Thanh Ca cười nói.
- Ngươi mới chết thì có!
Phác Hổ lườm y một cái:
- Nói chuyện phiếm với ngươi có cảm giác không tồi…Từ nhỏ tới lớn ta không có người bạn nào, chỉ có Đại tướng quân là bảo vệ ta, ta cũng đã quen ở bên cạnh hắn, nghe lệnh của hắn làm việc. Hắn bảo ta làm cái gì ta liền làm cái đó, nhưng đây là lần đầu tiên ta phải rời khỏi hắn lâu như vậy, cho nên khó tránh khỏi sốt ruột muốn làm xong chuyện để trở về. Cho nên…ta mới đáp ứng ngươi ngồi thuyền xuôi nam. Tuy nhiên ta vẫn cảm thấy ở trên mặt đất dễ chịu hơn.
- Vì sao ngươi không có bạn?
Đàm Thanh Ca hỏi.
- Bởi vì…
Lần này tới lượt Phác Hổ nghiêm túc suy nghĩ, sau đó cười tự giễu:
- Vì ta xấu?
Đàm Thanh Ca cẩn thận nhìn khuôn mặt của y, sau đó gật đầu:
- Đúng là xấu.
Phác Hổ bật cười:
- Thật là kỳ quái. Nếu đổi thành người khác nói ta xấu, ta sẽ xé xác kẻ đó. Nhưng ngươi nói ta xấu, vì sao ta không có ý giết ngươi chút nào?
- Bởi vì ta thành thực.
Đàm Thanh Ca nói:
- Ngươi nói ngươi xấu, ta cẩn thận nhìn, quả thực ngươi chẳng đẹp đẽ gì. Người khác nói ngươi xấu, ngươi muốn giết bọn họ, là vì bọn họ đang cười nhao ngươi. Mà ta nói ngươi xấu, ta không có ý cười nhạo.
Phác Hổ có vẻ nhưng không tức giận thật:
- Ngươi thật không biết nói chuyện!
- Ta?
Đàm Thanh Ca trầm mặc một lúc rồi nói:
- Ta cũng không có người bạn nào…
Phác Hổ hơi ngơ ngác, sau đó tò mò hỏi:
- Vì sao ngươi không có bạn?
- Bởi vì…
Đàm Thanh Ca cười cười:
- Ta đẹp trai?
Phác Hổ gắt một cái, phì cười.
Đàm Thanh Ca than nhẹ một tiếng, rồi nói:
- Lúc ở Diễn Vũ Viện, hơn nửa thời gian của ta là giúp đầu bếp nấu cơm, sau đó tới Tàng Thư Lâu đưa lạc cho lão tiên sinh. Thời gian còn lại là ngủ hoặc là ngồi ngẩn người ở phía sau núi. Cũng không thể nói ta ít gặp người. Đám học sinh Diễn Vũ Viện kia ngày nào cũng tới dùng cơm, nhưng ta chỉ là không thích bọn họ. Trên người bọn họ mang theo hương vị khiến ta chán ghét. Về sau ta hỏi đầu bếp vì sao ta lại như vậy, đầu bếp nói rằng bởi vì ngươi nghèo, bọn họ giàu, cho nên ngươi thấp, bọn họ cao.
Y quay đầu nhìn Phác Hổ:
- Ta cẩn thận suy nghĩ, hình như đúng là vậy.
- Đó là sự đố kỵ sao?
Phác Hổ hỏi.
Đàm Thanh Ca nói:
- Nhưng ta có thể dùng từ khác hay hơn, chẳng hạn như do ta thanh cao.
Phác Hổ cười to, sau đó rất nghiêm túc hỏi:
- Ngươi có thể làm bạn của ta không?
Đàm Thanh Ca sửng sốt, sau đó lắc đầu:
- Ai biết được…có lẽ về sau, ta và ngươi thực sự trở thành bạn bè.
Lời này kỳ thực xem như là cự tuyệt, nhưng dường như Phác Hổ rất vui sướng:
- Bạn bè là cái gì?
Đàm Thanh Ca không biết, y cũng từng hỏi qua đầu bếp. Đầu bếp nói với y rằng, bạn bè chính là người mà lúc ngươi vui hắn cũng vui theo, lúc ngươi khóc hắn chưa chắc khóc cùng ngươi, nhưng sẽ ra tay đánh kẻ làm ngươi khóc. Lúc ngươi đắc ý, hắn sẽ cách ngươi rất xa, hắn sống cuộc sống của hắn, ngươi sống cuộc sống của ngươi. Lúc ngươi thất ý, hắn sẽ tới vỗ vai của ngươi, cười nói với ngươi rằng, có muốn xem ai đi tiểu xa hơn không?
Đàm Thanh Ca không biết vì sao đầu bếp lại định nghĩa bạn bè một cách thô tục như vậy, nhưng y lại mơ hồ cảm thấy bạn bè nên như thế.
Cho nên, y lặp lại lời của đầu bếp cho Phác Hổ nghe.
Phác Hổ suy nghĩ hồi lâu, dường như cũng có chút khó hiểu. Nhưng y quyết định thử một chút. Y đứng dậy, cởi quần hướng mặt sông:
- Có muốn xem ai đi tiểu xa hơn không?
Đàm Thanh Ca sửng sốt, sau đó gật đầu:
- Được…tuy nhiên ngươi không được sử dụng nội kình.
Phác Hổ xì một tiếng khinh miệt:
- Ta chỉ muốn đi tiểu chứ không muốn giết người.
- Ngươi từng vừa đi tiểu vừa giết người?
- Chưa từng…nhưng về sau có thể thử…
…
…
Ngày thứ ba thuyền lớn đã qua Bắc Huy Đạo. Bắc Huy Đạo là đạo nhỏ nhất trong bốn đạo Tây Nam, chưa tới hai ngày là tiến vào Nam Huy Đạo. Tuy nhiên Bắc Huy Đạo lại là nơi có phong cảnh đẹp nhất, khiến người ta có cảm giác thoải mái. Có núi non trùng điệp bao la hùng vĩ, có sông nước dịu dàng của Giang Nam.
Đàm Thanh Ca xem như mê như say, ngày nào cũng đứng ở đầu thuyền ngắm nhìn phong cảnh hai bên bờ sông.
Mà Phác Hổ tựa hồ không có hứng thú. Tuy nhiên y dành phần lớn thời gian ở đầu thuyền nói chuyện với Đàm Thanh Ca. Hai người đứng cạnh nhau thoạt nhìn không hòa hợp cho lắm. Một người cao ngất có khuôn mặt thanh tú, một người
lùn tịt, có tướng mạo xấu xí. Lúc đầu người trên thuyền còn cảm thấy hai người này đứng chung một chỗ thật quá tương phản. Nhưng về sau không biết vì sao bỗng nhiên cảm thấy hai người đứng ở đó, thật giống như cảnh sắc hai bên bờ sông Lạc Thủy vậy.
Có núi cao hiểm trở, cũng có mặt đất đầy hoa cỏ.
Rất hợp.
Phác Hổ thấy Đàm Thanh Ca há miệng vài lần lại nhắm mắt lại, không nhịn được tò mò hỏi:
- Ngươi muốn làm gì vậy?
Đàm Thanh Ca đỏ mặt, cười ngượng nói:
- Cảnh đẹp hai bên bờ sông này thật khiến cho người ta muốn cảm thán vài câu. Khó trách các nhà thơ thường thích đi xa. Phong cảnh đẹp có thể khiến lòng người thoải mái. Ta cũng muốn cất vài câu thơ, nhưng nghĩ nửa ngày mà không nghĩ ra được câu nào.
- Ngươi đúng là chà đạp bộ áo thư sinh mà ngươi đang mặc.
Phác Hổ khinh bỉ nhìn y một cái, sau đó nói:
- Thơ từ vinh cảnh, ta có thể thuận miệng đọc ra trăm bài, ngươi có tin không?
- Không tin.
- Vậy coi như ta chưa nói.
Phác Hổ cười hắc hắc, dường như nghĩ tới cái gì đó:
- Trước kia đi học, ta thường lười biếng chạy đi chơi hoặc là đi bắt chim, đào ổ kiến. Về sau Đại tướng quân vì chuyện này mà đánh ta một trận, ta mới bằng lòng kiên trì học thuộc thơ của cổ nhân. Nhưng đọc ra mấy câu thơ thì có ích gì?
Y giãn người một cái, nói:
- Nam nhân là phải tung hoành sa trường. Trong mắt ta, đọc một bài thơ không sướng bằng việc giết một người. Ngươi không biết làm thơ cũng chẳng sao, chỉ cần biết giết người là đủ rồi…Mà ta quên, ngươi không biết giết người. Tuy nhiên về sau quá rảnh rỗi không có việc gì làm, ta chỉ đành phải đọc sách, từ đó tạo thành thói quen đọc sách. Cho nên mặc kệ đi chỗ nào, ta đều mang theo một cuốn sách để tiêu khiển.
Đàm Thanh Ca cúi đầu nhìn thanh trường kiếm giắt ở thắt lưng, thở dài nói:
- Văn không thể bảy bước thành thơ, võ không thể mười bước giết người…ta có thể làm được gì?
- Ngươi vẫn còn sống.
Phác Hổ nói:
- Còn sống, chính là thành công lớn rồi…Lời này là do Đại tướng quân nói.
- Còn sống, chính là thành công lớn?
Đàm Thanh Ca lặp lại, có chút hiểu ra.
Y vừa định nói tiếp, thì chợt thấy sắc mặt của Phác Hổ thay đổi. Ý cười vừa nãy đột nhiên biến mất, sát ý đã lâu không thấy lại phóng ra ngoài.
- Đại tướng quân từng căn dặn, trên đường đi sẽ xuất hiện vài thằng hề…quả nhiên!
Y vừa dứt lời, bỗng nhiên một con cá lớn từ dưới sống nhảy lên hướng về Phác Hổ!
Đàm Thanh Ca nhìn Phác Hổ đứng ngẩn ở đó, dường như không phát hiện được nguy hiểm ở phía sau lưng. Y nhìn thấy Phác Hổ gỡ cây đại chùy ở thắt lưng xuống, không nhịn được kêu lên. Sau đó thì thấy Phác Hổ ném cây đại chùy đi.
Từ sông nhảy lên, đâu phải là cá lớn.
Mà là một người.
…
…
Không chỉ là một người, trong lòng sông có vô số bóng đen, thoạt nhìn như có rất nhiều cá lớn đang bơi lội ở phía dưới. Chỉ có điều những con cá lớn này không hề hiền lành chút nào. Có con nhảy lên thuyền lớn, có con tới gần thuyền lớn, muốn đục thủng đáy thuyền.
Phác Hổ ném đại chùy, người nọ ở giữa không trung chém song đao về hướng đại chùy, đao khí vô biên.
Nhưng đao khí sắc bén căn bản vô tác dụng. Đại chùy bay thẳng tắp vào ngực thích khách, đập nát nửa người thích khách. Sau đó đại chùy như có ý thức bay trở về trong tay Phác Hổ. Thi thể không trọn vẹn rơi xuống sông, nhuộm đỏ cả vùng nước.
Bóng đen càng ngày càng dày đặc, người càng ngày càng nhiều.
Phác Hổ cười lạnh, nói:
- Đàm Thanh Ca, ngươi không biết làm thơ nhưng để ta dạy ngươi làm cách giết người sảng khoái nhất.
[/CHARGE]