Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 709: Đánh 500 roi


trước sau

Dương Kiên cũng không cho rằng lúc nói ra bí mật này, người phía dưới sẽ nhảy nhót hoan hô. Nhưng ông ta nhìn biểu hiện của bọn họ, trong mắt thoáng qua sự thất vọng và thương cảm. Thời gian ông ta trở lại, thấy mọi người vẫn sùng bái và tôn kính ông ta. Thứ tình cảm đó không phải là giả vờ. Trong thái miếu, mọi người vẫn cẩn thận lau sạch sẽ bài vị và tranh của ông ta, rồi thành tâm cúng bái. Mỗi khi dân chúng nhắc tới Dương Kiên, đều lộ vẻ kính sợ và hoài niệm.

Nhưng hiện tại ông ta mới giật mình,, hóa ra bọn họ kính sợ sùng bái người đã chết, chứ không phải là người còn sống trở về. Hiện tại, ông ta chỉ tạo cho những người này một cảm giác hoảng sợ, khủng bố.

Lời của tiểu Hoàng Đế Dương Thừa Càn khiến ông ta lại hiểu ra một chuyện. Hóa ra lúc con cháu của ông ta biết được bí mật này, bắt đầu coi ông ta như kẻ thù.

Trong mắt Dương Thừa Càn đều là thù hận, dường như dùng bất kỳ cách nào cũng không hóa giải được.

Cho nên, ông ta bắt đầu tức giận.

- Phụ hoàng đã từng nói!

Dương Thừa Càn kích động lau nước mắt nước mũi trên mặt, chỉ tay về phía Dương Kiên, lớn tiếng nói:

- Vì để lựa chọn ra người hiếu chiến kế thừa ngôi vị Hoàng Đế, nên ngươi mới lập ra quy củ rằng chỉ có Hoàng tử có biểu hiện tốt nhất mới được kế thừa! Cũng tạo thành những trận tranh đoạt ngôi vị đầy gió tanh mưa máu. Nghe qua có vẻ như ngươi muốn các Hoàng Đế Đại Tùy được chọn ra từ người ưu tú nhất trong hậu nhân của ngươi. Nhưng trên thực tế, đó chẳng phải xuất phát từ tư tâm sao?

Bởi vì kích động, nên bờ môi của tiểu Hoàng Đế cũng run rẩy:

- Chỉ có con cháu mạnh mẽ nhất, có dã tâm nhất thì mới hợp khẩu vị của ngươi đó sao? Đây căn bản không phải vì suy nghĩ cho giang sơn xã tắc Đại Tùy gì cả, mà là vì chính bản thân ngươi! Ngươi căn bản không coi hậu nhân của ngươi là hậu nhân, mà trở thành đồ ăn! Chọn người ngon nhất trong đó làm Hoàng Đế, chỉ vì thỏa mãn dục vọng bản thân mà thôi! Lúc ta không biết mấy chuyện này, ta tôn kính ngươi còn hơn tôn kính phụ hoàng. Nhưng hiện tại, cho dù ngươi có mạnh mẽ hơn nữa, thì ở trong mắt ta, ngươi chỉ là một tên hề độc ác, vô nhân tính mà thôi!

Có lẽ những lời này cất giấu quá sâu trong lòng tiểu Hoàng Đế, cho nên vừa nói ra, y liền lấy lại bình tĩnh. Tuy ngực vẫn rất phập phồng, nhưng sự sợ hãi trong mắt dần phai nhạt. Một người ngay cả chết còn không sợ nữa rồi, thì còn sợ gì nữa.

- Các đời Hoàng Đế Đại Tùy đều bị ngươi đùa bỡn trong lòng bàn tay! Ngươi không phải là một người cha đủ tư cách, nhưng ngươi lại đùa bỡn tình thương cha con của người khác. Ngươi có biết, các Hoàng Đế kế vị dù đã biết bí mật này, cũng không nhẫn tâm giao ra con của mình. Thứ tình thương của cha dành cho con này, người của Dương gia không kế thừa từ ngươi! Cho nên trong mắt ta, ngươi không xứng là tổ tiên của ta!

- Nói rất hay!

Dương Thấm Nhan đi tới bên cạnh tiểu Hoàng Đế, nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của tiểu đệ.

- Tuy ta vẫn chưa hiểu hết chuyện, nhưng ta biết ngươi không nên xuất hiện lại.

Nàng quật cường nhìn Dương Kiên, gằn từng chữ nói:

- Ngươi khai sáng một đế quốc, khiến người của Dương gia trở thành gia tộc tôn quý nhất thiên hạ! Mang trong mình huyết thống của Dương gia, liền biến thành Hoàng tốc, được vạn dân kính trọng và ngưỡng mộ. Ngươi mang lại sự phồn hoa phú quý cho các đời con cháu. Cứ để con cháu ghi nhớ công ơn của ngươi chẳng phải tốt hơn sao? Vì sao ngươi phải đội mồ sống dậy rồi phá đi mọi sự kính trọng của bọn ta?

- Các ngươi không hiểu được, cái gì gọi là sứ mạng cao quý nhất.

Dương Kiên lắc đầu.

- Cũng không hiểu làm sao để cảm ơn…

Ngữ khí của ông ta có chút thương cảm, bình thản nói:

- Đã từng có người nói với ta rằng, ông trời cho ngươi một thứ, sẽ lấy đi của ngươi một thứ khác. Phần lớn các ngươi được hưởng sự vinh hoa phú quý, ăn ngon mặc đẹp là nhờ vào ta. Lúc các ngươi được hưởng thụ, chẳng lẽ các ngươi chưa từng nghĩ qua phải trả giá cái gì sao?

Dương Kiên chậm rãi nói:

- Sứ mạng của Dương gia là bảo vệ đế quốc này. Hiện tại trong các ngươi có ai có thể nói cho ta biết, có ai bảo vệ được đế quốc này tốt hơn ta không?

Ông ta cất cao giọng nói:

- Ai có thể?

Thanh âm vang dội như sấm, khiến cho mọi người vô thức lùi về phía sau một bước.

- Ta vốn tưởng rằng Dương Dịch là một người quyết đoán. Y biết trở ngại lớn nhất để đế quốc Đại Tùy kéo dài là cái gì. Hơn nữa y có dũng khí để thay đổi. Ta không trách y đã khiến quốc gia này trở nên hỗn loạn. Phá rồi lại lập, đế quốc mới có thể càng trở nên hùng mạnh. Lúc khoét đi ung nhọt, có thể rất đau, nhưng đau đớn qua đi, thì sẽ có một thời gian dài yên bình!

- Hiện tại ta mới hiểu, thì ra Dương Dịch cũng xuất phát từ tư tâm. Y muốn thừa dịp y còn sống, khiến mọi nguy cơ của Đại Tùy bạo phát ra, dựa vào lực lượng của một mình y hóa giải những nguy cơ này. Cứ như vậy, về sau Đại Tùy không cần ta xuất hiện nữa rồi. Y tính toán mọi chuyện kết thúc lúc y còn sống, thậm chí nghĩ mọi cách để giết ta…cho nên ngay cả lão viện trưởng, y cũng không tin tưởng. Nhưng y đánh giá cao chính mình, y không có năng lực giải quyết được hết!

Tiểu Hoàng Đế nhếch cằm lên, lớn tiếng nói:

- Ít nhất phụ hoàng đã thành công một nửa!

Có vẻ như Dương Thừa Càn đã lấy lại tỉnh táo. Tuy đối mặt với Dương Kiên nhưng không hề sợ hãi chút nào:

- Ít nhất phụ hoàng đã khoét đi một số ung nhọt lớn, cũng thành công khiến cho lão viện trưởng không thể không rời kinh xuôi nam, cuối cùng chết ở đó! Có lẽ ngươi không biết, lúc phụ hoàng biết lão viện trưởng muốn đi về phía nam, ông ấy đã cười vui vẻ thế nào! Chỉ cần lão viện trưởng chết rồi, còn ai có thể uy hiếp được các Hoàng Đế về sau của Đại Tùy nữa? Không ai còn thay ngươi chấp hành quy củ tàn nhẫn kia. Không có máu của trực hệ duy trì, liệu ngươi còn sống được bao lâu?

- Chỉ là ta không ngờ tới, trước khi lão viện trưởng rời đi, đã an bài người thả ngươi!

Ngữ khí của y đầy sự không cam lòng!

Dương Kiên nhìn hậu nhân này, trầm mặc một lúc rồi lắc đầu:

- Ngươi sai rồi…không phải ông ấy thả ta ra.





Dương Kiên trầm mặc một lúc lâu, ánh mắt có chút mê man:

- Lúc trước ông ta tới tìm ta, nói rằng có biện pháp giúp ta sống sót, kỳ thực ta biết thừa tính toán của ông ta…Lúc đó, có lẽ ông ta đã rất thất vọng với ta.

Không ai hiểu những lời này.

Dương Kiên giống như đang nhớ lại chuyện xưa,, thanh âm có chút mơ hồ:

- Sau
khi ta xây dựng nên đế quốc hùng mạnh nhất Trung Nguyên này, ta bắt đầu lo lắng. Chính vì quốc gia này do một tay ta lập ra, cho nên ta mới hiểu được sự gian khổ trong đó! Ta sợ, sợ có một Dương Kiên khác, trộm đi đế quốc mà ta vừa mới gây dựng lên..

Tiểu Hoàng Đế cười lạnh

- Vì vậy mà ngươi bắt đầu sát hại trung lương. Lúc trước những lão thần đi theo ngươi gây dựng quốc gia, không có ai được chết già. Bởi vì bọn họ đều đi theo ngươi tạo phản, cho nên ngươi lo lắng bọn họ cũng tạo phản! Lúc đó có 36 vị Quốc Công Khai Quốc, 37 Quận Công Huyện Hầu Hương chết trong tay ngươi. Chỉ có vài vị Khai Quốc công thần là may mắn sống sót! Nhưng dù vậy, hậu nhân của ngươi vẫn nói lời hay ý đẹp thay cho ngươi…

Tiểu Hoàng Đế nói:

- Cho dù là phụ hoàng, lúc nhắc tới chuyện này cũng không nói ngươi làm sai, mà là nói rằng, đó là điều mà một vị Khai Quốc Hoàng Đế phải làm. Ta từng kính ngưỡng một vị tổ tiên đầy quyết đoán như ngươi. Hiện tại ta mới hiểu, ngươi chỉ là một con quỷ ích kỷ và đáng thương mà thôi.

Dường như Dương Kiên không hề tức giận, trong mắt chỉ có mây mù.

- Đúng vậy a…lúc đó ta dùng mọi lý do đã xử tử không ít Khai quốc công thần, chí ít có hai phần ba công huân bị ta gỡ xuống. Tính toán xem…vụ án Chu Đông Nam, ta giết ba vạn bảy nghìn người. Ở vụ án Phương Chấn Vũ, ta giết một vạn tám ngàn người. Ở vụ án Lam Dũng, ta giết bốn vạn bốn nghìn người…Ở vụ án Dương Khai Minh, ta giết hai vạn một nghìn người…

Những chuyện này, hiện ra trong đầu ông ta như cuộn phim.

- Cho nên Vạn Tinh Thần mới tìm tới ta. Lúc đầu ta tưởng rằng ông ta thực sự suy nghĩ cho ta, thực sự suy nghĩ cho đế quốc này, nên ta mới tôn kính ông ta như tôn kính phụ thân mình. Lúc ấy ông ta nói với ta rằng, có thể giúp ta không chết, nhưng cần máu của hậu nhân để duy trì…lúc ấy ta nghĩ, vì đế quốc này, một người khác họ như ông ta cũng có thể hy sinh một nửa tu vị, vì sao ta không thể hy sinh?

- Về sau…

Dương Kiên nở nụ cười lạnh:

- Về sau, ta đã nằm trong sự tăm tối của địa cung hoàng lăng nhiều năm. Ta không thể động đậy, không thể nói chuyện, không thể mở mắt, nhưng phần lớn thời gian ta đều tỉnh! Sự đau khổ này, có lẽ các ngươi vinh viễn cũng không thể hiểu được. Nhưng chính vì vậy, ta mới hiểu ra âm mưu của Vạn Tinh Thần!

- Ông ta không phải muốn giúp ta, mà là đang trừng phạt ta!

Dương Kiên chợt lớn tiếng nói:

- Bởi vì ta giết quá nhiều người,, cho nên khiến ông ta thất vọng! Lúc trước sở dĩ ông ta giúp ta, là vì ông ta biết tiền triều đã thối nát, dân chúng khốn khổ, hơn nữa triều đình Trịnh Quốc có mối thù hận rất lới với giang hồ, không ít tông môn của giang hồ bị Trịnh Quốc tiêu diệt! Chính vì thế, ông ta mới dẫn theo một đám giang hồ giúp đỡ ta! Ta không phủ nhận, không có ông ta, ta rất khó thành lập nên Đại Tùy. Đây là điều mà ta nên cảm ơn ông ta, ta cũng chưa từng lãng quên!

- Về sau ta lại giết không ít người, trong đó phần lớn là khách giang hồ từng giúp ta giành chính quyền. Sau khi ta cho bọn họ địa vị, ta lại sợ những người không chịu sự trói buộc này sẽ cầm binh khí lên tạo phản! Bởi vì bọn họ vốn xuất thân từ giang hồ, vốn không tuân theo bất kỳ quy củ nào! Sở dĩ Vạn Tinh Thần sẵn sàng hy sinh một nửa tu vị, nghĩ ra một biện pháp giúp ta giữ lại mạng sống, căn bản không phải là giúp ta, mà là báo thù cho các khách giang hồ kia.

- Hắn muốn ta cảm nhận sự đau đớn, muốn cho hậu nhân của Dương gia đời đời chịu sự đau đớn! Các ngươi trách ta tàn nhẫn? Kỳ thực người tàn nhẫn nhất chính là Vạn Tinh Thần! Hắn chiếm được toàn bộ thanh danh tốt, là người bảo vệ Đại Tùy, dù là Hoàng Đế cũng phải cung kính hắn! Nhưng trên thực tế, hắn một mực trả thù! Hắn hưởng thụ trăm năm khoái ý, cho dù hao phí một nửa tu vị, chắc hắn cũng cảm thấy đáng giá.

Lúc nói ra những lời này, sát khí tràn ra đôi mắt của Dương Kiên:

- Cho nên, ở địa cung hoàng lăng, lúc ta hiểu ra mọi chuyện, ta liền thề, nếu ta đi ra ngoài, người thứ nhất mà ta giết chính là Vạn Tinh Thần! Chỉ sợ ngay cả Vạn Tinh Thần cũng không ngờ rằng ta dùng một trăm năm để hấp thu một nửa tu vị mà hắn dùng để duy trì sự sống cho ta! Hắn vốn tưởng rằng, cho dù ta sống lại, thì cũng chỉ là một người bình thường chỉ biết lãnh binh. Chắc hắn rất hy vọng ta sống lại, như vậy ta có thể cảm nhận được sự đau khổ mà người của Dương gia phải cảm nhận trong hơn trăm năm qua! Hắn muốn cho ta sống không bằng chết. Nhưng hắn sai rồi, một nửa tu vị kia, ta đã hấp thu hết.

Con ngươi của Dương Kiên đỏ lên, bởi vì ông ta bắt đầu trở nên kích động.

- Vì vậy, các ngươi chẳng phải nên vui sướng sao?

Dương Kiên hít sâu một hơi:

- Nhưng ta vẫn phải cảm ơn hắn. Không có hắn, Đại Tùy khó có thể thành lập. Không có hắn, ta sẽ không sống lâu như vậy, cho dù sống trong đau khổ. Không có hắn, lòng ta sẽ không càng thêm kiên định. Không có hắn, ta đã không có tu vị như bậy giờ! Cho nên, ta mới hạ lệnh phải hậu táng hắn!

- Tuy nhiên…

Dương Kiên dừng một lát, bỗng nhiên cười ha hả:

- Ta hạ lệnh mang thi thể của hắn từ Giang Nam trở về để hậu táng. Trước đó ta tự tay quất 500 roi vào cỗ thi thể kia! Nhìn cỗ thi thể đó bị phá thành mảnh nhỏ, ha hả….sướng như dùng đao lóc từng mớ thịt của hắn vậy.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện