Quả nhiên, Ngưu Tuệ Luân vừa đọc xong mật chỉ, lập tức ngồi thẳng người dậy, sắc mặt cũng thay đổi:
- Không ngờ lại có chuyện như vậy…Lúc trước bệ hạ thân chinh Tây Bắc, đã liệu được triều đình sẽ có thay đổi lớn, cho nên mới phải an bài như thế. Lúc trước bệ hạ cho Hoài lão trở về Giang Nam nghỉ hưu, bãi chức Chỉ Huy Sứ Đại Nội Thị Vệ Xử của La Úy Nhiên rồi đuổi ra khỏi Trường An, tất cả đều là để chuẩn bị cho sau này. Chỉ là không ngờ rằng, kế hoạch chợt thay đổi ngoài dự kiến…
Lúc này ra những lời này, ngữ khí của ông ta cực kỳ thương cảm.
- Vâng.
Mộc Tam vội vàng nói:
- Lúc trước bệ hạ lệnh cho nô tài, ở thời điểm thích hợp nhất lấy ra mật chỉ, mời mất vị trọng thần trong mật chỉ trở về Trường An. Nhưng về sau, Hoài lão và Tô đại nhân đều chết trong tay phản quân, nô tài cầm mật chỉ của bệ hạ trong tay vậy mà lại bất lực. May mắn cuối cùng tới được chỗ của Tiểu Phương đại nhân, mới miễn cưỡng tính là hoàn thành nhiệm vụ mà bệ hạ giao cho. Hiện giờ, La Chỉ Huy Sứ đang làm việc trong Hắc Kỳ Quân.
- Khó trách!
Ngưu Tuệ Luân thở dài nói:
- Ta cứ trưởng Phương Giải cũng làm phản, từng mắng mỏ hắn không ít lần. Hắn nhận được long ân của tiên đế, nếu thực sự cùng một giuộc với đám phản tặc kia, thì ta đúng là nhìn lầm người. Hóa ra là hắn phụng mật chỉ của tiên đế, chuẩn bị quân lực ở Tây Nam, tìm thời cơ bình định….Tiên đế nhìn xa trông rộng, sợ đã sớm liệu trước triều đình sẽ trở nên hỗn loạn…
Mã Lệ Liên ở bên cạnh nghe thấy vậy cũng rất cao hứng. Lúc đầu nàng không lựa chon tới Tây Nam đầu nhập vào Phương Giải, trong đó có một nguyên nhân chủ yếu là nàng tưởng rằng Phương Giải cũng làm phản. Phụ thân của nàng hy sinh trong cuộc chiến bình định, mà nàng lại trải qua nhiều chuyện sinh tử ở Tây Bắc, cho nên nàng khó có thể tiếp nhận được phản quân.
Nghe thấy Phương Giải là phụng mật chỉ của tiên đế phát triển Tây Nam, nàng càng thêm hối hận vì lúc trước không chọn điều thứ hai.
- Phương Giải bảo ngươi tới làm gì?
Mã Lệ Liên vội vàng hỏi.
Mộc Tam nhìn xung quanh rồi hạ giọng nói:
- Tiểu Phương đại nhân nghe nói triều đình xảy ra thay đổi lớn, có người nắm giữ triều đình áp bức Quân Vương. Tin tức trong cung một mực bị phong tỏa không gửi ra được, cho nên Tiểu Phương đại nhân nóng vội, phái nô tài trở về điều tra. Bởi vì nô tài từng làm việc trong cung một thời gian dài, cho nên có nhiều mối quen biết.
- Đúng vậy.
Ngưu Tuệ Luân gật đầu:
- Thần không ra thần, quân không ra quân…ài…
Một lời đại nghịch bất đạo như vậy lại xuất phát từ miệng ông ta, khiến người ta bất ngờ.
- Tiểu Phương đại nhân còn giao cho một chuyện bảo nô tài cần phải hoàn thành. Ngài ấy nói nếu kinh thành thực sự không yên ổn, liền nghĩ biện pháp cứu ngài ra khỏi Trường An. Hiện tại Tiểu Phương đại nhân đã nắm giữ Tây Nam, lúc trước mang binh giết lùi liên quân của người Nam Yến và người Hột, vừa mới thu phục lại được Bình Thương Đạo. Nơi đó tuy đã xơ xác, nhưng được cái an toàn. Tiểu Phương đại nhân nói rất nhớ ngài, bảo nô tài nhất định phải gặp được ngài.
- Hắn thật có lòng.
Ngưu Tuệ Luân thở dài:
- Nhưng ta vẫn còn trách hắn…
- Đại Học Sĩ, ngài có biết lai lịch của tướng quân áo giáp kia không?
Mộc Tam hỏi.
Ngưu Tuệ Luân trầm mặc một lúc, sắc mặt cực kỳ khó coi:
- Lúc tiên đế bảo ta và hai người khác làm phụ chính đại thần, từng nói tới một việc…chuyện này, bệ hạ chỉ mới nói cho ba người bọn ta. Hiện tại Dương Thuận Hội chạy tới Đông Cương, Hứa Hiếu Cung ở bên ngoài không trở lại, ta đóng cửa không ra ngoài, đều là vì chuyện kia. Chỉ là ta biết cũng không nhiều lắm, lúc trước bệ hạ nói khá mơ hồ, nhưng ta có thể đoán ra được một ít….cho nên, ta mới không dám trở lại triều đình nữa…
- Đại Học Sĩ đã biết điều gì?
Mộc Tam vội vàng hỏi.
- Ngươi có biện pháp mang ta rời khỏi Trường An?
Ngưu Tuệ Luân hỏi lại.
Mộc Tam gật đầu:
- Được, lần này đi theo nô tài còn có người của Tán Kim Hầu. Với bản lĩnh của Hàng Thông Thiên Hạ, mang ngài rời khỏi Trường An không phải là vấn đề lớn.
- Tốt.
Ngưu Tuệ Luân trầm mặc một lúc rồi nói:
-
Đợi thấy Phương Giải, ta sẽ tự nói với hắn!
- Cha…
Mã Lệ Liên kinh ngạc nói:
- Không phải cha nói mặc kệ mọi chuyện, ở nhà dưỡng lão sao?
Ngưu Tuệ Luân cười cười, nở nụ cười giảo hoạt mà chỉ người già mới có:
- Tự lừa gạt bản thân mà thôi, không được sao?
Mộc Tam phát hiện mình thật không may mắn, không may chút nào.
Vốn tưởng rằng liên lạc xong với Đại Học Sĩ Ngưu Tuệ Luân, việc kế tiếp liền thuận lợi. Nhưng rất nhanh y phát hiện ra rằng, mình quá ngây thơ rồi. Tuy y rời khỏi cung Thái Cực đã một thời gian, nhưng bản thân y rất quen thuộc với tòa cung đình này. Muốn liên lạc với tiểu thái giám quen biết ở bên trong, cũng không phải việc khó.
Nhưng cung Thái Cực đã không còn người quen nào của y. Tất cả cung nhân đều bị điều tới Sướng Xuân Viên. Mà bây giờ bên ngoài Sướng Xuân Viên do áo giáp quân trông coi. Chớ nói người ngoài, cho dù triều thần cũng không thể tới gần. Phía trên giải thích rằng, tiểu Hoàng Đế đột nhiên phát bệnh, cần tĩnh dưỡng, không cho bất kỳ kẻ nào quấy rầy. Cho nên tướng quân áo giáp hạ lệnh điều toàn bộ cung nhân trong cung Thái Cực tới Sướng Xuân Viên để hầu hạ tiểu Hoàng Đế. Đương nhiên, không ai biết rằng, đám cung nhân đó thực sự đều đã đi theo hầu hạ tiểu Hoàng Đế rồi.
Sau khi rời khỏi phủ Đại Học Sĩ, Mộc Tam cúi đầu đi đường, không ngừng suy nghĩ làm sao bắt được liên lạc với người trong Sướng Xuân Viên. Đi được một lúc thì bị một mùi thơm hấp dẫn. Y ngẩng đầu lên nhìn, đó là một quầy hàng bán bánh bao. Có hai người bán, một nam nhân thật thà chất phát, một nữ nhân giản dị.
- Khách quan, có muốn ăn bánh bao không?
Nam nhân khách khí hỏi, Mộc Tam phát hiện mình đang đứng ở trước quầy hàng nhà người ta, nếu không mua thì có chút thất lễ. Dù sao bụng cũng đã đói, y liền tìm một cái bàn sạch sẽ rồi ngồi xuống.
- Cho mấy cái bánh bao và một bát súp dê.
- Có ngay!
Nam nhân lên tiếng, nhanh nhẹn lấy bát rồi mở lồng hấp. Trong lồng hấp là những cái bánh bao nóng hổi. Món ăn này khá phổ biến ở phía nam, nhưng ít khi thấy ở Trường An. Tuy nhiên Mộc Tam nhìn ra được, bánh bao này làm rất ngon, chỉ mùi thơm thôi đã khiến người ta thèm nhỏ dãi.
- Tay nghề của lão bản thật cao!
Mộc Tam chỉnh cổ họng nói chuyện. Cái chỗ đấy bị cắt, thanh âm sẽ biến thành lanh lảnh. Cho nên nếu không muốn bại lộ thì phải chỉnh họng để nói chuyện.
- Bán hàng ở Trường An đã lâu rồi à?
Mộc Tam hỏi.
- Ừ, bán từ lâu rồi.
Có lẽ vì khách không nhiều lắm, nên lão bản khá rảnh rỗi, sau khi đặt bánh bao và bát súp trước mặt Mộc Tam, liền ngồi xuống trò chuyện:
- Của khách quan đây. Khách quan nhìn quen quen.
Mộc Tam vội vàng nói lời cảm ơn:
- Trước kia ta từng đi qua con đường này, sao không thấy vợ chồng các ngươi?
Mộc Tam vừa ăn vừa hỏi.
- À
Lão bản cười chất phát nói:
- Chúng tôi mới chuyển tới buôn bán ở con đường này. Lúc trước ở đường số 23 phía đông.
- Ủa…ta biết đường số 23 phía đông đấy…
Mộc Tam ăn nhồm nhoàm nói xong câu đó liền sửng sốt, sau đó ngẩng đầu nhìn lão bản:
- Đường 23 phía đông?
- Đúng vậy!