- Cùng ta uống một chén…
Tang Táp Táp qua loa lấy cớ, định phá đi không khí quỷ dị này. Lúc này Phương Giải mới thu hồi ánh mắt, tim đập thình thịch. Không phải hắn nhìn bắp chân rồi suy nghĩ bậy bạ, chỉ là hắn cảm thấy sao cảnh tượng đó lại đẹp như vậy.
- Ừ.
Phương Giải gật đầu, cầm túi rượu lên uống một ngụm. Tang Táp Táp có chút kinh ngạc nhìn hắn, Phương Giải cũng hơi sửng sốt sau đó mới nhớ ra, lập tức cười xin lỗi. Hắn cười, nàng cũng cười theo. Lúc nàng cười, lông mi và ánh mắt tạo thành một nửa vầng trăng.
- Hình như vào ngày này mỗi năm, ta chưa từng cười qua một lần.
Tang Táp Táp dựa vào đằng sau, cuộn mình trong bộ lông mềm mại ấm áp của bạch sư.
- Ngày hôm nay đáng ra nên cười mới đúng…không bằng ta kể cho cô một chuyện xưa?
- Ừ.
Tang Táp Táp nhận lấy túi rượu trong tay Phương Giải, không hề nghĩ ngợi uống một ngụm. Túi rượu vẫn còn lưu lại nước miếng của Phương Giải, nhưng tựa hồ nàng không hề để ý.
- Ngày xửa ngày xưa có một Công chúa, bởi vì xinh đẹp mà bị người đối kỵ. Có người tìm tới Vu Sư làm phép khiến cho nàng lâm vào ngủ say. Nàng bị nhốt trên một tòa tháp cao, rất cao. Truyền thuyết nói rằng chỉ có một nam nhân dũng cảm nhất xuyên qua rừng cây, giết chết quái thú, trèo lên tháp cao, sau đó hôn Công chúa, thì Công chúa mới tỉnh giấc.
- Qua rất nhiều năm, không ít người bất chấp nguy hiểm muốn thử xem. Nhưng bọn họ hoặc là lùi bước ở trong rừng, hoặc là chết trong miệng của mãnh thú, hoặc là không thể trèo lên được tòa tháp cao kia. Thẳng tới rất nhiều năm sau, rốt cuộc có một người cưới được Công chúa. Từ đó về sau bọn họ sống cuộc sống hạnh phúc.
- Xong rồi?
- Xong rồi.
- Chẳng khúc chiết tí nào, ngươi nên kể cho ta biết người nam nhân kia đã trải qua bao nhiêu khó khăn mới trèo lên được tháp cao hôn Công chúa, cứu Công chúa khỏi giấc ngủ say chứ. Sau đó tất nhiên Công chúa đã yêu dũng sĩ, hai người sống bên nhau hạnh phúc cả đời.
Tang Táp Táp cong miệng nói:
- Như vậy mới hoàn mỹ!
- Bởi vì hắn không phải trải qua nhiều khó khăn như vậy.
- Vậy tại sao Công chúa lại tỉnh giấc?
- Bởi vì là Vu Sư cưới nàng.
Tang Táp Táp nói:
- Chuyện xưa gì mà chẳng đẹp chút nào…chuyện xưa này vốn rất rung động lòng người mới đúng. Nếu như là ta kể chuyện xưa này, ta sẽ nói với mọi người rằng, chỉ khi dũng cảm theo đuổi thứ mình muốn, thì mới nhận được!
Phương Giải lắc đầu:
- Vu Sư khiến Công chúa tỉnh giấc, sau đó hỏi, nàng có nguyện ý gả cho ta không? Nếu nguyện ý ta liền giải trừ ma pháp cho nàng. Công chúa nghĩ một lát liền gật đầu. Bởi vì nàng chịu đủ sự đau khổ vì ngủ say rồi, cho nên gả cho Vu Sư cũng là sự lựa chọn tốt.
- Đây không phải là một chuyện xưa hay.
Tang Táp Táp nói.
Phương Giải ừ một tiếng:
- Nó vốn không phải mà…bởi vì không chịu được sự đau khổ vì ngủ say, Công chúa xinh đẹp liền quyết đỉnh gả cho Vu Sư, kẻ mà nàng không yêu, hơn nữa là bị ép buộc. Kết thúc này có chút vớ vẩn.
Tang Táp Táp vốn đang cười bỗng nhiên trầm mặc, sau đó ngẩng đầu nhìn Phương Giải:
- Ta không phải là vị Công chúa kia!
Phương Giải cúi đầu nhìn ngón tay của mình:
- Nhưng cũng vì nàng ta không muốn chịu đựng sự dày vò nữa mà mới vi phạm ý nguyện của mình. Cô đoán xem, sau khi Công chúa gả cho Vu Sư, nàng không cần phải ngủ nữa, nhưng nàng sẽ vui vẻ không?
- Vu Sư yêu nàng không?
Tang Táp Táp đột nhiên hỏi.
Phương Giải sửng sốt, sau đó gật đầu:
- Có yêu…
Tang Táp Táp lại mỉm cười, con ngươi cong lại:
- Vậy ngươi làm sao biết Công chúa vui sướng hay không? Làm sao ngươi biết, Công chúa yêu Vu Sư kia hay không?
…
…
Tang Táp Táp hỏi hai câu khiến cho Phương Giải không biết phái trả lời như thế nào. Lý do mà hắn muốn kể cho Tang Táp Táp chuyện này, là vì muốn nàng không cần phải kế thừa sứ mạng của gia tộc rồi không được tự do. Hắn không hy vọng một cô gái xinh đẹp hoàn hảo như nàng phải sống trong cuộc sống hối hận và bi thương.
- Cô nên có một cuộc sống khoái hoạt, vô tự lự.
Phương Giải nhẹ nhàng nói:
- Ta không biết phải khuyên cô như thế nào, cho nên vẫn luôn tránh mặt cô. Cô nên biết mình đẹp như thế nào, cho dù kẻ ngốc cũng sẽ không cự tuyệt yêu cầu của cô. Những mỗi khi ta nghĩ tới, sau này cô trở lại núi Ngộ Đạo, ngồi ở cửa sổ nhìn con mình chơi đùa ở bên ngoài, nhưng không có một chut vui vẻ nào. Ta liền có cảm giác như mình phạm tội.
- Ngươi có biết, ta còn nghĩ nhiều về nó hơn ngươi không?
Tang Táp Táp nhìn vào mắt Phương Giải, hỏi.
Phương Giải ừ một tiếng:
- Lòng của cô quá rõ ràng, nghĩ tới cũng không bất ngờ gì.
- Ta suy nghĩ nhiều hơn ngươi nghĩ rất nhiều, rất nhiều…
Tang Táp Táp có chút thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng nàng căn bản không nhìn tới ngoài cửa sổ. Gió thổi lay động rèm cửa, có lẽ nàng thấy chỉ là tưởng tượng của mình.
- Giống như dù ngươi ngồi đây, nhưng ngươi luôn nghĩ về ngươi trước kia. Sau khi ta rời khỏi núi Ngộ Đạo, mỗi ngày ta đều nghĩ, nếu mình hoàn thành xong tâm nguyện, thì mình sẽ như thế nào? Ta luôn tìm kiếm, luôn luôn tìm kiếm, cảm thấy mình lựa chọn bất kỳ điều gì, thì quãng đời về sau sẽ đau khổ.
Nàng quay đầu nhìn về phía Phương Giải:
- Sau khi ta tìm được ngươi, ta vẫn không rời đi…là vì ta nguyện ý chịu đựng đau khổ sao? Thời gian ta ở Hắc Kỳ Quân, lúc đầu ta nghĩ ta sẽ cô độc như trước kia, về sau ta có không ít người là bạn, là vì trong lòng ta vẫn duy trì cái sứ mạng phải kéo dài
huyết mạch của Tang gia kia sao?
Nàng bỗng nhiên cười cười, có chút giảo hoạt và đáng yêu:
- Làm sao ngươi biết, Công chúa luôn luôn mong chờ Vu Sư khiến nàng tỉnh lại?
Phương Giải há hốc miệng, sững sờ.
…
…
- Ngươi có phải kẻ ngốc không?
Lúc nàng nói những lời này, khuôn mặt đỏ tới kiều diễm ướt át.
- Ta…
Phương Giải không biết phải nói gì, ngây người như một kẻ ngốc.
- Hình như là vậy…
Hắn cười ngây ngô.
- Đúng vậy rồi!
Tang Táp Táp bĩu môi, đỏ mặt cười:
- Ta luôn luôn nghĩ, mỗi lần ta nhắc tới chuyện này, rốt cuộc vì sao ngươi lại cự tuyệt? Là vì không đành lòng khiến ta tiếc nuối cả đời, hay là vì ngươi là một tên đầu đất?
Nàng ngẩng đầu nhìn Phương Giải:
- Ta xấu à?
- Không!
Phương Giải trả lời rất nhanh, cũng rất kiên đình.
- Nếu đổi là người nam nhân khác, lúc ta chủ động nói điều này, sẽ cự tuyệt ta chứ?
Phương Giải nghĩ một lát rồi rất nghiêm túc nói:
- Có lẽ vậy, có lẽ bất kỳ người nam nhân nào cũng không đành lòng khiến cô chịu khổ.
- Vậy thì tốt.
Tang Táp Táp đứng dậy muốn đi ra ngoài xe:
- Hiện tại ta đi ra ngoài hỏi, có ai nguyện ý sinh con với ta không. Ta rất muốn nhìn xem có bao nhiêu người sẽ cự tuyệt ta!
- Cô dám!
Phương Giải vô thức kéo tay nàng lại, bàn tay lại ổn định như lúc cầm đao. Giờ khắc này hắn giống như thực sự biến thành một kẻ ngu ngốc, hoàn toàn không phát hiện sự giảo hoạt của Tang Táp Táp. Hắn kéo tay nàng trở về, nàng thuận theo lực kéo của hắn.
Hắn kéo tay nàng lại, nàng thoáng quẩy người một cái sau đó buông tha. Nàng ngẩng đầu làm bộ cứng đầu nhìn ánh mắt của hắn, mà hắn thì cũng không lui bước chút nào. Hắn bỗng nhiên nghĩ tới câu vừa nãy của nàng…làm sao ngươi biết Công chúa đang cố ý chờ Vu Sư tới?
Sau đó trong đầu có một sự mê muội khiến hắn mất đi lý trí, một bản năng nguyên thủy khiến hắn kéo mạnh nàng một cái, hai tay nâng khuôn mặt tinh xảo của nàng, sau đó hôn mạnh vào môi nàng, trong sự sửng sốt của Tang Táp Táp. Làn môi tươi thắm của nàng bị Phương Giải tách ra, cái lưỡi tiến vào trong.
Nàng không biết phải đặt tay ở đâu. Rõ ràng nàng có tu vị rất cao, nhưng giống như mặc cho hắn chi phối. Vào lúc này nàng tung một chưởng vào ngực Phương Giải, cho dù Phương Giải có sức mạnh phi phàm, thì chỉ sợ cũng phải bay đi mười mét. Nhưng nàng không làm vậy, ngay cả nàng cũng không biết rằng, hóa ra vào lúc này, nàng lại không có sức chống cự nào.
…
…
Sau một nụ hôn kéo dài mãnh liệt, nàng nằm xuống bộ lông mềm mại của bạch sư, thở hổn hển. Mà Phương Giải thì cúi người, thật cẩn thân nâng chân của lên,,bàn chân hoàn mỹ vô khuyết. Chuông đồng treo ở mắt cá chân phát ra một thanh âm trong trẻo, giống như thanh âm tự nhiên chui vào tai Phương Giải.
Bàn tay hắn khẽ run rẩy di chuyển từ mắt cá chân của Tang Táp Táp đi lên phía trên.
Nàng từ từ nhắm hai mắt lại, không dám nhìn. Có lẽ vì khẩn trương, nên đôi chân tuyệt mỹ của nàng kéo căng vô cùng, thon dài như cổ thiên nga. Lúc Phương Giải cởi bộ váy dài ra khỏi người nàng, trong lòng có một sự chí thành giống như người hành hương. Vốn cho rằng thân thể phía sau bộ váy dài kia đã là hoàn mỹ rồi, nhưng khi cởi váy dài ra, hắn mới biết, so với thân thể và đường cong hoàn mỹ này, nó vẫn còn kém xa.
Đep không thể miêu tả được, không chỗ nào không đẹp.
Màu da ngọc ngà hơi lộ vẻ hồng hào. Đường cong của nàng chính là đường cong hoàn mỹ nhất mà ông trời tạo ra. Phía dưới phần bụng trắng là một thánh địa. Trong thánh địa, cái miệng cũng mềm mại kiều diễm như làn môi của nàng.
Mà điều khiến Phương Giải điên cuồng, chính là ở bên hông nàng cũng buộc một sợi dây màu đỏ. Sợi dây buộc quanh eo tới chỗ cái mông ngạo nghễ, cực kỳ hấp dẫn.
Dây đỏ này, cũng buộc một cái chuông đồng nho nhỏ.
…
…
Đinh đinh đinh
Đinh đinh đinh
Vì sao
Trong xe ngựa không ngừng vang lên tiếng chuông đồng?
Vì sao có tiếng rên rỉ như tiếng trời du dương bên trong tiếng chuông đồng?