Tranh Bá Thiên Hạ

2: Tất cả vì Đại Tùy ((2))


trước sau

Đại ca từng nói với y rằng, đại ca tới là để bảo vệ giang sơn họ Dương. Huynh ấy sẽ không cướp đi ngôi vị Hoàng Đế của Dương Thừa Càn. Đợi sau khi bình định tứ phương, đại ca sẽ mang y rời khỏi đây. Đây chẳng phải là một kết cục tốt đẹp đó sao? Nhưng vì cái gì mình mới rời khỏi thành Trường An đã xảy nhiều biến cố như vậy?

Mặc kệ xảy ra chuyện gì, sự tin tưởng của Phác Hổ dành cho đại ca chưa bao giờ dao động.

Từ khi phụ thân của bọn họ qua đời, người duy nhất trên thế giới này đối xử tốt với y chính là đại ca. Ngay cả Nhị ca lúc trước từng kề vai tác chiến, cũng bởi vì tính cách của Phác Hổ mà không muốn thân thiết với y. Đại ca rộng lượng, Nhị ca bướng bỉnh, còn y thì quái gở. Một lần nữa trở lại thế giới đầy ánh sáng, tính cách của Phác Hổ đã thay đổi không ít. Có lẽ hơn một trăm năm cô độc chỉ có con bò già làm bạn, đã khiến cho y sáng sủa hơn khi gặp người ngoài.

Bất kể như thế nào, y cũng không tin một người rộng lượng như đại ca của mình lại ra tay ác độc với hậu nhân.

Trước khi đại ca rơi vào giấc ngủ say, từng nói chuyện rất lâu với y.

Buổi nói chuyện đó, thỉnh thoảng luẩn quẩn trong đầu Phác Hổ.

Dưới ánh đèn lờ mờ, Dương Kiên cực kỳ già nua ngồi dựa vào ghế. Tuy ông ta đã già nua, nhưng trong mắt vẫn còn thần thái khiến Phác Hổ phải kinh ngạc. Đó là sự hy vọng. Phác Hổ nhìn thấy trong mắt Dương Kiên một sự hy vọng mà người già không có được.

- Phác Hổ!

- Vâng?

- Nếu mà ta chết, con cháu của Dương gia không có năng lực bảo vệ đế quốc này, thì nên làm gì bây giờ?

Dương Kiên hỏi.

Phác Hổ suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói:

- Đó là chuyện của con cháu Dương gia, đại ca đâu cần vì nó mà buồn rầu? Huynh nên tin tưởng vào hậu nhân của mình mới đúng.

- Nhưng ta sợ!

Dương Kiên nói:

- Ta sợ đế quốc mà ta khó khăn lắm mới gây dựng nên sẽ sụp đổ. Ta sợ những người mà ta từng giết chóc sẽ báo thù hậu nhân của ta. Cho nên, nếu có một cơ hội khiến ta không chết, khiến ta vẫn có thể bảo vệ đế quốc này, đệ nói xem, ta có nên nắm chặt cơ hội đó không?

- Không chết?

Phác Hổ hơi sửng sốt, cảm thấy đây là việc bất khả thi, cho nên hắn trả lời vô cùng tùy ý:

- Nếu quả thực có cơ hội như vậy, đương nhiên phải nắm lấy. Nhưng ai có thể thoát khỏi sinh tử luân hồi chứ?

- Chỉ cần đệ nói tốt là tốt rồi.

Dương Kiên cười cười, sau đó nói với Phác Hổ:

- Như vậy, đệ có đồng ý giúp ta bảo vệ đế quốc này, bảo vệ hậu nhân của ta không?

- Đồng ý!

Phác Hổ trả lời rất nhanh, bởi vì đó là điều hiển nhiên.

- Ta muốn cầu xin đệ một việc.

Dương Kiên chỉ bình sứ đặt trên bàn:

- Đây là đan dược mà lão viện trưởng tự tay luyện ra, nếu đệ đồng ý giúp ta thì liền uống nó vào. Lão viện trưởng sẽ nghĩ biện pháp để ta lâm vào giấc ngủ say, khiến cho ta không chết. Đợi tới khi Đại Tùy xuất hiện nguy cơ, ta liền tỉnh lại cứu vớt Đại Tùy. Nhưng ta cũng cần một người trông coi ta, ở lúc mấu chốt gọi ta dậy, đệ có đồng ý không? Uống những viên thuốc này vào, thân thể của đệ sẽ xảy ra một ít thay đổi, cơ thể sẽ ngừng lão hóa, đệ có thể sống được rất nhiều năm.

- À?

Phác Hổ hơi sửng sốt:

- Đây là thuốc gì?

- Phải nói là…trùng.

Dương Kiên chậm rãi nói:

- Trong bình này có mười lăm viên đan dược, cứ cách hai mươi năm lại nuốt vào một viên. Trùng nuôi trong cơ thể đệ chỉ có thể sống được hai mươi năm. Đệ nhất định phải uống thuốc trước khi con trùng trong người đệ chết. Với tu vị của đệ, đệ có thể chịu đựng được, nhưng ta thì không được…nếu ta nuốt những đan dược này vào, chỉ sợ ta sẽ bị cắn trả.

- Không vấn đề gì!

Phác Hổ không hề do dự liền đáp ứng:

- Đệ sẽ trông coi đại ca, đệ sẽ gọi đại ca tỉnh dậy…

Dương Kiên kéo tay Phác Hổ, kích động nói:

- Huynh đệ chúng ta đồng lòng sáng lập lên Đại Tùy, huynh đệ chúng ta cũng sẽ đồng lòng bảo vệ Đại Tùy. Ta biết đệ sẽ giúp ta, đệ vĩnh viễn đều giúp ta. Ta và đệ bảo vệ đế quốc này, bảo vệ hậu thế của ta. Thật giống như một cây cổ thụ lớn che mưa che gió cho con cháu.

- Đại ca!

Lúc Phác Hổ nghĩ tới đây, đột nhiên cảm thấy bên cạnh có chút khác thường. Lúc ngẩng đầu nhìn lên thì mới phát hiện không biết từ khi nào Dương Kiên đã đứng bên cạnh mình.

- Phác Hổ, còn nhớ chuyện
đệ đã đáp ứng ta không?

Dương Kiên hỏi.

Phác Hổ gật đầu:

- Nhớ!

Dương Kiên ừ một tiếng:

- Vậy thì tin tưởng ta, ta làm mọi chuyện đều vì Đại Tùy.

- Vâng!

Phác Hổ lại gật đầu, vứt đi mọi nghi vấn trong lòng. Giống như từ trước tới nay, đại ca nói cái gì, y đều đáp ứng vô điều kiện. Nhưng lần này, ngay cả y cũng không nhận ra, lúc nói chữ ‘Vâng’, y có chút do dự, cho dù sự do dự chỉ kéo dài trong một thời gian rất ngắn.

Râu quai nón đi tới trước xe ngựa xốc tấm vải lên. Con mãnh thú bằng sắt thép đen nháy thành thật nằm ở đó, thoạt nhìn không có chút nguy hiểm nào. Không phải tướng lĩnh nào trong Hắc Kỳ Quân cũng biết về hỏa khí. Các xưởng chế tạo hỏa khí ở núi Chu Tước vẫn được giữ kín như bưng.

Phương Giải đi tới gần quan sát. Con quái thú bằng sắt nằm yên lặng ở đó. HÌnh dáng của nó không khác gì trong ấn tượng của Phương Giải. Vật này thường xuyên được trông thấy trên phim ảnh kiếp trước. Nhưng theo miêu tả của râu quai nón, uy lực của loại pháo này còn lớn hơn cả đại pháo tên là Hồng Y.

Loại pháo này có hai loại đạn pháo. Nó đã nằm ngoài nhận thức của Phương Giải.

- Mang tới bao nhiêu đạn pháo?

Phương Giải hỏi.

Chưởng quầy của Hàng Thông Thiên Hạ phiên dịch lại, râu quai nón vội vàng trả lời:

- Đạn pháo có lực xuyên thấu mang theo sáu mươi viên, đạn pháo nổ liên hoàn mang theo tám mươi viên. Đạn pháo mà công quốc Rose chế tạo có thể dùng được với pháo của đế quốc Agoda. Nhưng người của đế quốc Agoda không cho phép bọn ta làm như vậy. Bọn họ nói, pháo của đế quốc Agoda mà dùng đạn pháo của công quốc Rose là một sự sỉ nhục.

- Thử bắn hai viên, mỗi loại một viên.

Phương Giải ra lệnh, mặc kệ ngữ khí của râu quai nón có chút bất mãn. Tuy nhiên, từ đó có thể thấy người của công quốc Rose cực kỳ ghét đế quốc Agoda kia.

Râu quai nón và người Rose còn lại vội vàng thao tác. Loại pháo này cần ít nhất ba ngươi mới có thể thao tác thuận lợi được, hai người thì có chút luống cuống. Lần này bọn họ mang theo bảy người tới đây, trong đó có bốn người bị Phương Giải chém chết đêm qua. Còn tiểu đội trưởng đã bị Phương Giải chém thành hai mảnh ở thư phòng.

Râu quai nón bận rộn tới đổ mồ hôi mới chỉnh xong pháo rồi lấy một viên đạn pháo bỏ vào. Sau khi điều chỉnh xong, nhắm ngay vào một căn phòng dựng tạm ở giáo trường. Ầm một tiếng, đạn pháo biến thành một quả cầu lửa bay ra ngoài. Nhưng có lẽ vì khẩn trương, cho nên râu quai nón bắn không chính xác cho lắm. Tạo ra một cái hố bên cạnh căn phòng.

Đây là loại đạn liên hoàn, sau khi rơi xuống đất liền nổ bung như pháo hoa. Vô số ánh sáng bắn xung quanh. Phương Giải nhìn mà chấn động. Uy lực này đã vượt xa Hồng Y đại pháo của kiếp trước. Nếu như bắn vào đám đông, tổn thất sẽ cực lớn.

Cũng không biết đế quốc Agoda làm sao có thể nghiên cứu ra được đạn pháo như vậy. Dựa theo góc độ khoa học kỹ thuật mà nói, bọn họ đã bỏ xa Đại Tùy. Trong lòng Phương Giải không khỏi lạnh lẽo. Khi một nền văn minh phát triển tới một trình độ nhất định, thì sẽ xâm lược nơi có nền văn minh lạc hậu hơn. Nếu không phải bị ngăn cách bởi biển rộng, ở giữa còn có một đế quốc Aegean, thì có lẽ đế quốc Agoda đã xâm lược Trung Nguyên từ lâu rồi.

Tuy nhiên, có vẻ như hiện tại đế quốc Agoda đang bắt đầu thăm dò. Có lẽ đế quốc hùng mạnh này đã không còn đối thủ ở bên kia đại dương. Mà thường thường những đế quốc hùng mạnh như vậy thường có một vị quân chủ có dã tâm bừng bừng…

Phương Giải không nhịn được lắc đầu, chợt phát hiện có lẽ mình đang ở môt thời đại còn phức tạp hơn những gì mình biết.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện