Nhưng, tính cực hạn ở chỗ, tài lực của bọn họ không đủ để chống đỡ một đội quân khổng lồ.
Nỏ lớn song phương bay thẳng tắp qua sông, xé rách bầu không khí hơi ẩm ướt. Tiếng nỏ xe vang lên và tiếng kêu rên của binh lính hòa làm một. Đối mặt với cảnh tượng máu thịt mơ hồ này, biểu hiện của binh lính Hắc Kỳ Quân là sốt ruột, mà người Nam Yến thì sợ tới mặt mũi trắng bệch.
Lúc trước quân đội Nam Yến tấn công vào Bình Thương Đạo là quân đội của của Mộ Dung Sỉ, hoàn toàn không liên quan gì tới những tư binh trong tay thành chủ Phó Chính Nam. Mặc dù về sau đám thành chủ lấy đi không ít binh lính, nhưng phần lớn vẫn là binh mã chiêu mộ tới. Còn đội quân chân chính trải qua chém giết, đã nhiều năm rồi Nam Yến không có một quân đội như vậy.
Mà Hắc Kỳ Quân, là một đội quân lôi theo máu tới đây.
Đội quân như thế nào thì được gọi là tinh nhuệ?
Điểm đầu tiên chính là, liệu có đè được sự sợ hãi ở trong lòng xuống không.
Chừng bốn vòng nỏ, phần lớn nỏ xe của quân đội Nam Yến đã bị phá hủy. Ngay cả đội hình của cung tiễn thủ cũng trở nên lộn xộn. Mà Hắc Kỳ Quân bên này tuy cũng tổn thất, nhưng so sánh thì tổn thất ít hơn nhiều. Đối mặt với đối thủ yếu hơn mình, Hắc Kỳ Quân chưa bao giờ thương hại.
Sau khi nỏ xe của quân đội Nam Yến bị phá hủy, Hắc Kỳ Quân bên này liền không hề kiêng kỵ phát động nỏ xe.
Hơn trăm nỏ xe liên tục phát uy, buộc quân đội Nam Yến không thể không lùi về phía sau. Tầm bắn của nỏ xe khoảng trăm bước. Mất đi vũ khí hạng nặng, quân đội Nam Yến ngoại trừ lùi lại dường như không có biện pháp nào khác. Nhưng Phó Chính Minh biết, một khi lùi lại, Hắc Kỳ Quân sẽ lập tức dựng cầu nổi qua sông. Chỉ cần kẻ địch ổn định một đội quân bên này, thì khí giới công thành sẽ không ngừng được vận chuyển sang sông.
Nếu vậy thì việc mình dẫn quân ra khỏi thành liền phí công vô ích.
- Chặn lại!
Phó Chính Nam tránh ở phía sau một khiên lớn, la lên:
- Thuẫn thủ, chặn lại! Ổn định trận hình, đợi mệnh lệnh của ta. Một khi kẻ thù bắt đầu dựng cầu nổi, cung tiễn thủ lập tức bắn tên!
Y la hét ầm ĩ, nhưng ở bờ nam bên này nghe có vẻ nhỏ bé.
- Tới lượt chúng ta.
Tướng quân Bộ quân Tần Viễn là người được Phương Giải thu phục ở Bình Thương Đạo rồi đề bạt lên. Y từng là Biệt tương biên quân Nam Cương, dưới trướng từng có 900 tinh nhuệ biên quân. Hiện tại Phương Giải cho y 1 vạn năm nghìn người, sự tin tưởng này khiến cho Tần Viễn nóng hừng hực, quyết tâm phải biểu hiện cho tốt.
Y không muốn người khác khinh thường, nên biết rằng nếu muốn tiến thêm một bước thì phải có thành tích.
Tần Viễn không mặc giáp, áo cũng cởi, để lộ ra thân hình rắc chắc, cơ bắp. Y dùng hoành đao chỉ về bờ nam:
- Giết tới! Các ngươi chính là huynh đệ của ta, các ngươi thấy ta lui đằng sau thì cứ chém ta một đao! Nếu ta thấy ai lùi lại ta cũng sẽ chém người đó một đao! Giết không nổi, thì lão tử mang theo các ngươi tự sát tạ tội!
- Giết!
Binh lính biên quân dũng mãnh mang theo bính lính từng là quận binh hô hào nhảy xuống sông tiến về phía trước. Nhóm người lao xuống đầu tiên buộc dây thừng trên người, để ngừa bị nước sông cuốn đi. Bọn họ ôm cầu nổi xông về phía trước. Lúc này, cung tiễn thủ của Nam Yến đã dùng mưa tên đánh trả.
Lần lượt có binh lính ngã xuống sông, máu nhuộm cả mảng lớn.
- Cung tiễn thủ!
Trần Định Nam lớn tiếng la lên:
- Bắn tên! Phá nát tiễn trận của người Nam Yến cho lão tử! Các huynh đệ đang qua sông, các ngươi bắn được càng nhiều mũi tên, thì các huynh đệ càng ít bị trúng tên!
Tên bay như mưa trút xuống bờ bên kia, dày đặc đến nỗi va chạm cả trên không rung.
Đám bộ binh cởi trần ôm cầu nổi lao xuống sông, cầu nổi bắt đầu di chuyển về phía nam.
- Không thể để bọn chúng dựng cầu nổi.
Phó Chính Minh khàn giọng kêu lên, nhưng câu kế tiếp lại bị tiếng trống rung trời chuyển đất vùi lấp.
- Thùng!
- Thùng!
- Thùng!
Trên đài cao, thanh niên mặc áo bào đen không ngừng vung mạnh dùi trống.
- Dương ta binh uy! Hạo đãng tứ
phương!
-Hắc Kỳ Quân!
Tần Viễn là người thứ nhất giẫm lên cầu nổi xông tới bờ nam:
- Giết!
- Giết!
Nhóm binh lính Hắc Kỳ Quân này giẫm lên cầu nổi rất nhanh qua sông. Lúc đầu có tám tới mười người bị chết trong quân đội Nam Yến, nhưng rất nhanh, đồng đội đã thay thế vị trí của bọn họ, khiến khu vực khống chế dần dần mở rộng. Từng đao từng đao chém ra tơ máu.
Trên chiến trường, từ trước tới nay đều là bên hung ác ức hiếp bên yếu ớt.
Cho dù quân đội Nam Yến có ít kinh nghiệm chiến tranh, nhưng tới lúc này, bản năng của binh lính lại trỗi dậy. Kỳ thực lúc mỗi người nhìn thẳng vào nội tâm của mình, đều phát hiện một cỗ ác khí máu tanh giấu ở một góc không muốn người khác biết.
Người nào cũng không muốn người khác hỏi mình câu này…Lúc nhìn thấy máu, ngươi có hưng phấn không?
Bởi vì không hề nghi ngờ rằng câu hỏi này có chút biến thái, nhưng mỗi một người nam nhân đều nuôi trong lòng một con dã thú. Khi ngửi thấy mùi máu tanh, tính dã thú đó lại bừng tỉnh. Chỉ là không có người nào nghiêm túc suy nghĩ chuyện này, cho nên phần lớn mọi người không cho rằng mình có, hoặc là phát hiện ra nhưng không thừa nhận.
Lúc binh lính của Hắc Kỳ Quân giẫm lên cầu nổi hô hào xông về phía trước, quân đội Nam Yến vô thức bắn tên ngăn cản. Bọn họ hoảng sợ, dưới cái cảnh thảm thiết như vậy, bất kỳ người nào cũng không thể bình tĩnh được. Nhưng sợ hãi có thể khiến tay của bọn họ run rẩy, tim bọn họ run rẩy, nhưng còn chưa tới mức khiến bọn họ quay đầu bỏ chạy.
Kỳ thực, dù là quân đội yếu ớt, thì cũng có sự kiêu ngạo. Bọn họ không muốn bị người khác gọi là nhu nhược.
Nam nhân đều có tâm huyết.
Mũi tên dày đặc trút xuống hướng cầu nổi, thật giống như mưa to trên trời. Binh lính Hắc Kỳ Quân xông về phía trước liên tục ngã xuống, bị nước sông cuốn đi, trên mặt sông nhanh chóng phủ đầy thi thể. Nước biến thành màu đỏ rực.
Phốc một tiếng, đầu vai của Tần Viễn trúng một mũi tên. Mũi tên đâm thật sâu vào trong thịt, kẹt vào xương bả vai. Y mắng một tiếng con mẹ ngươi, sau đó dùng đao chặt đứt thân tên, tiếp tục lao nhanh tới bờ nam. Hắc Kỳ Quân đã chết hàng trăm binh lính, nhưng lúc bọn họ lên bờ, bọn họ vẫn phả ra hơi thở như dã thú.
- Con mẹ các ngươi, các ngươi mà cũng được gọi là binh lính sao?
Một binh lính Hắc Kỳ Quân tung một cước đã lăn binh lính Nam Yến ngăn cản trước mặt mình, sau đó vung đao chém đứt cổ kẻ địch. Mũi đao xẹt qua, máu vung vẩy theo. Y nhe răng cười hung dữ, từng đao từng đao chém tới. Binh sĩ biên quân này đã trải qua vô số lần chém giết, y biết làm sao một đao giết địch, biết rằng vào lúc này ai càng biểu hiện không sợ chết, thì càng dễ sống sót.
Đầu tiên y dùng mũi đao chém đứt cổ một kẻ địch, sau đó tạo một vết thương lên ngực một kẻ địch khác. Binh lính Nam Yến bị thương ở ngực kêu thảm ngã xuống, cảm thấy toàn bộ khí lực trôi theo máu chảy từ vết thương. Nhưng trên chiến trường, đâu có cơ hội cho y kêu rên.
đội dưới trướng, các thành chủ không hề keo kiệt.