Tranh Bá Thiên Hạ

1: Kế! ((1))


trước sau

Có chừng ít nhất ba nghìn người bị Hắc Kỳ Quân quấn lấy không thể rút về. Phó Chính Minh đau lòng tới cắn môi. Một vạn binh mã này do tự tay y huấn luyện, không thuộc về đại ca Phó Chính Nam của y, cho nên Phó Chính Nam mới đồng ý y mang binh ra khỏi thành ngăn cản Hắc Kỳ Quân ở bờ sông. Hiện tại xem ra, đây là quyết định sai lầm.

Phó Chính Minh không thể không hạ lệnh lui về phía sau. Cung tiễn thủ bắn tên về phía trước cho hậu đội an toàn rút lui. Mà mục tiêu là cả kẻ địch lẫn đồng đội của mình.

Sự đau đớn này, có lẽ chỉ người trải qua mới hiểu được.

Trong số đồng đội bị giết cùng với Hắc Kỳ Quân, có lẽ có bằng hữu tốt nhất, có lẽ có người thân, có lẽ có đồng hương, nhưng hiện tại người phía sau không thể không bắn tên nhọn vào bọn họ. Cũng không biết có bao nhiêu người chảy nước mắt thả dây cung. Có lẽ sau trận chiến này, bất kỳ binh lính Nam Yến nào còn sống sẽ không thể quên.

- Đại tướng quân, ngài đi trước đi!

Phó tướng thả dây cương của Phó Chính Minh, hô lên. Binh lính Hắc Kỳ Quân xông tới phát ra tiếng kêu điếc tai, cho nên y không thể không hô lên mới khiến cho đối phương nghe thấy tiếng của mình.

- Tín hiệu đã phát, không bao lâu nữa thành chủ sẽ phái binh mã tiếp ứng. Nhất định phải mau chóng lui về thành. Một khi bị Hắc Kỳ Quân ở phía sau níu kéo, thì người của chúng ta liền khó trở về rồi. Giờ còn chưa thành thế tan tác, nếu chậm chút nữa, bại binh chạy trở về, khiến hậu đội rối loạn, tất cả binh mã sẽ cuốn theo!

- Con mẹ nó, chẳng lẽ ta không biết!

Phó Chính Minh rống một câu, nhìn binh lính thuộc hạ bị giết, hai mắt đỏ lên:

- Những binh lính đó đều do ta tự tay huấn luyện, thân như con cháu!

- Ngài vẫn còn, thì về sau binh lính vẫn còn có thể tụ lại.

Phó tướng biết không thể trì hoãn được nữa rồi, vào lúc này y lại bình tĩnh hơn Phó Chính Minh. Y tự tay kéo chiến mã của Phó Chính Minh quay đầu đi, sau đó dùng đao đâm vào mông chiến mã một cái. Cách làm này là một cách làm không sáng suốt cho lắm, nhưng dưới tình thế như bây giờ thì chỉ có thể làm vậy. Bởi vì chiến mã bị đau sẽ liều mạng chạy, máu không ngừng chảy ra từ miệng vết thương, chạy không được bao lâu sẽ ngã xuống mà chết. Cho dù chiến mã may mắn không chết, thì tám chín phần cũng bị phế đi.

Tuy nhiên, may mà chiến trường cách thành Khánh Nguyên chỉ có vài dặm. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, chiến mã có thể kiên trì tới lúc chạy về. Hơn nữa trong thành còn có đội ngũ tiếp ứng. Phó tướng muốn Phó Chính Minh lập tức rời đi thì chỉ có thể làm như vậy.

Phó Chính Minh mắng một câu. Vì không bị chiến mã làm cho ngã xuống, đành phải dán người vào ngựa, tay nắm chặt dây cương. Chiến mã bị thương hí lên một tiếng, bốn vó tung bay xông ra ngoài, đụng ngã vài binh lính Nam Yến không kịp trốn tránh.

Mắt thấy bại cục đã định, trừ khi có rất nhiều quân đội tới trợ giúp, bằng không không có khả năng phòng thủ bờ sông được nữa rồi. Nhưng vào lúc này, Phó Chính Nam cũng không thể mang theo tất cả binh mã đi ra trợ giúp. Làm vậy thành Khánh Nguyên sẽ biến thành một tòa thành trống. Nếu Hắc Kỳ Quân còn có kế hoạch phía sau, thì nói không chừng một trận chiến này liền khiến cho thành Khánh Nguyên bị đánh mất.

Phó Chính Minh cảm thấy gió thổi vù vù bên tai, thật giống như không ngừng có người tát vào mặt mình. Kỳ thực làm sao y không biết, mình không nên ra khỏi thành tác chiến. Nhưng làm một tướng quân, ai không hy vọng đánh ra một trận chiến lưu danh sử sách?

Y vốn tính toán cứng chọi cứng với Hắc Kỳ Quân. Đợi cho Hắc Kỳ Quân không ngừng luân phiên dần chiếm được bờ nam thì lập tức phái đội dự bị xông tới. Nếu như may mắn có thể theo cầu nổi mà Hắc Kỳ Quân dựng lên để xông tới bờ bắc, đánh cho Hắc Kỳ Quân không kịp trở tay. Tới lúc đó dù không thể khiến Hắc Kỳ Quân bị thương nặng, nhưng cũng tạo khí thế cho quân đội Nam Yến.

Nhưng, sở dĩ kỳ tích được gọi là kỳ tích, bởi vì nó xảy ra quá
ít.

May mắn chỉ xảy ra ở thời điểm có khả năng xảy ra. Không thể xảy ra ở một thời điểm không có khả năng được. Hiện tại Phó Chính Minh mới hiểu ra được những lời này. Y chờ mong vận may xuất hiện để đánh bại Hắc Kỳ Quân, nhưng lúc thực lực của đối phương cường đại tới mức bản thân không thể lay động được, thì liền không thể xuất hiện vận may.

Thân binh của Phó Chính Minh đi theo y trở về. Sáu bảy nghìn binh lính Nam Yến chạy như điên về. Đội ngũ lộn xộn giống như bầy cừu, không đâu vào đâu cả.

Phó tướng của Phó Chính Minh chọc một đao vào mông ngựa, ý là muốn cho Phó Chính Minh nhanh chóng trở về. Nhưng y đã quên, với tình huống của con ngựa bây giờ, Phó Chính Minh không thể chỉ huy hậu đội được nữa. Binh lính chạy trốn không bị trói buộc, mặc sức chạy…kết quả không cần nghĩ cũng biết.

Đội ngũ không còn kết cấu gì, có người chạy trên quan đạo, có người chạy ở chỗ hoang dã, giống như đàn kiến bị kinh sợ, đông nghìn nghịt, mang theo vẻ chật vật.

- Đại tướng quân nhìn xem, bên trong thành phái ra người tiếp ứng rồi.

Một thân binh khó giữ được sự vui sướng kêu lên, tay chỉ về hướng thành Khánh Nguyên.

Qua sông Kim Thủy là bình nguyên, cho nên rất dễ trông thấy thành Khánh Nguyên ở đằng xa. Phó Chính Minh nhìn thấy một đội binh mã đi ra từ trong thành, trong lòng không nhịn được thở phào. Y quay đầu nhìn nhìn, chỉ thấy đội ngũ của mình dùng một phương thức khiến người ta phải xấu hổ để chạy trốn. Nhưng lúc này ngay cả phẫn nộ y cũng không đề lên nổi, chỉ có thể cám thán rằng còn được một nửa mang về.

Hiện tại có thể mang được nhiều người trở về như vậy đã là may mắn rồi, lấy đâu ra hăng hái lúc đầu nữa?

Mà ở bờ nam, binh lính Nam Yến bị vứt bỏ lúc nhận ra phản kháng không thể khiến mình sống sót, suy nghĩ đầu hàng liền lan tỏa khắp người.

Có binh lính nhìn thấy đồng đội ném hoành đao trường sóc trong tay, quỳ xuống xin tha, do dự một lát cũng lựa chọn như vậy. Lúc này trong đầu bọn họ chỉ còn cầu sống. Về phần vinh quang người Nam Yến gì đó, đã bị sát khí từ thanh đao sắc bén của binh lính Hắc Kỳ Quân chém thành mảnh nhỏ.

- Đuổi theo!

Tần Viễn nhận được lệnh của Phương Giải, biết lúc này không phải chấm dứt chiến tranh mà là bắt đầu. Đại tướng quân bố trí tất cả không phải vì trận thắng nhỏ ở bờ sông Kim Thủy này, mà là vì muốn chiếm được thành Khánh Nguyên.

Ngay trước khi chiến tranh, Phương Giải đứng trên tường thành, chỉ ngón tay về bên kia phía nam, nói rằng nơi đó có thể lợi dụng.

Lúc lời đó ra khỏi miệng, thì kỳ thực cục diện hôm nay đã xác định rồi.





Sử Đạt Khả mang theo đội của mình chạy nhanh ra khỏi thành. Y biết quan hệ giữa thành chủ và Nhị gia rất tốt. Nhị gia xem như là phụ tá đắc lực của thành chủ. Nếu không thế, thì Nhị gia đã không có khả năng thuyết phục thành chủ cho phép y xuất binh chiến đấu. Dựa vào tính cách của thành chủ, chỉ muốn phòng thủ chắc chắn chứ không muốn phản công.

Lúc trước quân đội Nam Yến dưới sự dẫn dắt của Mộ Dung Vĩnh tiến thẳng vào Bình Thương Đạo thu hoạch được món lợi lớn, khiến cho mấy thế gia phía nam cũng không nhịn được. Khâu Nhất Chi lấy danh nghĩa trung thành với triều đình mang quân chạy tới Bình Thương Đạo muốn chiếm đoạt chiến lợi phẩm với Mộ Dung Vĩnh, nhưng vừa mới đối mặt liền bị Hắc Kỳ Quân đánh cho tán loạn. Lúc đầu quân đội Nam Yến quả thực thu được chiến lợi phẩm phong phú. Tin chiến thắng của Mộ Dung Vĩnh gần như ngày nào cũng gửi về thành Đại Lý.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện