Những quan quân trong áo giáp quân có tu vị tương đối cao thả tảng đá trong tay xuống, mượn sức nổi lên trên, sau đó dùng binh khí trong tay đục thủng chiến thuyền. Thuyền lớn thoạt nhìn hùng vĩ, lúc này lại trở nên yếu ớt, thật giống như một con voi bị một con chuột chui vào cái mũi, bất lực mà bi thương.
Dùng một phương thức như vậy đánh chìm thuyền lớn, không thể nghi ngờ là đả kích rất lớn tới tâm lý của binh lính.
Đáy nước
Dương Kiên nhìn những bóng đen lớn trên đỉnh đầu, ông ta nhặt một tảng đá lớn từ trong lòng sông, sau đó ném lên trên. Tảng đá rẽ dòng nước đập mạnh vào đáy thuyền. Vang lên một tiếng trầm đục, đáy thuyền bị thủng một cái động lớn, nước rất nhanh tràn vào. Thuyền lớn không chịu được gánh nặng mà bắt đầu nghiêng sang một bên.
Ông ta không cần ôm tảng đá để đi lại trong lòng sông. Với tu vị hiện tại của ông ta có thể vượt qua sông dễ dàng. Nhưng ông ta vẫn lựa chọn đi cùng với thuộc hạ. Bởi vì ông ta không phải là khách giang hồ, mà là một vị Đại tướng quân lãnh binh.
Áo giáp quân không phải là không có tổn thất nào. Có người bị vùi trong đống bùn, có người vì không thấy rõ đường mà mất phương hướng. Còn có người bị cá lớn trong lòng sông đánh ngã rồi nổi lên trên.
Nhưng những người này, không có một chút sợ hãi nào.
Bọn họ cũng không biết thế nào là sợ hãi.
Bờ nam Trường Giang, mọi người nhìn mặt sông xảy ra chuyện quỷ dị, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không ngừng chỉ trỏ bàn tán. Bọn họ chỉ thấy từng chiến thuyền đột nhiên nghiêng sang một bên, các binh sĩ trên boong thuyền thì kêu gào nhảy xuống nước. Có một con thuyền lúc lật xuống, cột buồm nện vào con thuyền khác, cũng không biết đập chết mấy người. Lúc hai con thuyền va chạm vào nhau, cách đồng quy vu tận đã không xa.
- Trời ạ!
Có người hoảng sợ kêu lên:
- Hà Bá đang nổi giận à? Vì sao chiến thuyền của Thủy sư lần lượt bị chìm nghỉm? Có nhìn thấy Thủy sư của kẻ địch đâu, chỗ đó chỉ có thuyền của quân mình!
- Nhất định là Hà Bá nổi giận rồi!
- Liệu có phải trong nước có quái vật?
Càng ngày càng có nhiều người tụ tập ở bờ sông. Bọn họ chỉ mặt sông, không ngừng thắc mắc. Có người bắt đầu điều khiển thuyền nhỏ giúp đỡ đồng đội. Do không biết chuyện gì xảy ra, cho nên thủy sư ở bờ nam không dám tới gần. Bọn họ đứng trên boong thuyền nhìn đồng đội không ngừng rơi xuống nước, ngoại trừ sợ hãi ra chỉ biết cầu nguyện.
- Trời ạ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Có người hô to, sắc mặt trắng bệch.
- Không có lệnh thì không cho phép chiến thuyền nào đi tới đó. Người đâu, mang khoái thuyền tới cứu những binh lính rơi xuống nước!
Có tướng quân Thủy sư lớn tiếng hạ lệnh.
Mặt sông và bờ nam đều loạn giống nhau.
Rất nhiều binh linh vọt tới bờ sông nhìn về hướng bắc, trong mắt đều là hoảng sợ. Thậm chí có một vài ngư dân quên cả sợ hãi với quân đội, cũng chạy tới nhìn bên kia. Đúng lúc này, có một ngư dân tinh mắt, phát hiện trong lòng sông cách đó không xa bỗng nhiên trồi lên cái gì đó, màu đen tuyền, càng lúc càng lớn.
- Đó là cái gì?
Y hoảng sợ, vội vàng chỉ về bên kia.
- Đó là cái gì vậy?
- Má ơi, đó là quỷ nước!
- Quỷ nước tới lấy mạng rồi!
Đám đông lập tức ầm ĩ.
Theo sau đó, người thứ hai, người thứ ba, người thứ tứ…tới gần bờ biển. Lần lượt có những thứ đen ngòm trồi lên từ mặt nước, đông nghịt, thật giống như những quả dưa hấu trồi lên mặt nước, khiến cho người ta sợ hãi.
Rất nhanh, vài thứ kia càng ngày càng lớn. Lúc tới bờ biển, đám người vây xem bộc phát tiếng kinh hồ, sau đó có người quay đầu bỏ chạy.
Trồi lên, đều là người!
Từng áo giáp binh xuyên qua con sông như vậy, sau đó bước lên bờ sông. Áo giáp trên người bọn họ đã đủ nặng, nhưng vì không để cho dòng nước chảy xiết cuốn đi, mỗi người đều ôm một tảng đá lớn. Lúc sắp lên bờ thì bọn họ bỏ tảng đá xuống, phía sau cái mũ sắt lộ ra đôi mắt lạnh lùng tàn khốc khiến người trên bờ nhìn mà phát run.
- Áo giáp quân!
Rốt cuộc có người nhận ra bọn họ rồi phát ra một tiếng kêu tuyệt vọng.
…
…
Những áo giáp binh đi lên từ mặt nước, người nào người nấy cường tráng như trâu, thật giống như một đám ma quỷ chui ra từ địa ngục. Bộ áo giáp nặng nề chắc chắn đen kịt kia khiến cho người ta hoảng sợ. Mà vũ khí sắn bén trong tay bọn họ càng khiến lòng người kinh hãi.
Bọn họ cứ lần lượt đi lên từ mặt sông như vậy, sau đó bước nhanh lên bờ.
- Là áo giáp quân!
Người của La gia quân rốt cuộc phản ứng, có người bắt đầu thổi kèn cảnh báo. Tiếng kèn không hề vang dội, nghe có vẻ gấp gáp thê lương. Binh sĩ trong đại doanh bờ sông nghe thấy tiếng kèn bắt đầu tập kết. Các tướng lĩnh đang trực lớn tiếng chỉ huy. Mà các thuyền lớn ở thủy trại bên kia không ngừng gặp họa. Không ít áo giáp binh trồi lên từ thủy trại, dùng binh khí nặng nề của bọn họ đục thủng chiến thuyền.
- Bắn tên! Mau bắn tên!
Các tướng lĩnh bên trong thủy trại hô lên, cung tiễn thủ vội vàng tụ lại đứng ở lâu thuyền bắn tên xuống. Mũi tên dày đặc giống như đàn châu chấu, nhưng bắn vào người áo giáp binh lại không tạo thành tổn thương gì. Mũi tên chạm vào áo giáp
bắn ra tia lửa, nhưng không thể phá được phòng ngự chắc chắn. Những áo giáp binh này mặc không phải là xích giáp hay là mảnh giáp, mà là áo giáp nguyên khối. Chớ nói mũi tên, cho dù là nỏ lớn bắn tới cũng không thể phá vỡ được.
Áo giáp quân bắt đầu lên bờ bất chấp mưa tên. Sau đó không hề kiêng kỵ tiêu diệt La gia quân ở trên bờ sông.
Song phương vừa mới tiếp xúc liền không phải là chiến tranh, mà là giết hại.
Một binh lính La gia quân mặt mũi trắng bệch lảo đảo lui về phía sau. Y không dám xoay người chạy, e sợ nếu quay người thì sẽ bị tên ác ma phía đối diện này chém chết. Trong mắt y đều là cầu xin, nhưng trong mắt ác ma kia chỉ có sự cay nghiệt. Bị ép tới đường cùng, binh lính La gia này rốt cuộc không chịu được. Y rống lên một tiếng, chém một đao vào vai áo giáp binh này.
Keng một tiếng!
Thanh đao chỉ lưu lại một vết trên áo giáp, lực rất mạnh nhưng chỉ khiến cho áo giáp binh này hơi lảo đảo một chút. Trong mắt áo giáp binh này ngay cả sự khinh thường cũng không có. Y vung trọng đao lên, phốc một tiếng, binh lính La gia quân kia liền bị chém thành hai đoạn, máu và nội tạng lập tức bắn ra ngoài, rơi xuống lòng sông.
Đám ma quỷ trồi lên từ mặt nước, chiếm lĩnh bờ sông.
Binh sĩ bị ngăn ở trong thủy trại trốn không thể trốn, đối mặt với kẻ thù căn bản là giết không chết, trong lòng mỗi người đều có sự vô lực và sợ hãi thật sâu. Những ác ma đó giết tới thủy trại, bức bách binh sĩ của La gia quân lui về phía sau. Người phía sau bắt đầu nhảy xuống sông. Bọn họ thà đối mặt với dòng nước chảy xiết cũng không muốn đối mặt với những ác ma kia.
- Ma Tát!
Sau khi đi ra từ lòng sông, Dương Kiên rống lớn một tiếng. Một tướng lĩnh áo giáp quân cường tráng lập tức từ đằng xa chạy tới. Người này giống như một cỗ xe tăng, lúc chạy khiến cả mặt đất cũng phải run rẩy.
- Chủ nhân!
Ma Tát chạy tới đợi lệnh của Dương Kiên.
Dương Kiên nhìn đại doanh kéo dài liên miên bất tận ở bờ sông, phân phó:
- Mang người của ngươi, san bằng doanh trại!
- Tuân lệnh!
Ma Tát chắp tay lên tiếng, xoay người mang theo đội của mình đánh về phía đại doanh trên bờ biển.
- Dương Trọng!
- Có!
- Mang theo người của ngươi hủy thủy trại cho ta!
- Tuân lệnh!
Những áo giáp binh lên bờ trước đã bức bách La gia quân không ngừng lui về phía sau. Người trong thủy trại trở nên đơn độc. Tuy bọn họ chiếm ưu thế tuyệt đối về nhân số, nhưng bọn họ đối mặt không phải là binh lính bình thường, mà là những cỗ máy giết người. Đám áo giáp quân này cơ hồ không có nhược điểm. Hoành đao, trường sóc, trường thương, mũi tên trong tay La gia quân cơ hồ không hề có uy hiếp gì với áo giáp quân.
Một số áo giáp binh bắt đầu chặt đứt cọc gỗ chống thủy trại, liên tục có nhà gỗ bị sụp xuống. Mà những áo giáp binh bị vùi ở dưới đều chui ra từ đống hoang tàn, tiếp tục chém giết.
Dương Kiên mang theo một đội bước lên bờ sông, đứng ở đê nhìn sang bên kia, đó là một hàng doanh trại dài dằng dặc. Theo tiếng kèn vang lên không ngừn, La gia quân trong doanh trại đang tập kết.
- Truyền tin, lệnh cho người của chúng ta qua sông!
Ông ta lớn tiếng phân phó.
Thủ hạ của ông ta bắt đầu phóng hỏa doanh trại trên bờ biển. Rất nhanh ngọn lửa liền lan tràn. Ở phía bắc bờ sông, những quân Tùy dưới trướng của Lưu Ân Tĩnh và Hứa Hiếu Cung cũng đã chuẩn bị xong. Nhìn thấy bờ nam có lửa cháy, bọn họ bắt đầu qua sông. Bọn họ có một ít chiến thuyền và thuyền đánh cá. Trước đó dù có thuyền nhưng bọn họ không dám qua sông. Nhưng hiện tại thủy sư của La Đồ đã bị hủy hoại, vì tránh né bị đục thuyền, không ít thuyền lớn đã giương buồm đi về phía hạ du, muốn quay về thì đã không còn kịp.
Trong lúc nhất thời, ngàn buồm nổi lên, tất cả thuyền lớn nhỏ bắt đầu chở quân Tùy qua sông.
- Trời đất bao la, ta là Vương. Một con sông nhỏ nhỏ mà thôi, một đám tiểu nhân vật không xếp hạng mà thôi…
Dương Kiên quay đầu nhìn thoáng qua sông lớn, tự nói một câu, sau đó đi về hướng xa xa.