Cố gắng khiến cho sự ảnh hưởng của mình với ý cảnh này xuống tới mức thấp nhất, nhưng y vẫn không ngăn được sự kinh hoàng trong lòng. Y không biết công tử áo trắng này là ai, nhưng nếu có thể ngồi đối mặt với Phương Giải như vậy, đã nói lên rằng người này nhất định có lai lịch kinh người.
Phương Giải cũng không biết công tử áo trắng này là ai. Hắn đang nghỉ ngơi ở trong quân doanh, bạch sư Hỗn Độn bỗng nhiên trở nên nôn nóng, cảnh giác nhìn về phía nam. Phương Giải biết bản lĩnh của bạch sư, cho dù đối mặt với người đại tu hành, bạch sư cũng sẽ không sợ hãi. Bởi vì nó có tốc độ không gì sánh kịp, có thể thoát khỏi bất kỳ hiểm cảnh nào. Nhưng Phương Giải nhìn ra được, phản ứng của bạch sư là sự lo lắng và sợ hãi.
Nếu không phải có thể uy hiếp được sự an toàn của bạch sư, nó làm sao có thể bất an như vậy?
Cho nên, Phương Giải biết, khẳng định có một đại nhân vật nào đó đã tới.
Từ khi xuôi nam tới nay, đã lâu rồi không đụng phải vị đại nhân vật nào.
Phương Giải thấy cá đã chín, lấy xuống đưa cho Đỗ Mục:
- Ngươi là Đỗ Mục trong thành Kim An?
Đỗ Mục vội vàng thi lễ:
- Chính là tại hạ, bái kiến Công gia.
- Tin tức của ngươi thật linh thông.
Phương Giải cười cười, bắt con cá thứ hai trong thùng nước rồi cạo vẩy. Đỗ Mục vội vàng cười bồi:
- Đã có điều muốn cầu Công gia, tất nhiên trước đó phải tìm hiểu Công gia.
- Thủ pháp thật thô lỗ.
Công tử áo trắng liếc nhìn Phương Giải một cái, không nhịn được lắc đầu, than:
- Cạo vẩy như vậy, da cá bị hủy, ảnh hưởng tới thịt cá. Cho dù thủ pháp nướng có cao hơn nữa thì cũng khó tránh khỏi ảnh hưởng tới hương vị.
Ánh sáng màu vàng thoát ẩn thoát hiện ở trong tay Phương Giải, rất nhanh đã cạo xong vẩy cá. Nhưng công tử áo trắng vẫn than:
- Thật lãng phí!
Phương Giải nhìn y một cái:
- Đúng là già mồm cãi láo.
Công tử áo trắng nao nao, nhìn về phía Phương Giải, hỏi:
- Vì sao nói ta già mồm cãi láo?
Phương Giải lạnh nhạt nói:
- Ngươi nói ta cạo vẩy thô lỗ, còn nói ta lãng phí nội kình, đây chẳng phải già mồm cãi láo thì là gì? Thịt cá có bị ảnh hưởng hơn nữa thì nó vẫn là thịt cá, không có khả năng biến thành vị phân. Tu luyện nội kình chính là cho mình sử dụng, cho dù dùng để giết người hay là cạo vẩy cá, thì đều là sử dụng. Nói ngươi già mồm cãi láo chả đúng à.
Công tử áo trắng cười cười:
- Ngươi quả nhiên là kẻ ác.
Phương Giải không phủ nhận, quay đầu nhìn về phía Đỗ Mục:
- Tới đại doanh chờ ta, ngươi chưa chết đúng là may mắn, lưu ngươi lại chắc có chỗ hữu dụng.
Công tử áo trắng hỏi:
- Làm sao ngươi biết ta sẽ giết y?
Đỗ Mục lập tức đứng dậy xoay người chạy về phía bắc, ngay cả đầu cũng không ngoảnh lại.
- Không!
Phương Giải lắc đầu:
- Nếu y không đi, ta sẽ giết y.
…
…
Công tử áo trắng nhìn mặt nước lay động, nhưng không kéo cần lên. Phương Giải cũng không nướng con cá thứ hai nữa, sắc mặt ngưng trọng.
- Nếu ngươi sợ, vì sao lại tới?
Công tử áo trắng hỏi.
Phương Giải đáp:
- Sự tò mò giống như là nghiện ăn cay. Biết nếu ăn sẽ có thể bị táo bón, nhưng vẫn không nhịn được ăn.
Công tử áo trắng dường như không thèm để ý tới lời nói thô tục của Phương Giải, lắc lắc đầu:
- Nghiện ăn cay nhiều nhất là không ỉa được, nhưng nếu nghiện tò mò thì sẽ có thể chết.
- Ừ.
Phương Giải nhìn y, chân thành nói:
- Tuy ta không biết ngươi là ai, cũng không biết lai lịch của ngươi, nhưng có câu ta nhịn chưa nói…Không giả vờ giả vịt thì ngươi sẽ chết à? Rõ ràng là ngươi dẫn dụ ta tới, hiện tại lại ra vẻ bí hiểm. Thật đúng là ghê tởm mà.
Công tử áo trắng không nổi giận, ngược lại cười cười:
- Ngươi sai rồi…ta không giả vờ giả vịt, ta thực sự là rất bí hiểm.
Y quay đầu nhìn thoáng qua bạch sư Hỗn Độn, sau đó nhìn về phía Phương Giải:
- Chẳng phải ngươi cũng giả vờ giả vịt đó sao? Nhìn như có vẻ một mình ngươi tới, kỳ thực có sáu người đi cùng.
- Ta không giả vờ.
Phương Giải nói:
- Nếu bên cạnh ta có nhiều cao thủ hơn, ta sẽ mang nhiều hơn. Sáu người…không tính là nhiều.
Công tử áo trắng không nhịn được chỉ về hướng bắc:
- Mang theo sáu cao thủ cũng thôi, còn có năm trăm hỏa khí có thể sử dụng bất kỳ lúc nào. Ngươi thấy cái thứ đó có tác dụng sao? Năm trăm thân binh đang chờ cũng thôi, rõ ràng còn
có mấy nghìn thiết kỵ đang sẵn sàng. Một vòng tên là có thể nhét đầy con sông này rồi…ngươi đúng là đồ sợ chết.
Phương Giải nói như đương nhiên:
- Ta chính là người quyết đoán như vậy.
…
…
Phương Giải nói, ta chính là một nam tử quyết đoán như vậy.
Công tử áo trắng híp mắt nhìn hắn, ý tứ trong mắt rất rõ ràng. Có lẽ là y đang nghi hoặc, là kiểu tu luyện gì khiến cho da mặt một người dày tới mức này? Mấu chốt ở chỗ, lúc nói ra những lời này, Phương Giải không hề có chút ngượng ép nào, tự nhiên mà vậy. Cho dù là những lời nhàm chán thì y cũng đều nghiêm túc tự hỏi. Sau đó y đưa ra kết luận là vì cuộc đời của Phương Giải hoàn toàn khác với cuộc đời của mình. Phần lớn thời gian của y là sống trong cô độc. Mà phần lớn thời gian của Phương Giải đều không cô đơn.
Phương Giải vô liêm sỉ cũng rất tự nhiên, không, là đương nhiên. Mà y, vinh viễn sẽ không nói đùa như vậy. Cho nên y có chút thương cảm, cảm thấy mình thật không thú vị.
- Ta biết ngươi là ai, ngươi không biết ta là ai. Ta biết ngươi lợi hại nhất là cái gì, ngươi không biết ta lợi hại nhất là cái gì. Hiện tại ta có thể giết ngươi, mà ngươi không thể giết ta. Cho dù ngươi có hai mươi vạn hùng binh dưới trướng thì thế nào?
Công tử áo trắng hỏi.
Phương Giải nói:
- Ta nhớ có một vị Thánh hiền từng nói qua, những người chiếm thượng phong ở miệng lưỡi bình thường đều bị đánh.
Công tử áo trắng nhíu mày suy nghĩ thật lâu:
- Là vị Thánh hiền nào nói vậy?
Phương Giải chỉ vào mũi mình:
- Ta.
Công tử áo trắng ngạc nhiên, sau đó mỉm cười:
- Trong lúc rảnh rỗi ta du lịch tới đây, trùng hợp gặp ngươi cũng mang binh tới đây. Thực ra ta khá tò mò, người không có căn cơ như ngươi làm sao trở thành chư hầu một phương được. Ta vốn không có ý định dẫn dụ ngươi tới đây, ta chỉ muốn câu cá tìm niềm vui. Nhưng lại có một người không biết từ đâu tới hủy ý cảnh của ta, cho nên ngươi mới cảm nhận được sự tồn tại của ta.
Phương Giải hiểu cảnh giới trong những lời này, cho nên hắn càng thêm đề phòng công tử áo trắng.
Ý cảnh, kỳ thực chính là Giới. Đỗ Mục quấy rầy Giới của công tử áo trắng, cho nên bạch sư mới cảm nhận được sự hiện hữu của y. Trên thế giới này, không có nhiều người có thể tạo ra Giới.
- Ngươi tới từ chỗ nào?
Phương Giải hỏi một câu giống như là của Đỗ Mục.
- Giang Nam.
Công tử áo trắng trả lời lại không giống.
Phương Giải trầm mặc một lúc rồi hỏi:
- Từ cái nơi tên là thư viện Thông Cổ kia?
Công tử áo trắng lắc đầu:
- Từng đi qua nơi đó, chứ không phải ở đó. Mấy năm trước ta từng tới nơi đó, lúc đó tòa tháp vẫn còn trong thư viện. Lúc đi qua vào trong xin nước uống. Vị viện trưởng thư viện tên là Đổng Khanh Phục rót cho ta một bình trà ngon, mùi thơm thoang thoảng.
- Vài ngày trước lại vào thư viện xin nước uống, phát hiện tòa tháp bị chặt đứt, viện trưởng cũng thay đổi thành người khác. Vị viện trưởng mới pha cho ta một bình trà Vũ Di, trà này có mùi rễ cỏ. Lần này ta nhìn thấy một chuyện rất thú vị và một người thú vị.
Phương Giải hỏi:
- Thú vị thế nào?