Phương Giải trầm mặc một lúc rồi nói:
- Áo giáp quân xuôi nam, Dương Kiên nhất định sẽ chia ra đóng giữ Trường An. Thần nhận được tin, Kim Thế Hùng, Cao Khai Thái và Vương Nhất Cừ ở Tây Bắc đã tạo thành liên quân động binh với Kinh Kỳ Đạo. Thần muốn mời điện hạ viết mấy bức thư, gửi cho mấy vị tướng lĩnh đóng quân ở Kinh Kỳ Đạo, bảo bọn họ cố gắng không nên chiến đấu kịch liệt với phản quân, mà là thả phản quân đi qua tấn công Trường An.
Dương Thấm Nhan hơi sửng sốt, lập tức hiểu ý của Phương Giải:
- Để binh mã triều đình tạm lánh, để áo giáp quân và phản quân tự giết lẫn nhau! Nếu như thư của ta dùng được, ta lập tức quay về viết. Bảo những người trung lập tránh ra, khiến cho hai kẻ địch chém giết lẫn nhau.
Lúc nói lời này, sự ác nghiệt trong mắt của nàng khiến cho Phương Giải cũng phải kinh ngạc. Nữ nhân này, dường như càng ngày càng càng biết cách đối mặt với hiểm cảnh.
Phương Giải vâng một tiếng:
- Thành Trường An quá lớn, cho dù Hắc Kỳ Quân có hai mươi vạn binh mã, cũng không nắm chắc phá được thành Trường An. Để phản quân công thành trước, là vì muốn tiêu hao binh lực của áo giáp quân và phản quân, cũng là vì có thể hấp thu kinh nghiệm công thành của phản quân, để ngày sau Hắc Kỳ Quân công thành, giảm bớt tổn thất.
- Thứ hai…
Hắn dừng một lát rồi nói:
- Trong lòng điện hạ chắc là đang mâu thuẫn đúng không? Dù sao Dương Kiên cũng là Hoàng Đế khai quốc của Đại Tùy…Tuy nhiên thần lo lắng không phải là thân phận của ông ta, mà là tu vị của ông ta. Tu vị của La Diệu cao như vậy mà vẫn bại trong tay của Dương Kiên. Với tu vị của thần, càng không có hy vọng chiến thắng. Cho nên, thần chỉ có thể để người của thư viện Thông Cổ đấu với Dương Kiên trước. Nếu trong thư viện Thông Cổ còn có bí mật gì đủ để uy hiếp Dương Kiên thì là tốt nhất. Nếu như không có, điều duy nhất mà thần có thể làm bây giờ, là liên lạc với nhiều khách giang hồ hơn…
- Ta hiểu.
Lúc nghe thấy cái tên Dương Kiên, sắc mặt của Dương Thấm Nhan hơi thay đổi. Không ai khó chịu hơn nàng, bởi vì kẻ địch chính là tổ tiên của nàng. Có lẽ từ xưa tới nay chưa từng xuất hiện chuyện như vậy. Hoàng Đế khai quốc thành kẻ thù của con cháu đời sau. Vì muốn giết tổ tiên, con cháu đang suy nghĩ mọi biện pháp.
Một lão già tranh đồ đạc với cháu chắt đời sau của mình, đôi bên ai cũng muốn đối phương rơi vào chỗ chết…quả thực châm chóc, cũng đau khổ.
- Tương lai của Đại Tùy, đều phụ thuộc vào Quốc công.
Nàng nhẹ nhàng nói.
Phương Giải lắc đầu:
- Không, tương lai của Đại Tùy, đều phụ thuộc vào điện hạ.
Nói xong câu này, hắn không nói gì nữa, cất bước rời đi. Trên giáo trường, binh sĩ Hắc Kỳ Quân đang chờ xuất phát, chỉ còn chờ hiệu lệnh của hắn.
Dương Thấm Nhan nhìn bóng lưng của Phương Giải, trong mắt lóe lên sự khác thường. Phương Giải trong suy nghĩ của nàng thay đổi quá đột ngột. Phương Giải từng là một thiếu niên đáng ghét trong suy nghĩ của nàng, nhưng hiện tại, hắn là cây cột chống trời duy nhất mà Đại Tùy có thể dựa vào được. Hai thân phận hợp lại trong lòng nàng, nhưng lại không thể hòa vào làm một.
Nàng có chút mê man, có chút khủng hoảng.
Nhưng nàng rất rõ ràng, nếu mình đã lựa chọn người này thì không nên có một chút do dự nào. Người của Dương gia trời sinh đã có cái nhìn đại cục rất tốt, cho dù là nữ nhân.
- Trần Hiếu Nho.
Phương Giải gọi.
- Có thuộc hạ.
Trần Hiếu Nho vội vàng đi tới.
- Tăng nhân sự nhìn chằm chằm vào viện binh tới từ đại doanh núi Chu Tước, mỗi ngày đi được quãng đường bao nhiêu đều phải nói cho ta biết. Trong quân có bất kỳ sự thay đổi nào, cũng phải nói cho ta biết. Mặt khác…trong Kiêu Kỵ Giáo rốt cuộc có bao nhiêu người bị La Úy Nhiên thu mua, ta cũng phải được biết. Ta không hy vọng số lượng này quá nhiều, bởi vì dù tổn thất một người thôi ta cũng đau lòng. Nhưng không thể vì đau lòng mà không điều tra rõ ràng.
- Tuân lệnh!
Trần Hiếu Nho lên tiếng.
- Mặt khác…người mà ta bảo ngươi đi tìm, đã có tin tức gì chưa?
- Chưa có tin tức, nhưng đã tìm được phương hướng rồi.
Trần Hiếu Nho nói:
- Thuộc hạ vừa mới nhận được tin, còn chưa kịp báo cáo cho Chủ Công thì Chủ Công đã hỏi tới rồi…Chủ Công lệnh cho thuộc hạ tìm kiếm tung tích của Hầu Văn Cực, vốn không biết bắt đầu từ đâu. Tuy nhiên, Đại học sĩ Ngưu Tuệ Luân đã tới, ông ta thu Mã Lệ Liên, con gái của Vân Huy tướng quân Mã Đức Bưu làm nghĩa nữ. Lúc Mã Lệ Liên trở lại Trường An, đã từng thấy qua Hầu Văn Cực.
Phương Giải nghe Trần Hiếu Nho nhắc tới Đại học sĩ Ngưu Tuệ Luân và Mã Lệ Liên, thì mới nhớ tới hai người kia đã tới Ung Châu. Mấy ngày này bận rộn nhiều chuyện, nên quên mất.
- Mã Lệ Liên nói, lúc Hầu Văn Cực chia tay nàng, từng nói sẽ đi về phia snam. Cho nên hẳn là Hầu Văn Cực đã tới Hoàng Dương Đạo rồi. Thuộc hạ đã phái người trở về điều tra những người từ phương bắc tiến vào các thành của Hoàng Dương Đạo. Bởi vì lúc trước Chủ Công hạ lệnh kiểm tra nghiêm ngặt những người từ phương bắc tới, cho nên không nhiều người ra vào thành. Thuộc hạ phải phái người vẽ chân dung, thì mới có thể có tin tức.
Phương Giải ừ một tiếng:
- Phái người âm thầm điều tra đại doanh núi Chu Tước, ta hoài nghi y âm thầm lẻn vào…Ngoài ra, ngươi phái người tới Đại Lý, giao thư của ta cho Mộ Dung Sỉ.
Phương Giải nói:
- Đã tới lúc liên hệ với Hoàng Đế của Nam Yến. Nhớ kỹ, việc gửi thư cho Mộ Dung Sỉ không phải là việc quan trọng, quan trọng là liên lạc với những Kiêu Kỵ Giáo trà trộn vào nạn dân tiến vào thành lúc trước. Muốn phá được thành Đại Lý, có lẽ phải dựa vào những Kiêu Kỵ Giáo kia.
- Thuộc hạ đã rõ!
Trần Hiếu Nho gật đầu:
- Thuộc hạ nhất định liên lạc được với những Kiêu Kỵ Giáo trong thành Đại Lý.
Giờ y mới hiểu, vì sao Phương Giải lại phái người
đưa tin tới Đại Lý gặp Mộ Dung Sỉ. Làm vậy để liên lạc với những Kiêu Kỵ Giáo còn đang ở trong thành Đại Lý.
…
...
Phương Giải đưa bầu rượu cho Hạng Thanh Ngưu, Hạng Thanh Ngưu nhận lấy rồi nhìn sắc mặt của Phương Giải:
- Loại người như ngươi vô sự mà ân cần, khiến ta có chút lo lắng…Gần đây ta và một nhóm khách giang hồ đang nhàn hạ, ta chỉ sợ ngươi tìm tới ta. Chỉ cần ngươi tới, khẳng định không phải là chuyện dễ dàng gì. Nói đi, là bảo ta tiến vào thành Đại Lý ám sát Mộ Dung Sỉ, hay là lấy trộm quần lót của Hoàng Hậu Nam Yến?
- Phì…
Nói tới đây, Hạng Thanh Ngưu tự nhổ một bãi nước bọt:
- Những lão nương kia chắc tuổi không còn nhỏ, trộm quần lót để làm gì…
Phương Giải lườm y một cái:
- Bị lộ ra sở thích của mình rồi. Ngươi đúng là đồ biến thái.
Hạng Thanh Ngưu trừng mắt nhìn:
- Đây chỉ là biểu hiện của sự tự tin, ngươi có hiểu không?
- Trộm quần lót của nữ nhân mà cũng là tự tin sao? Ta khá hiếu kỳ, là nữ nhân nào cho ngươi tự tin như vậy…
Hạng Thanh Ngưu bĩu môi:
- Nếu ta muốn, thế giới này có mấy nữ nhân mà ta không trộm được chứ?
Phương Giải giơ ngón tay cái:
- Thật là ngưu bức!
Hạng Thanh Ngưu biết cứ dây dưa ở đề tài này thì kết cục cũng không hay ho gì, vội vàng dời đi:
- Nói, rốt cuộc là chuyện gì?
Phương Giải trầm mặc một lúc, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc. Hạng Thanh Ngưu thấy hắn như vậy, biết là đại sự, liền ngồi thẳng người chờ Phương Giải nói.
- Ngươi…
Phương Giải do dự một lát rồi nói:
- Ta định nói, nếu ngươi và Tam sư huynh của ngươi giao thủ, ai lợi hại hơn ai?
- Là ta!
Câu trả lời của Hạng Thanh Ngưu rất trực tiếp:
- Nếu vẫn ở sơn môn, ta khẳng định không phải là đối thủ của Tam sư huynh. Nhưng huynh ấy đã xuống núi quá lâu, hơn nữa cả người đều dính khí của thượng quan, sẽ hoang phế tu luyện. Tam sư huynh giỏi về tâm kế, nhưng tu vị sẽ khó tránh khỏi bị đình trệ. Mà ta là loại người một khi đã ngộ đạo, thì sẽ ngưu bức tới rối tinh rối mù. Cho nên nếu đánh nhau, ta có thể thắng.
Phương Giải gật đầu:
- Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, có thể ta sẽ đánh Tam sư huynh của ngươi một trận.
Hạng Thanh Ngưu ngẩn ra, cười nói:
- Tuy ta chưa từng hỏi qua chuyện của Hắc Kỳ Quân, nhưng ta thấy những bố trí gần đây của ngươi hơn nửa là nhằm vào Tam sư huynh rồi. Tam sư huynh, trong những năm ở Đại Nội Thị Vệ Xử, tâm tư đều bị quyền thế chiếm lĩnh. Trước kia huynh ấy muốn làm một người quan trọng nhất dưới trướng của Hoàng Đế. Hiện tại Hoàng Đế không còn, ta không biết giờ huynh ấy muốn gì.
Phương Giải nói:
- Không phải là ta bảo ngươi đánh với hắn, mà là cần ngươi giúp ta theo dõi gắt gao một người khác.
Hắn trầm mặc một lúc rồi nói:
- Ta hoài nghi Hầu Văn Cực đang ở bên cạnh La Úy Nhiên. Cho nên, nếu ta và Tam sư huynh của ngươi đánh nhau, ngươi cản y giúp ta….Một khi Hầu Văn Cực và Tam sư huynh của ngươi liên thủ, thì y nhất định trốn ở một chỗ bí mật nào đó. Tình Nha Trấn Phủ Sứ một khi nấp trong bóng tối, nhất định sẽ khiến người ta đau đầu.
- Ngươi có giết Tam sư huynh của ta không?
Hạng Thanh Ngưu hỏi.
- Sẽ không.
Phương Giải cũng trả lời trực tiếp:
- Hắn là sư đệ của Trung Thân Vương, là sư huynh của ngươi, bằng hai điểm này, ta sẽ không giết hắn.
- Tốt!
Hạng Thanh Ngưu nói:
- Nếu không phải Đại sư huynh vội vã trở về thảo nguyên, thì chuyện này đã không phức tạp như vậy. Cho dù Hầu Văn Cực và Tam sư huynh liên kết, cũng nhất định không phải là đối thủ của Đại sư huynh. Lão mũi trâu đó dù càng ngày càng điên khùng, nhưng cũng càng ngày càng khí phách.
Phương Giải cười cười, trong mắt có chút thương cảm.
Hạng Thanh Ngưu vỗ vai hắn, nói:
- Lúc đầu ta đã nói với ngươi, ta không muốn tấm biển Nhất Khí Quan đổ xuống, cho nên ta mới giúp ngươi, tương lai ngươi giúp lại ta. Vì vậy dù đối mặt là Tam sư huynh, ta cũng biết nên làm gì. Chỉ cần huynh ấy không chết…ta giúp ngươi đánh trận này.
- Nếu có thể không đánh…
Phương Giải thở dài:
- Ta thực sự không muốn xảy ra xung đột với hắn…cũng thực sự không muốn giữa huynh đệ các ngươi xảy ra mâu thuẫn.
Hạng Thanh Ngưu lấy cái một bao giấy từ trong ngực, mở ra lấy một viên kẹo bỏ vào miệng:
- Đây là viên kẹo cuối cùng rồi, ta vẫn chưa ăn.
Phương Giải nao nao, gật đầu, không nói gì.
Nhưng lúc này, trong lòng hắn trống rỗng, trống rỗng một cách khó chịu.