Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 792: Mời hắn tới gặp ta một mình


trước sau

- Bệ hạ!

Lễ Bộ Thượng Thư tiến lên một bước, chắp tay nói:

- Bệ hạ, Hắc Kỳ Quân đang lúc sĩ khí dâng cao, giờ này cứng rắn tiếp đón chỉ là hạ sách. Tuy thành Đại Lý cao lớn chắc chắn, nhưng năm rộng tháng dài khó tránh khỏi thất bại. Về phần người nước ngoài, bọn họ không đáng tin. Bệ hạ tấm thân ngàn vàng, tuyệt đối không thể mạo hiểm. Thần nghĩ, thừa dịp Hắc Kỳ Quân còn chưa tổ chức vây thành, bệ hạ tự mình dẫn đại quân rời khỏi Đại Lý.

Tuy ông ta chú ý tới sắc mặt của Mộ Dung Sỉ không tốt, nhưng ông ta vẫn một hơi nói hết:

- Bệ hạ, thần nghĩ, nếu bệ hạ rời khỏi Đại Lý, quân giặc tiến vào chiếm giữ tất nhiên sẽ đắc ý. Lúc đó quân giặc khinh mạn, buông lỏng, chính là thời cơ tốt nhất để phản kích. Bệ hạ tránh lui không phải là từ bỏ, mà là vì chiến thắng cuối cùng…Phía nam Đại Lý còn có hơn chục tòa hùng thành, còn có rất nhiều quân đội. Nếu liên hợp lại, Hắc Kỳ Quân sao còn giữ được thế như chẻ tre?

- Thần mong bệ hạ rời khỏi Đại Lý, hạ chỉ các thành chủ ở phía nam mang binh hộ giá. Tới lúc đó có thể tổ chức một đội quân hùng mạnh, chiến thắng kẻ thù cũng chỉ mất thời gian hơi lâu mà thôi.

Binh Bộ Thượng Thư nói:

- Bệ hạ, thần cũng thấy đây là thượng sách.

Mộ Dung Sỉ cười lạnh nói:

- Biện pháp này quả thực không tệ, nhưng trẫm có một biện pháp tốt hơn, vừa nhanh vừa trực tiếp, có thể bảo vệ toàn bộ những người trong đại điện này. Tường thành cũng không bị nứt một viên gạch nào, mà các ngươi không phải chi ra dù chỉ một đồng.

- Bệ hạ có thượng sách gì?

Lập tức có người hỏi.

Mộ Dung Sỉ hừ lạnh một tiếng, nói:

- Trẫm tự trói mình lại đi tới đại doanh Hắc Kỳ Quân. Như vậy các ngươi có thể yên ổn rồi. Các ngươi thấy kế sách này của trẫm thế nào?

Câu này vừa ra khỏi miệng, người phía dưới liền im bặt.

Mộ Dung Sỉ cười châm chọc:

- Không lâu trước, Phương Giải phái sứ giả tới, đám các ngươi còn nói muốn tồn vong với thành Đại Lý, muốn tồn vong với nước Đại Yến. Vậy mà mới qua vài ngày, tâm tư liền thay đổi rồi? Đừng tưởng rằng trẫm không biết trong lòng các ngươi nghĩ gì. Các ngươi nhìn thấy Ninh Hạo có thể mang theo gia quyến yên bình rời đi, cho nên các ngươi cũng muốn như vậy phải không?

- Buồn cười!

Y nhìn vào mắt các quần thần:

- Quân đội của Phương Giải còn chưa lộ ra dao găm, thang của Hắc Kỳ Quân còn chưa đặt lên tường thành, các ngươi đã bị hắn đánh bại rồi. Hắn chỉ dùng một chiêu không tính là cao minh liền khiến trong lòng các ngươi mọc ra cỏ dại. Ta thực không biết nên khen ngợi kẻ địch giảo hoạt hay là mắng các ngươi vô sỉ! Cho dù Ninh Hạo còn sống thì cũng chỉ như con chó mất răng nanh, còn các ngươi thì sao? Các ngươi cảm thấy Phương Giải sẽ bỏ qua cho các ngươi sao?

Phía dưới lặng ngắt như tờ, ngơ ngác nhìn nhau.

- Trẫm vẫn luôn chịu đựng các ngươi, nhường cho các ngươi, là vì trẫm cảm thấy nếu trẫm biểu hiện kiên nhẫn và khoan dung, các ngươi sẽ cảm động, đồng tâm hiệp lực biến Đại Yến thành cường quốc. Cho dù không thể thực hiện được mục tiêu đó, ít nhất cũng có thể khiến cho Đại Yến bền chắc như thép, không ai lay động được căn cơ của Đại Yến! Nhưng trẫm sai rồi, lòng của các ngươi đều là hàn băng vạn năm. Cho dù trẫm có khoan dung hơn cũng không thể hòa tan được nó!

- Trẫm có thể nói cho các ngươi biết, các ngươi chết cái tâm này đi.

Mộ Dung Sỉ đứng lên, lớn tiếng nói:

- Trẫm đã hạ chỉ đóng tám cửa thành, bất kỳ kẻ nào cũng không được ra khỏi thành nếu không có ý chỉ của trẫm. Kẻ trái lệnh, giết! Trẫm không phải là một vị Hoàng Đế đủ tư cách, không thể thống trị tốt Đại yến, nhưng ít nhất trẫm còn có thể thống trị tốt Đô thành của trẫm! Còn nhớ lúc đăng cơ trẫm đã nói gì không?

Y nhìn lướt qua người phía dưới, cười lạnh nói:

- Quang vinh cùng quang vinh, bại vong cùng bại vong!





Phương Giải đi lên vọng tháp, dùng Thiên Lý Nhãn nhìn về hướng thành Đại Lý. Lúc thấy tòa thành này, ký ức lập tức ùa về. Hắn chạy trốn vào tòa thành này đã vài năm, tuy suốt ngày đề phòng nhưng coi như là an ổn. Lúc đó những người bảo vệ hắn đều ghét hắn. Bao gồm Trầm Khuynh Phiến, Mộc Tiểu Yêu và Đại Khuyển.

Ai có thể ngờ tới, về sau lại xảy ra nhiều chuyện như vậy?

Thoạt nhìn, tòa thành này không khác với cái năm hắn rời đi. Chỉ có điều quân coi giữ trên tường thành hiển nhiên đã nhiều hơn không ít. Phương Giải còn trông thấy pháo đặt trên tường thành.

- Chủ Công.

Trần Hiếu Nho trèo lên vọng tháp, nói:

- Mộ Dung Sỉ có hồi âm.

Y đưa tới một bức thư, Phương Giải mở ra nhìn, phía trên chỉ có bốn chữ.

Nguyện chiến một trận.

Phương Giải cười cười, tùy tiện vứt lá thư sang một bên:

- Lúc trước ta quyết định xuôi nam, không ít người đều nói với ta rằng Mộ Dung Sỉ rất giảo hoạt. Nếu đại quân đánh tới thành Đại Lý, chỉ sợ y liền mang theo thủ hạ trốn vào trong núi lớn. Hàng vạn ngọn núi mênh mông, muốn bao vây tiêu diệt cũng khó. Nhưng…y sao có thể trốn được?

- Y chạy trốn vào núi, lúc đi ra y vẫn là Hoàng Đế sao? Mất đi Đại Lý, y chẳng là cái gì. Y sẽ đầu nhập vào những thế gia địa phương kia? Lúc đó còn ai dám thu nhận và giúp đỡ y nữa? Cho nên ngay từ đầu ta đã biết, Mộ Dung Sỉ nhất định sẽ không trốn. Ở Đại Lý, y chính là Hoàng Đế Nam Yến. Nếu bỏ qua Đại Lý, thì y đừng mong được như trước.

- Người của chúng ta có được vào trong không?

Phương Giải hỏi.

- Được đi vào, hẳn là sẽ rất nhanh liên lạc với Kiêu Kỵ Giáo trong thành.

Trần Hiếu Nho đáp:

- Có bốn người đi theo người đưa tin vào thành, mang nhiều hơn
dễ bị lộ. Bọn họ giấu ở dưới xe ngựa. Tuy ít người, nhưng đều là tinh nhuệ mà thuộc hạ lựa chọn kỹ càng.

- Ừ!

Phương Giải gật đầu:

- Trong thành có đại khái bao nhiêu Kiêu Kỵ Giáo?

Trần Hiếu Nho nói:

- Có chừng ba, bốn mươi người. Lúc đó Kiêu Kỵ Giáo thiếu người, chỉ có thể điều động được gần đó. Bọn họ trộn lẫn vào dân chúng Bình Thương Đạo bị bắt đi, tám chín phần đều ở Đại Lý. Tuy nhiên thuộc hạ phỏng chừng còn có người chưa vào thành. Đội ngũ dân chạy nạn được đưa tới Đại Lý hẳn là sẽ lơi lỏng giảm thị. Với sự tỉnh táo và thân thủ của Kiêu Kỵ Giáo, âm thầm rút khỏi đội ngũ không tính là khó. Nếu bên ngoài còn người, thì rất nhanh sẽ trình diện.

Phương Giải gật đầu:

- Hiện tại ta muốn biết chính là bên cạnh Mộ Dung Sỉ có người đại tu hành nào bảo vệ y hay không. Nhất định phải bắt được người này.

- Tin tức sẽ rất nhanh tới. Người trà trộn vào sẽ dùng bồ câu đưa tin.

- Ừ!

Phương Giải trầm mặc một lúc rồi hỏi:

- Viện quân bên kia có tin tức gì không?

Trần Hiếu Nho cúi đầu nói:

- La Úy Nhiên mang theo viện quân đã tới Ung Bắc Đạo. Dự tính nhiều nhất là hai mươi ngày nữa sẽ tới. Dọc theo đường đi không phát hiện ra gì khả ngi. Những người của Hàng Thông Thiên Hạ được bổ sung làm quan quân, đều đã được Ngô Nhất Đạo hạ lệnh trở về. Người vừa về, lập tức thẩm vấn.

Phương Giải nói:

- Kiêu Kỵ Giáo không cần nhúng tay thẩm vấn những người này, ít nhất không cần nhúng tay ở mặt ngoài. Nếu nhúng tay, khó tránh khỏi sẽ khiến cho người của Hàng Thông Thiên Hạ cho rằng chúng ta không tin bọn họ. Cho nên cứ giao cho Tán Kim Hầu xử lý.

- Thuộc hạ hiểu, nhiều người như vậy, trên đường đi mất một hai người cũng không ai để ý.

Phương Giải cười cười:

- Hành động bí mật chút.

- Chủ Công yên tâm.

Trần Hiếu Nho chắp tay nói.

- Yến Cuồng sắp nhanh trở lại rồi. Lưu lại một mình Mộc Tam ở thành Trường An có chút thế đơn lực cô. Dù y thông minh, nhưng lại thiếu lòng tin. Có nhiều người bên cạnh, thì y cũng kiên định hơn. Ngươi chọn người đắc lực cử tới Trường An, bảo vệ an toàn cho Mộc Tam. Hiện tại không đánh thành Trường An, nhưng về sau nhất định đánh. Lưu lại Mộc Tam trong kinh thành sớm muộn gì cũng có tác dụng, không được để mất.

- Tuân lệnh.

- Sau khi Hứa Hiếu Cung và Lưu Ân Tĩnh tới, lập túc dẫn bọn họ tới gặp ta.

- Tuân lệnh!

- An Đức Lỗ đã tới chưa?

- Chậm nhất là sáng sớm ngày mai sẽ tới. Còn nhanh thì tối nay liền tới.

- Xưởng hỏa khí bên kia có tin tức gì không?

- Đang nghiên cứu đạn pháo được mang về. Đám thợ thủ công nói chỉ cần có hàng mẫu, bắt chước chế tạo theo không tính là khó. Tuy nhiên với quy mô hiện tại, chỉ có sản lượng giới hạn. Hơn nữa lúc trước xây dựng nhà xưởng, là dựa theo trình độ chế tạo của công quốc Rose. Hiện tại tìm được thứ tốt hơn, rất nhiều chỗ cần phải cải tiến.

- Vậy thì mau chóng cải tiến, Ung Châu còn chưa tính là củng cố, cho nên xưởng hỏa khí vẫn chưa thể rời khỏi đại doanh núi Chu Tước.

Phương Giải nghĩ một lát rồi nói:

- Ở thành Mưu Bình là ai?

- Là Thiên hộ Tả Minh Thiền.

Trần Hiếu Nho đáp:

- Là một người trầm ổn, hơn nữa nhanh trí.

- Bảo y và người của Hàng Thông Thiên Hạ nghĩ biện pháp bắt vài thợ thủ công hỏa khí của đế quốc Agoda tới đây. Giao cho An Đức Lỗ phụ trách thẩm vấn…nhớ kỹ, sau khi thành phá, tận lực bắt sống những người nước ngoài. Việc cải tiến hỏa khí còn cần nhờ bọn họ. Bảo An Đức Lỗ chọn ra người thích hợp nhất. Lúc đưa thư cho Tả Minh Thiền, bảo y chú ý một chút tới động tĩnh của Mưu Bình. Nếu trong thành Mưu Bình xuất hiện người nước ngoài liên hệ với Dương Thuận Hội hoặc là Mộc phủ, thì lập tức gửi tin về! Y đã đi một thời gian rồi mà chưa có tin tức gì gửi về, xem ra bất kể là Mộc phủ hay là Dương Thuận Hội đều không để ý tới lời nhắc nhở của ta…Sơ suất, từ trước tới này đều là điềm báo của thất bại.

- Vâng, thuộc hạ sẽ phái người xử lý.

- Còn có…

Phương Giải dừng một lát rồi nói:

- Phái người tới chỗ viện quân truyền quân lệnh của ta, để Trần Bàn Sơn làm chủ soái, Gia Cát Vô Ngần làm phó soái, tiếp quản đại quân. Mời La Úy Nhiên tới đây gặp ta.

Trần Hiếu Nho biến sắc, lập tức cúi đầu nói:

- Thuộc hạ đã rõ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện