Cái lưỡi liế.m lấy Nguyễn Khải trên không, thấy vậy lão cắn răng giơ tay vận sức, định dùng lực bức đầu lưỡi trở về.
Đầu lưỡi và song quyền chạm nhau, lại lập tức bị cái lưỡi nhớt nhát quấn lấy một cánh tay, hướng về phía miệng thu lại.Lão già bị kéo nhanh về miệng Kim Thiềm, dứt khoát hét lên, tay phải hắn đưa ra tự đoạn tay trái mình.
Thuận giải thoát, hai chân trực tiếp giẫm lên miệng Kim Thiềm rồi bật ra thật xa.
Khuôn mặt lão tức giận đau đớn đến vặn vẹo.Kim Thiềm mắt mở mắt híp, chỉ nuốt được cái tay Nguyễn Khải, “oa” lên một tiếng không đủ.Vậy mà vẫn thoát được!Lão chủ quán tự thấy không ổn, trong lòng tự nhủ phải nhanh kết thúc rồi rời đi chữa thương, xong lại cùng võ quán tới xử lý Kim Thiềm này.
Hắn vận sức tay phải, nội khí phun ra cuồn cuộn bao lấy tay hắn.
Lần này trực tiếp dùng thuật pháp giải quyết nhanh gọn tên tiểu tử kia.Vạn Tượng Hám Sơn Quyền!Quyền mang phun ra, cách không lao tới.
Nhưng Thanh Minh vài giây trước khi lão đang thất thố một hồi đã một bước hành động trước, cái giỏ cá bị hắn buộc vào dây câu, trực tiếp tung lên không.Kim Thiềm thấy vậy lập tức đưa cái lưỡi cuốn giỏ cá lại, kéo về phía miệng nó.
Thanh Minh theo lực mà đi, thuận thế lại nhảy lên đầu Kim Thiền, xong lại ép sát xuống phần gáy nó, tránh vào điểm mù để không bị nó chú ý.Kim Thiềm liế.m láp xong trực tiếp phun bỏ giỏ cá nhỏ ra, trong giỏ đã trống trơn không còn một con cá.Quyền khí đánh vào khoảng không, mặt đát mặt nước trực tiếp thổi bay, bùn đất tán loạn tứ phía.
Rõ ràng đã bị trượt mục tiêu, bị Thanh Minh mượn lực kéo Kim Thiềm trốn thoát.Vạn Tượng Hám Sơn Quyền!Lại một quyền nữa, lần này quyền mang đi cực nhanh, cực mạnh hướng đầu Kim Thiềm mà đi.
Quyền này khí lực dư thừa cùng đủ chấn chết Thanh Minh, không lo không trúng.
Đây là lão vận hết công lực súc tích ra.Nhưng Thanh Minh cứ như đi guốc trong bụng Nguyễn Khải, hắn đều hành động trước một bước.
Đã sinh tử cận kề nên không một thời gian bị trễ, ngay sau khi rơi xuống đầu cóc, tên quán chủ kia đang ổn định phát lực thì Thanh Minh đã tung lên lọ Thương Dăng đang vo ve, đồng thời trượt xuôi từ đỉnh đầu xuống lưng cóc.
Thuận thế trượt xuôi, qua mỗi cục nhọt nhỏ hắn đều cứa một cái kí.ch thích, dao nhỏ hắn đã bôi vôi cũng một số bột liệu.Với Kim Thiềm Ngũ Giai, dao găm nhỏ căn bản như gãi ngứa, đâu thể cho nó dời lực chú ý tới lọ Thương Dăng kia.
Với nó thì đó chính là mĩ vị.Cái lưỡi Kim Thiềm tóm lấy lọ Thương Dăng, cuốn nó vào miệng.
Một lần nữa, thuận dây câu đã buộc vào lọ nhỏ, Thanh Minh thuận lực nhảy lên, lực kéo mạnh đến đột ngột, mạnh đến nỗi bả vai hắn ứa ra cả máu tươi.Không giống những lần trước mượn lực rồi nhảy ra nơi khác, lần này hắn ôm chặt lấy lọ Thương Dăng, cả người cả lọ trực tiếp bị cái miệng to đùng nuốt vào bụng, miệng hắn vẫn lọt ra vài câu, không biết chỉ chính hắn hay lão Nguyễn Khải kia.“Lần này chết không nghi ngờ!”Ầm!Quyền mang tuy rất nhanh như so chung lại đã chậm một bước hành động, khí lực đánh vào lưng Kim Thiềm.Mọi chuyện nói ra thì dài nhưng kì thực chỉ trong gang tấc, chỉ trong một cái nháy mắt.
Căn bản do Thanh Minh luân phiên phiêu động, cứ như hết thảy toan tính, không có điểm ngừng, hành sự uyển chuyển như nước, khác xa Nguyễn Khải một bước tính một bước kia.
Lão cứ như xe ngựa gặp đá, vấp cái là hành động phải từ từ mới được tính toán nên làm gì tiếp theo.Mấy cục nhọt bị khứa đã vô cùng kích thích, cộng với con dao đã bôi vôi sống cùng bột Hoa Cái, giờ đang rất không ổn định.
Quyền mang Nguyễn Khải như một cái khe nhỏ của đập nước, mang tới sự khai thông bế tắc mà vỡ trào ra.
Cả người Kim Thiềm như một cái bóng nước bị vỡ, từng dòng nhựa vàng khè bắn ra bốn phía, hôi thối không tả, bốc khói xèo xèo.
Tầm mắt Thanh Minh dần được thu lại bằng cái miệng cóc, xong rất nhanh thu hẹp đến khi bóng tối xâm lấn.Tối om trong bụng Kim Thiềm, Thanh Minh rục rịch từ trong áo lấy ra chút vôi sống, thả nhẹ chỗ đang ngâm dịch dạ dạy, lại quét quét quanh người.
Hiện hắn đang ở là chỗ cao nhất