Gió thổi bất tận, đưa mây mù luân chuyển cọ rửa mặt trăng, khiến ánh trăng bạc quải vãi trên mặt đất không được liên tục, cả đại địa theo tiết tấu ấy, lúc mờ lúc mịt.Mây khẽ đậy trăng, hai bóng đen di chuyển thật nhanh, nhảy qua ngọn tiểu khê, lại thuận ý gió lăng không lên, đảo đảo thật nhanh qua từng ngọn cây cổ thụ.
Hai người, trong đó có một người tập tễnh, mỗi lần đổi ngọn cây là mỗi lần gót chân ứa máu.Phía sau, một tốp người truy đuổi theo trong yên ắng, sát sao đến từng bước.
Mãi cho đến khi tới một vách núi, đầu hẻm đã có một bóng đen chờ sẵn, ung dung đưa lưng về phía hai nhóm người, lúc này cả hai nhóm người mới dừng lại.
Hai bóng đen kẹp ở giữa tựa lưng vào nhau, ánh mắt đề phòng hai phía xung quanh.Đông!Trong hai bóng đen bị kẹp ở giữa, kẻ tập tễnh bị thương kia giơ một gót chân qua đầu, giậm một cái đưa cả vạn tượng chi lực nện xuống mặt đất, đem cả hẻm núi cứ thế nứt ra, trực tiếp rơi xuống.
Sau đó, hằn hơi khụy xuống, hai chân gần như bị phế bỏ.
Nhóm người phía sau bị bỏ lại, nhìn hẻm núi vụt rơi cùng ba bóng người.Người đầu hẻm núi dậm chân thật mạnh vụt lên, thuận thế đẩy cả tảng núi xuống nhanh hơn.
Hắn biết khe vực này không bình thường, nếu rơi xuống kết cục sẽ vô cùng thê thảm, hai kẻ kia muốn cùng hắn đồng quy vô tận, nhưng lại tính sai một bước.
Đó là trong lúc truy đuổi thực lực bọn họ đã hao gần hết, không đủ sức giữ chân hắn.Vụt lên, trong không trung, hai trảo của hắn tụ một đoàn năng lượng, trong một lần hít thở, nó đã to như một tòa trạch viện, sáng chói như thái dương.
Cầu sáng hướng tảng núi lao vụt, ánh sáng đủ để soi rõ cả vùng nhỏ này, soi rõ hai khuôn mặt kia.“Hoa Tranh!”Kẻ quỳ gào lên chứng kiến thân ảnh mảnh mai đang đối chọi cùng quang cầu kia, chẳng mấy chốc tầm mắt bọn hắn đã trắng xóa không thấy được gì.
Phía trên vết lở, cả đoàn bóng đen chỉ nhìn thấy một điểm sáng bé nhỏ đến cực hạn, theo thời gian bị bóng tối nuốt chửng.
Nếu hai người kia không bị chấn chết, ắt bị vực sâu nuốt gọn.…Trong hỗn độn miên man, chẳng có vật chất, chỉ có năng lượng thuần túy bồng bềnh, một cái gì đó khó giải thích đang bẽn lẽn với xung quanh.
Nó cứ như vô định vô hướng, chẳng có một nhận thức nào.Nó không biết xung quanh nó có tồn tại không gian, nó còn không biết chính nó tồn tại.
Nó chỉ biết làm nó giật mình hết thảy, làm nó chập chùng là một sự rung động.
Nếu có sinh vật nhận thức ở đây, hẳn sẽ biết được, đó là âm thanh.“Hoa Tranh”Nhưng đó là cái gì, dường như nó không thể rõ ràng.
Khi nó lâm vào miên man không rứt, khi nó biết là có gì đó làm nó tỉnh dậy, chính là khi âm thanh kia cất lên.
Rất nhanh, nó bị dòng năng lượng xối xả ập xuống, nhấn chìm vào dòng sông thời gian....Đằng đẵng trong thời gian vô định.Ở đâu đó, có một sinh vật đang tự nhận thức được mình tồn tại.
Nó thấy ấm, rồi thấy lạnh luân hồi.
Rồi nó cảm giác được có cái gì luồn lách trong nó, lại thấy chính mình muốn phá bỏ, trồi ra ngoài.Rất lâu sau, nó muốn rục rích cựa ra, nhưng nó không hiểu gì hết thảy.
Nó cố gắng muốn cái ấm áp kia, cố gắng thật lâu, rồi nó biết, nó đang vươn lên.Trong mờ mịt, thi thoảng nó cảm nhận được có thứ giống trước kia, sự rung động kia.
Cứ thế triền miên, nó biết thi thoảng có một rải rung động nó gặp nhiều nhất, nhưng không rõ ý nghĩa là gì.Qua thời gian vô tình, nó dần dần được tuế nguyệt khái phá ra, ý thức dần dần từ mơ hồ đi ra thực tại.Nó là một bông hoa, một bông tuyết liên.
Một bông tuyết liên giữa bốn bề trắng xóa, bốn bề phủ tuyết quanh năm.Nó cảm nhận được ấm áp, là đến từ một thứ trong không trung cao xa, nó thực sự muốn vươn tới đó.Nó cảm nhận được ẩm ướt, rễ của nó cắm sâu trong một vũng tù nhỏ, sền sệt bùn nước, nhiệt lượng tỏa ra từ mỗi lần trao đổi với môi trường giúp phần gốc nó không bị đóng băng.Trong không khí, nó cảm nhận được đầy dẫy năng lượng rất dễ chịu.
Mà nó, cứ tự nhiên thong dong mà trao đổi với môi trường xung quanh, không hề có một tia bài xích.Một lần, hai con gấu xám khổng lồ xuất hiện muốn gặm nó, đâm ra đánh nhau tới đồng quy vu tận, máu đỏ bắn đi tứ phía, nhiễm lên cả bông hoa tuyết liên kia.
Lần khác, không biết từ đâu tới hai người, chém giết nhau, cũng đồng quy vu tận trước một bông hoa tuyệt đẹp.Lại rất lâu sau, có một tiểu oa nhi người đầy máu, thấy nó, bèn vặt trụi cánh hoa của nó mà nhai.
Lần ấy là lần đầu tiên cho nó cảm giác sợ hãi, cho nó thấy được rất đau đớn và cảm giác được tử vong ập đến, hệt như lần đầu nó triền miên trong hỗn độn kia.
Nhưng, tiểu oa nhi kia đến cuối cùng đưa tay ra định ngắt lấy nó, ngẫm nghĩ thế nào lại thu lại.
Từ ấy, tiểu hài này hằng ngày tới đây chăm sóc nó.Rất nhanh, theo tiểu hài lớn lên, một thôn bản nhỏ theo đó mà thành, tôn hắn làm trưởng làng.
Những thôn dân ở đây ăn mặc bằng lông gấu xám, đắp tuyết thành nhà, chịu lạnh cực giỏi, khí lực vô cùng lớn và đặc biết rất