Thời gian như chó chạy ngoài đồng!Đây là câu nói rất tâm đắc của Liên đệ với vốn từ ít ỏi muốn ví von đoạn thời gian này.“Linh nhi, chẳng phải hôm trước ngươi không nhận quyển sách này, dạo này cứ ôm nó khăng khăng vậy?” Liên lão làm ra mặt tò mò hỏi.“Không nói cho người.”Mấy ngày nay thì sách, bút, mực là ba thứ không rời của Băng Linh.
Cứ thi thoảng nàng lại mở cuốn sách ra nhìn nhìn tâm đắc.Quyết định ở lại tòa thành này qua mùa đông, vậy nên mấy ngày nay họ đã hòa nhập với nơi này, nhất là Liên đệ, đã hòa mình như cùng lớn lên với lũ trẻ ở đây.“Liên ca, ngươi nói xem lớn lên ta có thể tán đổ Lưu quả phụ không”Chiều tà, một đám nhóc đang ngồi trên một bờ tường, tuổi tác có to có nhỏ, có lớn từ mười lăm cho tới nhỏ tuổi khoảng năm sáu.
Gần đây Liên đệ rất được tôn sùng trong bọn chúng, còn được mệnh danh là “tiên sinh” về mặt nữ nhân.Một tên nhóc tầm mười một tuổi, nước mũi chảy dề dề đang hưng phấn chờ câu trả lời của Liên đệ.“Mũi to, ta nói ngươi rồi, nữ nhân họ sợ cô hàn, tối nay ngươi tới nhà Lưu quả phụ ôm nàng sưởi ấm là được, không cần đợi ngươi lớn thêm vài tuổi nữa.”“Thụ giáo thụ giáo.” Hài tử hai dây nước mũi lủng lẳng, chắp tay thành khẩn như ông cụ non làm một điệu lễ, hứng khởi đến nỗi xuýt té xuống tường.“Ai… Muộn ba khắc rồi, sao hôm nay Lưu quả phụ vẫn chưa tắm rửa?”Lũ trẻ ủ rủ, mấy đứa nhỏ tuổi nhất tuy không hiểu gì nhưng cũng làm theo, biểu cảm còn thê thảm thực tế hơn nhiều.“Không được, những ngày qua ta có thể hào phóng cho các ngươi nhìn, hôm nay ta muốn tán Lưu quả phụ rồi, không thể cho các ngươi nhìn thân thể tỷ ấy nữa.” Nam hài giậm mạnh chân tỏ vẻ, nước mũi bắn túng tóe.“Hừ! Có sắc quên bạn.”“Keo kiệt.”“Đi, chúng ta qua ngõ bên kia ngắm yếm của Lan tỷ.
Không cho Mũi To ngươi đi theo.” Một tên nhóc đầu trọc rất nhanh có ý tưởng mới.
Thế là cả lũ nhao nhao.“Được, phải nhanh lên.
Tối sương xuống là tỷ ấy cất yếm vào nhà rồi.
Ta rình mấy lần trộm không được.”“Liên ca mới tới, hôm nay ta sẽ liều mình trộm nó kính dâng, cho dù phải mất cái mạng nhỏ này.”Lại có tiểu hài tử khác nói chen vào.“Ngươi lần trước bị tỷ ấy búng tiểu kê kê chưa chừa à? Nhưng đúng thật là khí phách.
Bằng ta cũng chỉ dám nhìn từ xa, Lan tỷ xinh đẹp nhưng rất hung dữ đấy, tu vi còn rất cao.”“Không sao, để “tiểu tiên sinh” phải có hoa nhài cắm vào, ta nguyện hy sinh mạng này.”“Đúng, để tiểu tiên sinh có một bông hoa nhài cắm vào!”“Để tiểu tiên sinh có một bông hoa nhài cắm vào.” Cả lũ đồng thanh hô.Liên đệ cảm nhận được tâm ý bọn họ, nước mắt lã chã, khụt khịt cái mũi đầy cảm động.“Các huynh đệ, ta tuy không phải phân trâu nhưng nguyện có một bông hoa nhài cắm vào.”Thế là lũ trẻ gióng trống thổi kèn, đứa thì hò hét, đứa thì cởi áo ra treo lên một cánh cây, khua khua làm cờ, vài đứa còn làm thành cái kiệu nhỏ khênh lên “tiểu tiên sinh” của mình.
Bọn chúng tuy hào hùng khí thế, nhưng lại quên mất một điều, chúng là đi ăn trộm.…Tối sập, khi Liên đệ về tới cổng quán trọ thì cũng là lúc vừa vặn Băng Linh trở về.
Nàng đã là thiếu nữ xinh đẹp, không chơi với bọn nam hài thô lỗ, tình cờ quen biết vài thiếu nữ khác nhà cạnh bên nên vào thành đi dạo mua dạo bán một hồi.Liên đệ cũng biết vậy, nhếch miệng cười xéo trong lòng: “Nữ nhân, chung quy không hiểu thú vui chân chính.”Chỉ là khi hắn nhếch miệng, một bên má hơi đau đau, còn một bên mắt tím đen giật giật mấy cái.
Điệu cười khểnh rất nhanh bị cơn đau làm biến chất.“Liên đệ, là ai dám đánh ngươi! Nói, ta đi hung kẻ đó.”Liên đệ nghe vậy lòng ấm áp, nhưng nào dám nói ra.
Căn bản nếu hé một lời, không biết kẻ bị hung rốt cục sẽ là ai!“Không việc gì, đây là một thử thách của nam nhân.”Lại không để Băng Linh mở miệng, hắn nhấc lên một con vật nhỏ, nhìn như mèo con nhưng lại rất giống chó, đưa cho nàng.“Tặng tỷ, ta nhặt được nó ở bụi chuối.”“Ta không muốn.”“…”“Sao cứ từ chối ta hoài vậy, chả cuốn sách đây.”“Không trả! Nhìn nó cứ ốm như chó cúm.”Băng Linh nhìn nó với một tia ghét bỏ, nàng tự hỏi sao