Đứng lên từ biệt, không đến một giây Yên Hưu Lộc bỗng ngây ra tại đó.Một thanh âm không mang chút cảm xúc gì hiện lên trong đầu hắn.“Chào mừng người xuyên việt.”“Nhận thấy sự trưởng thành to lớn, ký chủ làm chuyện vốn không thể làm được, đạt được điều kiện kích hoạt.”“Hệ Thống Thần Cấp được kích hoạt, ban thưởng phần thưởng tân thủ đề thăng tư chất.
Mời lựa chọn nơi an toàn rồi xác nhận.”“Xác nhận: Có – Không.”Trước mặt Yên Hưu Lộc hiện giờ hiện lên một màn sáng với hai lựa chọn “Có” và “Không”.Yên Hưu Lộc trực tiếp chửi thầm trong lòng.“Hệ thống chó má, thấy lão tử phất lên một cái, thấy sang bắt quàng làm họ?”Nhưng mà hắn cũng nhận được niềm vui bất ngờ, vậy mà có thể đề thăng tư chất.
Cạnh hắn giờ chỉ có Thanh Minh đang rời đi, không do dự hắn chọn: “Có”.Vẫn rất khù khờ, nhưng mà thời khắc này cũng khó trấn tĩnh, ai có thể hiểu được bao nhiêu năm qua hẳn khổ cực như thế nào, bị đập tan như thế nào.
Một phút xúc động xông lên khiến hắn chẳng nghĩ ngợi gì nữa, chỉ biết ước lựa chọn “Có” ấy là thật, và Hệ Thống là thật, đây không phải là mơ.Hệ Thống này vốn là thật.Vậy nên, một thứ kỳ quái ấm và lạnh chạy dọc cả thân thể hắn rồi ngưng tại đan điền, điên cuồng xoáy tròn không ngưng.
Lại từ đây, luồng năng lượng này phân ra làm hai, song song tiến vào hai mạch nhâm độc của Yên Hưu Lộc cọ rửa không ngừng, mãi sau hoàn tất ba lượt mới tụ lại tại Nê Hoàn.Yên Hưu Lộc không hiểu cho lắm, tự hỏi đơn giản như vậy.“Thiên phú thiên cấp dần tăng trong 24h tới.”“Thiên cấp? Hệ thống bá đạo vậy!”Đang lúc vui mừng, nhưng mà chỉ được một giây, bộ mặt hắn đã chuyển thành sự sợ hãi.
Một con dao chẳng biết từ lúc nào đã kề trên cổ hắn, đồng thời cùng với đó là giọng nói lạnh lẽo như băng, sát cơ ngập tràn.“Ngươi là ai, tại sao đoạt xá đệ tử ta?”Thì ra là Thanh Minh.Thanh Minh mới rời đi được mấy bước đã cảm nhận được sóng dao động mãnh liệt, cực kì cổ kính.
Đồng thời hắn cảm giác được Yên Hưu Lộc thay đổi rất lớn, từ đây dẫn đến suy đoán: Đoạt xá.Trong lòng Yên Hưu Lộc cũng ấm áp khi nghe câu này đấy, nhưng mà sát khí của Thanh Minh làm hắn rùng mình, lưỡi dao còn đang kề sát cổ.Nếu sư phụ hắn muốn hắt hơi hay đánh rắm, liệu có lỡ tay một chút hay không?Thật đáng sợ!“Tiểu sư phụ, là đồ nhi ngưu bức của người đây mà.”“Mở thức hải.” Thanh âm dứt khoát không mang cảm tình gì, thật giống của Hệ Thống.Mở thức hải? Điều này là tuyệt kị chẳng ai yêu cầu cả, kể cả sư đồ hay đạo lữ.
Rất nguy hiểm.Nhưng Yên Hưu Lộc cảm thấy không sao, hắn vô tư thả lỏng tinh thần ta, mặc kệ chuyện gì cũng không phản kháng.
Chính hắn cũng không biết thức hải là gì hay mở thế nào.Thanh Minh võ lực hiện đang luyện nốt phần da, nào có Linh khí.
Hắn từ trong ngực lấy ra ba viên linh thạch, là lần về quê lấy rượu hôm trước hắn xin được từ sư phụ.
Một viên đặt ở mi tâm hắn, một viên cho Yên Hưu Lộc để ở mi tâm chính mình, một viên hắn ngậm trong mồm trong khi hai tay vẫn đang kề dao tại cổ Yên Hưu Lộc.Cắn một cái vào đầu lưỡi, máu tươi tràn ra miệng rồi ngấm vào linh thạch, Thanh Minh đang dùng kĩ thuật Huyết Dẫn Linh.Viên linh thạch ở mi tâm Thanh Minh vụt sáng lên rồi tắt đi nhanh chóng như một con đom đóm trong đêm, sau đó biến thành một viên đá đen vô giá trị.
Linh khí của nó một nửa chui vào mi tâm Thanh Minh, một nửa đánh thẳng vào viên linh thạch đối diện đang ở mi tâm Yên Hưu Lộc.Cộng Linh Hưởng Hồn!Một tia ý thức cực yếu ớt của Thanh Minh chui thẳng vào thức hải Yên Hưu Lộc.
Tại đây, Thanh Minh thấy được biển thức hải đang tự tắm rửa phàm thai, không phải là phàm thai tự “múc” nước tắm rửa.Đúng là không đoạt xá.Thanh Minh thầm nhủ hơi nóng vội rồi, nhưng khi lấy lại được bình tĩnh, hắn nhận ra một điều.Linh hồn tên đệ tử này, sao mà… cường đại vậy?Vậy chẳng phải, nhất mạch của ta cũng có thể dạy hắn?Không đủ linh khí, Thanh Minh bị trục ra ngoài.
Mở mắt, lúc này Yên Hưu Lộc cũng vậy, Thanh Minh thu lại lưỡi dao, phun viên hắc thạch trong miệng ra rồi ném xuống lòng Ngự Khê cùng viên hắc thạch trên mi tâm.
Hắn hỏi:“Vi sư hơi nóng, nhưng đã xảy ra chuyện gì.”Thế là tóm gọn một chút, Yên Hưu Lộc đem một số thông tin quan trọng kể ra với Thanh Minh.
Thời gian đã không còn sớm, hai người vẫn cần tách ra để tránh nghi ngờ, Yên Hưu Lộc cũng không thể rời đi quá lâu, vậy nên chỉ có thể qua loa vài tin tức chính.“Ra vậy, cái này sao giống thủ pháp ‘qua cầu rút ván’ của ta quá vậy?”Yên Hưu Lộc ngu ngơ không hiểu gì, nói.“Đệ tử ngu ngơ chả hiểu gì!”“…Khụ, chuyện xấu lừa gạt trong quá khứ thôi, cũng chưa chắc giống.
Tốt nhất ngươi nên tránh xa cái này ra, đợi có thời gian ta giúp ngươi xử lý.”“Nguy hiểm vậy sao?” Yên Hưu Lộc sợ sệt hỏi.“Ngươi thấy ngoài ta ra, ai cho không ngươi gì không?”“Có!” Yên Hưu Lộc chắc như đinh đóng cột.Thanh Minh bất ngờ.
Cứ tưởng là ăn ý chứ? Hắn hỏi lại ngay lập tức: “Ai?”“Cha mẹ đồ nhi.”“…Ngươi…”Thấy Thanh Minh á khẩu, Yên Hưu Lộc vội tiến lên nịnh nọt cho qua.Hắn nhớ ra quy tắc rồi, sư phụ luôn cần trang bức.“Ta về, chờ ngươi.”“Đệ tử sẽ cẩn thận.”Yên Hưu Lộc lòm dòm nhìn Đông ngó Tây rời đi trong vô thanh, lăn qua lăn lại giữa các bóng tối.Thanh Minh nhìn vậy khó hiểu.Mấy hành động vô nghĩa này là gì?Khi mảnh bóng cuối cùng của Yên Hưu Lộc khuất đi, miệng Thanh Minh mới gỉ máu xuống.“Vượt cấp dùng thuật pháp, phản phệ không nhẹ.”Dầm dập!Lại một tốp binh lính nữa của phủ thành chủ đi qua.Về nhóm người được phủ thành chủ thuê thêm, họ ban chiều đã lần lượt rời đi, trong đó có cả Viên Quảng.Về đến quán trọ, Thanh Minh không về phòng hắn ngay mà qua nói chút chuyện với Viên Quảng.“Cha, hôm nào về?”“Ngày kia vậy, mai mua chút đồ mang về, tới thành lớn phải đi sắm sửa chút.”“Mai về thôi, sắp có chuyện lớn.”“Vậy sáng mai đi mua chút đồ đủ dùng cho nương ngươi và tiểu muội xong về luôn.” Viên Quảng nghe hắn nói vậy bèn thay đổi luôn kế hoạch.Sáng hôm sau, Thanh Minh cùng mấy người cha hắn quay về như dự định.
Việc ra khỏi thành nghiêm ngặt hơn rất nhiều, Đoạn Sơn Thành gần như bế thành, may mắn Viên Quảng từng được thuê ở Ngự phủ, cộng với nhờ việc chuẩn bị rượu rất tốn của Viên Quảng đã nâng giá trị của một quản sự khu bếp lên nên hai bên có chút giao hảo, nhờ ông ta thông qua.Lượt về có hai cái xe ngựa, mỗi bên bốn người.
Thanh Minh ngồi xe đi sau cùng cha hắn, đang ngoái lại nhìn về phía dãy núi bị “đoạn sơn”.Dân gian nói rằng tổ tiên Đoạn Sơn Thành thành chủ họ Ngu, xưa kia là nông dân bình thường, làm nhà ở bên kia núi, gốc gác thuộc nước Lục Nguyên cổ, vì chạy loạn nội chiến mới tới đây định cư, vốn không phải người gốc Lạc Nam.Nhà lão thì ở bên kia sườn núi, sau này vì tới thị trấn nhỏ bán củi và mua thuốc thang cho vợ, nhưng đi lại khó khăn nên mỗi ngày ông đều vác cuốc ra đào.Một hôm, có một nam tử trung niên đi qua, tay y cầm một gậy trúc ngắn, tựa như một cây sáo ngọc, nhưng mà hai đầu phân biết có màu khác nhau.
Thấy ông lão đã già mà làm việc khó hiểu vậy, nam tử hỏi.“Cớ sao lại như vậy?”“Ha ha, nói ra cũng chẳng có gì.
Ta cần tới thị trấn bán củi, mua thuốc cho lão bà ở nhà.
Bà nhà ta tuổi đã cao, muốn chuyển tới thị trấn kia ở cũng khó.
Vậy ta mỗi ngày đều phải đi đường vòng tới, nhưng lại rất xa, xấp xỉ một ngày đường.
Vậy nên ta muốn thông ba ngọn núi này, tạo ra một đường thẳng tới thị trấn kia.”Nam tử trung niên “ồ” ngạc nhiên, cười nói.“Lão bá, ngươi thật là ngốc nghếch.
Ông đã già như vậy rồi, còn sống được bao lâu nữa.
Làm sao mà có thể dời được ba ngọn núi lớn đến như vậy, hoặc là đào thông nó.”Ngu lão vẫn miệt mài cuốc, lão phải tranh thủ chút rồi còn về đi đốn củi, thấy được hỏi như vậy, đáp.“Ta nhìn ngài khí độ cao quý, có lẽ người ở Kinh đô đi qua tò mò.
Nhưng mà ngài xem thử lão với ngài ai mới ngốc hơn ai? Đúng vậy, ta đã già rồi, không sống được bao lâu nữa.
Nhưng khi ta chết đi thì con ta sẽ tiếp tục đào.
Con ta chết đi thì có cháu ta.
Cháu ta chết đi thì có chắt ta, có chít,… Sau này con cháu ta đều sẽ tiếp tục dời núi.
Con người thì sẽ tiếp tục sinh sôi nhưng ngọn núi thì không thể nào cao thêm được nữa.
Rồi đến một ngày cũng sẽ dời nó đi được thôi!”Nam tử trung niêm đem cây gậy ở tay gài vào hông,