Tối mịt, Thanh Minh và Yên Hưu Lộc mới về tới Cẩm thôn.
Mệt lả cả người, hai sư đồ chia ra ai về nhà nấy.Thanh Minh về nhà, cha mẹ hắn hỏi han tình hình mấy ngày vừa rồi, lại cũng biết trong người hắn đang nhọc nên cũng chỉ chuyện vài câu trong bữa ăn rồi để nhi tử nghỉ ngơi.Vào chớm đông, Thanh Nguyệt dù đã bốn tuổi được vài ngày nhưng vẫn chỉ là ăn, ngủ và chơi.
Mấy ngày không được gặp Thanh Minh, nay thấy ca ca về khiến nàng rất vui nhưng ca ca lại không chơi cùng, ăn xong rồi trèo ngay lên giường ngủ.Rõ ràng nương nói ăn xong nằm luôn sẽ thành bụng phệ!Ngược với Thanh Minh, Yên Hưu Lộc tươi rạng như bình minh.
Tối ấy hắn chẳng ngủ, nằm trên giường cứ rục rịch cựa quậy hết bên nọ tới bên kia, thi thoảng còn cười một mình.
Quá nửa đêm, biết khó có thể ngủ được nên hắn trực tiếp ngồi dậy, trò chuyện vu vơ với Tiêu Thông tại giường bên cạnh, mặc kệ có ai nghe hay không, cũng mặc kệ có ai ngủ hay không, có lẽ cũng mặc kệ luôn việc có ai phiền hay không nữa.Có niềm vui phải chia sẻ cùng mọi người, điều hắn làm bây giờ rất đúng nha.Hôm sau, trời đã trở lạnh hơn, tuy đại hàn vẫn chưa tới nhưng khi sớm lại khá âm u.
Kiểu thời tiết này tựa như tiểu cô nương ngoài lạnh trong nóng, tưởng như bên ngoài lạnh khốc vô tình, ấy vậy mà khi sớm lại làm cho người ta chẳng hề muốn rời chăn.Nữ nhân chỉ ảnh hướng tốc độ rút kiếm, nhiều người dù không có kiếm vẫn hay nói câu này.
Thanh Minh tuy không có kiếm nhưng hôm nay vẫn có thể dậy sớm rời đi, để lại chiếc chăn cô đơn lạnh lẽo.Ngủ đủ giấc là một sự sảng khoái, nhất là khi có nhọc người một thời gian dài.
Thanh Minh rời nhà tới trạm sách trong thôn.“Ồ! Tiêu Thông, ngươi tối qua không ngủ được sao?”Tiêu Thông ngáp một cái dài đầy mệt oải, hai viền mắt hắn thâm đen như dính nước hạt mồng tơi, thấy Thanh Minh hỏi vậy đành cười khổ đáp.“Các ngươi sau này đừng làm chuyện gì kích động được không, tên Yên Hưu Lộc chết tiệt không ngủ được, làm ta cả đêm nghe hắn bàn luận nhân sinh, tam tòng tứ đức, tam cương ngũ thường."Thanh Minh thấy hắn vậy nghi hoặc hỏi lại.“Ta nhớ trong phòng sách cũng có cái ghế dài có thể ngủ, sao ngươi không ra đó?”“Nhưng mà truyện hắn kể công nhận bánh cuốn thật, ta bây giờ tự nhiên muốn thành hải tặc tìm kho báu quá, nếu không ta muốn làm Hokage của làng này.
Ha ha ha.”“???”“Thôi ta ra bến đò đây, muộn rồi.”Nói rồi hắn chạy đi thật nhanh, hai tay duỗi thẳng ra sau để sõng, mặt cắm về phía trước như sắp ngã, người hơi khom mà vù vù lao đi, miệng thi thoảng lẩm bẩm vài câu khó hiểu.
Nhìn hắn thế này dễ dàng làm người ta liên tưởng tới con gà cánh tiên, Thanh Minh bất giác bật cười một cái.Lúc sau, Yên Hưu Lộc theo Thanh Minh tới nhà Mai Hoa Thiên Lý.Nhà Thiên Lý cạnh nhà Thanh Minh, lẽ ra Yên Hưu Lộc nên tìm đến Thanh Minh rồi tới đây mới phải.
Nhưng Thanh Minh có thói quen chạy bộ buổi sáng, tiện qua đây gọi Yên Hưu Lộc.Thanh Minh thường ngủ nướng, dậy rất muộn.
Dù vậy, việc chạy bộ, hắn quan niệm có còn hơn không, vậy nên những ngày khác dù không dậy sớm được thì Thanh Minh vẫn luôn chạy quanh làng nếu không có việc bận, đây tuy là việc ngớ ngẩn nhưng gần như đã thành thói quen rồi.
Chính việc này cũng bổ sung vào ý nghĩ người dân nơi đây một sự chắc chắn - Thanh Minh bị ngốc.Nói tới ngủ, không ai ngủ nhiều như Mai Hoa Thiên Lý.
Thanh Minh và Yên Hưu Lộc dạo quanh một vòng làng rồi mới tới nhà y, đã gần trưa mà tới khi Thanh Minh gọi cổng, y mới rục rịch dậy mở cửa.Vừa mở cổng vừa ngáp nhẹ một cái chảy nước mắt, Thiên Lý hỏi.“Hai người các ngươi có chuyện gì?”“Tới chỗ sư huynh mượn kiếm phổ, tiện thể để hắn theo sư huynh học mấy ngày.” Thanh Minh chỉ vào Yên Hưu Lộc nói.Thiên Lý xoa đi khóe mắt, mở cổng rồi đi vào.
Hắn tới chỗ vòi trúc cạnh ao cá trong sân, đưa bàn tay ra hứng nước rửa mặt.
Hai con âm dương ngư đớp đớp vài bóng bọt nước vỡ lóc bóc.“Xong việc của ngươi rồi, ở đây làm gì?” Thiên Lý quay sang nhìn Thanh Minh khó hiểu.“…”Yên Hưu Lộc bất bình cho tiểu sư phụ hắn, nhưng mà không dám lên tiếng.
Vụ ở quán nổi trên sông vào tuần trước làm hắn mất ba phần lý lẽ, bảy phần tự tin, nên giờ cũng không dám nhìn thẳng vị đại sư bá trẻ tuổi này chứ đừng nói tới làm chuyện gì khác cả.Trước khi tới đây Thanh Minh cũng nói một số tính cách của Thiên Lý cho Yên Hưu Lộc rồi.
Thích ngủ, thù dai, phạm luật không tha bất kể già trẻ, ghét tụ tập, ghét ồn ào, và đặc biệt rất kiêu ngạo, đây là một số tính cách Yên Hưu Lộc còn có thể nhớ được trong đầu.Nhìn tiểu sư phụ hắn bỏ về khuất bóng, Yên Hưu Lộc quay sang tươi cười rạng rỡ.“Đại sư bá thật uy nghiêm.”“Ngươi nói điều tất nhiên làm gì?”Ngạo quá! Yên Hưu Lộc phải thốt lên trong lòng.
Nhưng mà hắn cũng nhận ra một điều, phong thái của đại sư bá này rất uy vũ, thở một câu