Nhìn bóng Yên Hưu Lộc khuất đi, Thanh Minh quay người cất bước.Tả Vọng Hồ là một hồ lớn, nước xanh thẳm quanh năm không quản bốn mùa, giữa hồ có một đảo nhỏ nhô lên gọi Ngọc Sơn, ngự trên Ngọc Sơn có một ngôi đền uy nghi cổ kính.
Tổ truyền, bên dưới Ngọc Sơn có một con Kim Quy sống tại đó từ thời lập quốc.Đây là thường tình ai cũng biết, nhưng để thấy được Kim Quy thì không phải ai cũng có cơ hội, do vậy có ít người cũng phỏng đoán Kim Quy này đã chết hoặc chỉ là ông cha thần thánh hóa lên, phủ một nét đặc trưng vào Đỗ Long vương thịnh.Nhưng đó cũng là số ít mà thôi, dưới Ngọc Sơn có một thủy động, Kim Quy sống dưới đó là sự thật, hồi nhỏ Thanh Minh đã được nghe sư phụ hắn kể về chuyện này.Kim Quy là biểu tưởng, cũng là nét tâm linh trong văn hóa người dân Lạc Nam nói chung và Đỗ Long nói riêng.
Việc canh gác nơi này không hề chặt chẽ ngột ngạt, chỉ có hai ba binh lính thay phiên nhau gác tại cổng, tại đó có bắc một cây cầu sang bên Ngọc Sơn.
Việc ra vào là tự nhiên, không bị cấm đoán, vậy nên ngôi đền nằm trên Ngọc Sơn hương khói luôn thịnh, ban ngày người tới thăm quan cúng bái khá nhiều, nhưng giờ trời đã sập tối, chẳng có ai ở đây nữa, nhìn từ xa ngồi đền yên ắng uy nghi vô cùng.Đứng từ bụi cỏ lau ngắm nghía một hồi, Thanh Minh lôi từ trong ngực ra ba đoạn trúc, trong đó một đoạn nhỏ nhất có buộc dây cước thép mỏng, hắn ghép ba đoạn này vào với nhau được một chiếc cần câu.
Cầm cái cần này, Thanh Minh khẽ thả xuống nước đo độ sâu.Cần dài sáu thước, mực nước men bờ vừa hay ngập chuôi.Thanh Minh cởi quần áo, chỉ để lại một chiếc quần cộc, hắn đem tất cả đồ đạc gói vào phiến lá khoai to, lại gói lại tiếp vài phiến bên ngoài nữa để chắc chắn không có nước lọt vào.
Hắn đem bọc quần áo này buộc vào sau lưng, ngậm một ống cỏ rỗng ở miệng sau đó hạ người từ từ xuống nước một cách nhẹ nhàng nhất có thể.Trời đông nước lạnh cóng, hôm nay là lần đầu tiên Thanh Minh phải chịu chuyện này.Thời gian trước, ngay khi ý thức được phải rời nhà đi ra bên ngoài, Thanh Minh đã muốn tới Đỗ Long thăm thú một phen.
Quê hương là Lạc Nam, nếu chưa tới kinh đô Lạc Nam một lần nào thì thật không phải.Giống như ở trong làng người ta hay nói, rời làng đi ra ngoài, có cây đa thì hỏi cây đa, có già làng thì chào già làng, đi đâu về đâu, ít ra cũng phải báo một tiếng.
Thanh Minh tới Đỗ Long cũng là vậy, tới chào, tới báo, tới thăm thú cho biết đó biết đây.Nhưng lý do như vậy cũng hơi sượng, thật ra Thanh Minh tới đây còn vì máu của Kim Quy.Kim Quy ở Tả Vọng sống từ thời lập quốc, nếu thời điểm đó nó đã khai mở linh trí, vậy thì sau ngần ấy thời gian tu vi của Kim Quy này cũng khó mà lường được.Thanh Minh không ôm quá nhiều hy vọng, với lại hắn cũng không thể bắt vị Kim Quy – biểu tượng văn hóa tâm linh của người dân nơi đây cho hắn máu, nhưng mà hắn cũng không muốn về tay không, ít ra cũng thử tới xem sao, dù chỉ chiêm ngưỡng qua một lần cũng tốt.Thanh Minh sợ Yên Hưu Lộc nghĩ lệch lạc về điều hắn sắp làm nên cố tình giấu đi, một thân một mình tới đây.
Cộng thêm việc Yên Hưu Lộc cũng không thuộc Lạc Nam, ai mà biết được vị Kim Quy này suy nghĩ như nào được chứ.Tả Vọng Hồ rất yên bình, yên bình suốt bốn ngàn năm qua, vậy có lẽ cũng không nguy hiểm gì.
Đem suy nghĩ này, Thanh Minh muốn tới thử vận may, hắn đang cần huyệt mạnh tuyệt phẩm để cốt tạng song luyện.
Thiên phú của hắn rất kém, một trời một vực khi đem so với Yên Hưu Lộc, vậy nên khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa.
Nhận thức được điều này, Thanh Minh muốn dùng huyết mạch hảo hạng để bù đắp phần nào thể chất của hắn, dù cho chỉ được một thành cũng mãn nguyện.Chưa vào luyện tạng, kháng lạnh rất kém, Thanh Minh bì bõm lặn suốt một tiếng đồng hồ mới chạm được tới bờ bên Ngọc Sơn.Lạnh đấy, nhưng Thanh Minh vẫn rất cẩn thận, hắn ngâm mình trong nước thêm một tuần trà để quan sát tất cả một lượt nơi này, khi nhận thấy không có ai, Thanh Minh từ từ trườn lên mặt nước không một gợn sóng.Thân thể của Thanh Minh lạnh cóng, bờ môi hắn thâm đen như gỗ ngâm, làn da xanh nhợt co lại nhăn nheo như vải dúm.
Đây là chuyện bình thường, khi cơ thể tiếp xúc với nước, làn da có xu hướng co lại để tạo ma sát cầm nắm, đồng thời cũng hạn chế mất nước và thoát nhiệt từ cơ thể.Thanh Minh mặc vội quần áo, bắt đầu rón rén từng bước trong đêm.
Trên Ngọc Sơn có một ngôi đền và một cái ao, Thanh Minh nào có hứng thú vào đền thắp hương khấn bái gì, mục tiêu của hắn là thủy động cạnh bên cái ao kia.Bước tới rìa ao, vẫn không có người.
Thanh Minh thầm than Kim Quy này thật được sùng bái, suốt bao năm qua canh giữ lỏng lẻo như vậy mà không có một vụ mạo phạm nào được sử sách ghi lại, cũng thầm tán dương ý thức con người Lạc Nam, dù có người tốt kẻ xấu, vậy mà chưa từng xảy ra chuyện gì.
Chính việc này càng làm Thanh Minh muốn giấu Yên Hưu Lộc, hắn cũng muốn làm một công dân gương mẫu như bao người.Hai phiến thạch sơn cao hai trường lù lù ghép với nhau thành một đại môn, môn lộ dẫn xuống lòng đất, rất ẩm ướt.
Thanh Minh men theo lối này đi xuống, cẩn thận từng bước.
Một là sợ trơn trượt, mà khi trơn trượt lại dễ gây tiếng động.
Hai là không biết trong tối tăm phía trước đang tồn tại thứ gì.Thanh Minh tự nhận là giỏi pháp môn Quan Thần, ấy là chỉ giỏi khi đem so sánh với Tiết Khí Kiếm thôi, thực chất hắn cũng không luyện tới