Giữa sáng, lúc này Thanh Minh mới vật vã tỉnh dậy.
Đêm qua hắn ngủ rất muộn, trằn trọc quá nửa đêm mới vào được giấc.
Ngáp dài một cái, Thanh Minh lờ mờ đưa mắt nhìn xung quanh.Bên cửa sổ, Yên Hưu Lộc cởi trần đứng đó lau mồ hôi.
Hắn vừa trải qua tập luyện xong, nhiệt lượng từ cơ thể tỏa ra rừng rực lại ngay lập tức kết sợi khi phả vào khí trời lạnh buốt mùa đông.
Thấy Thanh Minh tỉnh, hắn hỏi:“Nay không đi đâu thăm thú sao?”Thanh Minh lại ngáp dài một cái lần nữa, khóe mắt của hắn ẩm ướt như hốc cây còn đọng sương đêm.“Bị tóm như vậy còn đi đâu được nữa, ngày mai phải vào cung cùng Ngự thành chủ rồi.”Thanh Minh đã không có ý tưởng gì rồi thì Yên Hưu Lộc cũng thôi, hắn chẳng muốn đề xuất gì.
Bước tới lại gần ghế, Yên Hưu Lộc đưa tay lấy áo ngoài đang quắc ở đó mặc lên người, bỗng chốc hắn nhớ ra một chuyện.“Ta đi ra tiệm may chút.”Thanh Minh rời giường, gập gọn lại chăn mền rồi gọi với theo Yên Hưu Lộc.“Chờ ta đi cùng, ở trong phòng chán.”Tới tiệm may hôm trước, Yên Hưu Lộc đẩy cửa đi vào, Thanh Minh cũng bước theo.Tiệm may chật chội, vải vóc treo kín trên bốn bức tường lại làm căn phòng càng thêm bí bách.
Vụn chỉ, vụn vải rải rác từ nền bàn cho tới sàn đất, bừa bộn vô cùng.Một chiếc giường trúc nhỏ mối mọt đủ chỗ, nằm trên ấy là một lão bà gầy gò nhăn nheo.
Thấy ánh sáng lóe vào, lão chậm dãi mở đôi mắt vẩn đụng ra, cố gắng hết sức quay người sang bên để nhìn về phía cửa.Thấy bóng người, bà lão móm mém cười, điệu cười vô cùng chậm dãi.Thanh Minh nhìn bà lão như vậy, quay sang hỏi nhỏ với Yên Hưu Lộc.“Lão bà này đang gượng lại cái chết là chờ ngươi sao?”Trong nhất thời, Yên Hưu Lộc không biết nên trả lời như thế nào, bởi hắn cũng không rõ.
Hắn vội đi tới cạnh giường hỏi han, đồng thời đập vào mắt hắn là bộ bào xám đã gấp gọn đặt ngay ngắn trên kệ đầu giường.“Già, người đâu cần kháng cự chờ ta như vậy cho khổ nhọc.
Ta cũng chỉ là một vị khách qua đường mà thôi.”Lão bà đưa ánh mắt nhìn lên bộ bào xám, rồi lại nhìn thiếu niên đối diện trước mắt.
Hiểu ý, Yên Hưu Lộc khai mở bộ bào ra xem.Nhớ lại hôm trước, khi ấy hắn chỉ nói lão bà thêu vài nét qua loa ba đỉnh núi đơn giản là được, nhưng sau lưng bộ bào giờ đây nào phải vài nét chỉ tiện tay gì.
Đó là một bức tam thanh thủy mặc tỉ mỉ, độ tinh xảo chẳng khác gì Dục Tú thêu cho Thanh Minh cả.“Lão chẳng biết thiếu niên ngươi muốn ba đỉnh núi như thế nào, hồi trẻ có qua một nơi gọi Tam Thanh Sơn nên phỏng theo.
Hợp chứ?”Lão bà cất tiếng nói, toàn là hơi gió cả, khí lực của lão bà đã chẳng còn là bao.“Đẹp, rất đẹp, đa tạ.
Giờ người cứ yên tâm nhắm mắt được rồi.”Lão bà chần chừ một nhịp rồi khép nhẹ đôi mắt.
Tâm trạng Yên Hưu Lộc lắng xuống rất nhiều.
Cách bà lão này ra đi giống hệt nội của hắn ở kiếp trước vậy, nội gắng gượng từng phút giây đợi chờ cho tới khi con cháu trong Nam trở về nhìn nhau lần cuối, khi ấy người mới yên lòng nhắm mắt xuôi tay.Thanh Minh từ đầu tới giờ vẫn lặng yên đứng sau, đây là việc của Yên Hưu Lộc nên hắn không xen vào.
Muốn để Yên Hưu Lộc ở lại một mình, Thanh Minh định quay người rời đi thì cụ bà lại mở mắt, điều này làm hắn suýt nữa thì giật nảy mình.“Ta… vẫn không yên lòng.
Hôm ấy định nhờ thiếu niên… lại sợ giao phó nhầm người.” Bà lão mở mắt nói, lưỡi bà đã thụt vào trong, phát âm toàn là những âm gió ngọng líu.Lại thấy bà cười nói tiếp.“Chết rồi, nhầm hay không đã không quan trọng.”Cả Yên Hưu Lộc và Thanh Minh đều hiểu rõ ý lão bà này.Chết rồi, chết là hết, chết là chẳng còn biết gì, chết là về không, đã là không, vậy có nhân bao nhiêu quả thì không vẫn hoàn không.
Nếu lựa chọn là đúng, vậy thì ước nguyện coi như thành.
Còn nếu là sai, vậy thì có khác gì ban đầu đâu.“Thái tử liệt giường...!mở dưới ngăn kéo.
Khụ khụ,...!một cây Ngũ Trảo Linh, nhờ giao cho y.
Nếu được, mong y sau này cho già một nén hương.”Hết câu, hai tay bà lão buông lõng, miệng cười nhạt khoan thai lịm đi.
Có lẽ bà lão đã buông được khối đá tảng canh cánh trong lòng suốt bấy lâu.Yên Hưu Lộc nhìn Thanh Minh, Thanh Minh thở một hơi dài hạ vai xuống rồi quay người đi ra bên ngoài, ý nói ngươi tự quyết định.Yên Hưu Lộc đến ngồi trên cái ghế đẩu gần bàn may, hắn đưa hai tay ra chống cằm nhìn bà lão, xong lại nhìn ngăn tủ trầm tư.
Trong đầu hắn hiện giờ đang có điều cần phải suy nghĩ.Một lúc sau, Thanh Minh bước vào với một ít thẻ hương và đồ cúng, theo sau hắn có vài người già, có lẽ là hàng xóm.
Một lão ông tập tễnh tới góc phòng, lật đi chỗ vải vóc luộm thuộm ở đó, để lộ ra một chiếc quan tài.“Năm ngoái mụ đã sớm chuẩn bị.”Nhập thổ vi an, vài nghi thức đơn giản, khi đã xong xuôi mọi người chia nhau ra về, lúc này cũng đã tới nửa chiều.
Trên đường về trọ, Thanh Minh hỏi tiểu đệ tử.“Làm hay không?”Yên Hưu Lộc bất đác dĩ nói: “Làm, dù sao lúc trước cũng đã hứa một chuyện.”Lão bà hấp hối họa tam thanh, thiếu niên giữ tín chuyện tất thành.Trên đường về thi thoảng thấy được mấy người với dáng đi vội vã, Thanh Minh và Yên Hưu Lộc nhìn nhau khó hiểu.
Tò mò, hai người đành đi theo một người để xem sao.
Đường về trọ là ngõ sâu, vậy nên khi nãy còn vắng, Thanh Minh và Yên Hưu Lộc lần theo bước chân người vừa rồi, ra đến đường lớn mới thẩy nhiều người chạy về một hướng hơn rất nhiều.Kéo lại một người qua đường, Yên Hưu Lộc hỏi.“Huynh đệ, có vụ gì sao?”“Tiền trang của Trần gia bị cướp vào nửa khắc trước, máu chảy như sông, Trần gia chủ bị bắt làm con tin rồi.
Tuy là một tiền trang nhỏ không danh tiếng nhưng nghe nói cũng có khá nhiều tiền.” Vị huynh đệ răng chuột dừng lại đáp.“Nguy hiểm vậy còn đến đó chi?” Thanh Minh hỏi.Nghe vậy, huynh đệ răng chuột cau mày, chợt ồ ra.“Thì ra các ngươi không phải người Đỗ Long.
Chúng ta có chuyện là phải hóng, nguy hiểm là gì chứ.
Với lại Trần công tử là đệ tử nội môn Yên Nguyệt Tông, hắn đang điều động người sắp tới rồi.
Không nói nữa, mau bỏ ta ra kẻo hết chuyện hay.”Nhìn bóng người vọt đi, cả Yên Hưu Lộc và Thanh Minh đều thầm nhủ trong lòng: “Người Đỗ Long tính hóng đánh hỏng tính sợ.”“Đi không?”“Đi chứ!”Một khu lầu có ba tầng, tại mái đao mỗi tầng đều có hắc nhân bịt mặt đao kiếm sắc lạnh canh giữ, cửa lầu một còn có vài cái xác nằm gỉ máu ở đó không ai dám nhặt.Dân chúng kéo tới đây xem đông như trẩy hội, hình thành một khối ầm ĩ, bàn luận inh ỏi.
Tuy là tới hóng đấy, nhưng đám người này vẫn biết có nguy hiểm, vậy nên hội cách toàn tiền trang kia khá xa.
Các toàn nhà xung quanh đều có bóng người lò mặt khỏi cửa sổ, có kẻ còn trèo cả ra mái đao cố nhòm ngó vào bên trong toàn nhà biệt lập kia.
Cành cây, tường bao, nóc xe ngựa,..
miễn là có độ cao thì đều trở thành chỗ đứng cả, ngự