Bình minh ló rạng, mọi người đều đang trong cơn ngái ngủ miên man.
Lần này, đánh thức đội buôn không phải Lưu quản sư với tiếng thét nghiêm khắc mà là tiếng hô hào chói tai.Nương theo đó, một chiến thuyền hải tặc với lá cờ đầu lâu xương chéo húc mạnh vào thuyền buôn, sóng biển trập trùng.
Trên mạn thuyền, hàng chục dây móc được câu vào đó, một nhóm người hung ác kinh thân sang sàn thuyền buôn bằng cách men theo những dây câu này.Trên thuyền, người của đội buôn thấy động nên đao kiếm đã kề thân, ánh mắt đề phòng lo sợ.
Đứng đầu nhóm người này là một nữ tử xinh đẹp, tuổi tác ước chừng mười bảy.
Đứng cùng với nàng là một vị a hoàn trạc tuổi và một quản sự tóc hoa râm.Thiếu nữ cầm đầu nhìn vị thủ lĩnh toán cướp lạnh giọng nói.“Hải thủ lĩnh, không phải chúng ta đã giao tiền rồi sao? Đây là ý gì?”“Vị này chắc là Dao tiểu thư lần này dẫn đội, Hải mỗ nghe danh đã lâu.
Vào thẳng vấn đề, gần đây giá vật tư có chút tăng cao, huynh đệ bọn ta một ngày lại không thể thiếu rượu thịt, vậy nên đêm khuya chúng ta tranh thủ kiếm sống.”Thủ lĩnh toán cướp là một nam tử lưng hùm vai gấu, ngang ngực của hắn chính chiều cao phổ biến với kẻ bình thường.
Vậy nên khi đối diện với tên cướp này này, chỉ cần đứng đó thôi cũng cho người ta cảm giác rất đồ sộ.Nhìn vị Dao tiểu thư đối diện, hắn đưa đầu lưỡi liếm nhẹ lưỡi kiếm một cách tà ác nói:“Dao tiểu thư không nên nghĩ kháng cự, tuy hai bên đều đại đa số là võ giả Luyện Tạng, nhưng thủ lĩnh hai bên lại khác nhau quá lớn, tháng trước ta đã tấn thăng Nạp khí, vậy nên giá tiền cũng phải khác.”Dao tiểu thư nghe vậy cau mày.
Đội buôn đã đi qua hải lộ này nhiều lần, ngày đầu tiên chạm trán với đám cướp hai bên đều lưỡng bại câu thương, tính về lâu dài là lỗ nặng.
Vậy nên mỗi lần đi qua đều là hòa khí sinh tài, người đưa tiền người thông tuyến, yên bình gặp rồi lại tan.
Thường tình nên là vậy, nhưng hôm nay thủ lĩnh nhóm hải tặc này lại muốn cưỡng chế thay đổi.Hơi do dự, nàng quay đầu nhìn quản sự tóc hoa râm:“Lưu thúc, có chắc đánh được không?”“Rất khó, ta đã già mới sờ tới Nạp khí, khi ấy hắn mới Luyện Tạng mà đã ngang tay, giờ chỉ sợ không cầm được quá một khắc.
Tiểu thư yên tâm, ta đã chuẩn bị tinh thần hy sinh.” Vị quản nhăn mặt trả lời.Nghe vậy, vị Dao tiểu thư không đành lòng nhìn tên thủ lĩnh nói:“Hải thủ lĩnh.
Vậy cần thêm bao nhiêu?”“Không nhiều, hoặc cũng có thể miễn phí.”“Miễn phí?”“Đúng, chỉ cần ngươi Dao tiểu thư làm phu nhân của ta, vậy chẳng phải mỗi lần qua đây đều miễn phí?”Ha ha ha!Nghe thủ lĩnh nói vậy, cả đám cướp gào lên cười ác ý.“Vậy thì thôi, ta sẽ giao tiền, cần bao nhiêu?”“Không nhiều, ta cần một… phu nhân.”Nghe tên cướp nói vậy, tiểu a hoàn phía sau cũng khó chịu thay cho tiểu thư của mình, nàng sợ sệt nhưng vẫn hung hắng nói.“Cóc ghẻ, ngươi mà xứng với tiểu thư bọn ta?”“Tiểu a hoàn được lắm, ta thu tiểu thư ngươi sẽ thu luôn ngươi làm tiểu thiếp ấm giường.”“Hải thủ lĩnh suy nghĩ lại, ta có thể cho ngươi tất cả tiền bạc và hàng hóa lần này, chỉ cần các ngươi để chúng ta rời đi.” Dao tiểu thư vẫn bình tĩnh xem xét tình hình.Không thấy được nét thất thố nào trên khuôn mặt dung hoa của nàng, trong lòng Hải Vô Khương nổi lên tia khó chịu.
Nữ nhân hắn muốn, một là ngoan ngoãn tự nguyện theo hắn, hai là quỳ xuống van xin đường lui.
Hắn chưa từng gặp một nữ nhân nào coi thường xung quanh như vị Dao tiểu thư này.Cáu gắt, hắn gào lên: “Giết.”Thấy động, Thanh Minh rón rén ra ngoài xem tình nhìn, cảnh tình này làm hắn cười khổ không thôi.
Trên thuyền của đội buôn này đã khó khăn rồi, giờ lại lòi đâu ra một toán cướp hung dữ.Đúng là một cổ hai còng.Thu ánh nhìn từ bóng tối phía trong khoang, Thanh Minh cẩn thận di chuyển về phía đuôi tàu.Giờ hắn có ba lựa chọn, một là tiếp tục ở khoang chứa hàng, có người tới lại theo cách cũ nấp vào thùng tương nặng mùi.
Hai là rời khỏi thuyền, đón chờ hắn là biển rộng vô bờ, tự thân lênh đênh không bến đỗ, chỉ cầu may mắn.
Ba là trốn trên thuyền rồi giả thành người của bên thắng cuộc, tiếp đó chuồn đi.Keng!Đang vội suy nghĩ, vậy mà tình hình lại chẳng hề ủng hộ cho một chút thời gian, bên ngoài đã có tiếng đao kiếm lanh lảnh cùng tiếng khóc than nử tử.
Chạy vội vào một phòng của đội buôn, Thanh Minh cởi bỏ thanh sam trên người giấu vào ngực, lục tìm trong tủ được một chút quần áo, hắn mặc tạm một cái áo nâu, nhặt một con dao thái hoa quả nhét vào ống giày rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài.Cuộc chiến vẫn rất căng thẳng, thuyền buôn lắc lư không ngừng, Thanh Minh lại mon men đi ra phía ngoài xem thử tình hình cuộc chiến lần nữa.Bên ngoài đổ nát hoang tàn, xác người ngổn ngang, trung tâm cuộc chiến chính là vị Hải thủ lĩnh và Lưu quản sự, bọn họ đang giao thủ không ngừng: đao chạm đao, cước chạm cước, quyền đẩy trưởng, khi nhập khi tách luân phiên không ngừng.
Không có một khe hở, những kẻ khác muốn giúp cũng khó mà nhúng một tay.Hai người đánh với nhau đã được hơn tuần trà, tuổi già sức yếu, đôi mắt Lưu quản sự đang dần hoa.
Bỗng, lão nhận ra nguy hiểm đang cận kề, không chần chừ, lão đưa tay phải lên chặn được một cước cầu vồng của tên thủ lĩnh.
Thoát lực, Lưu quản sự đập mạnh vào mạn thuyền rồi không ngừng ứa ra máu tươi, cả người nằm đó thoi thóp không thể đứng dậy.“Mau bắt tất cả tù binh, đêm nay về sớm mở tiếng.” Tên thủ lĩnh khụ gối xuống, một tay ôm ngực vui vẻ nói to.“Đại ca uy vũ.”“Đại ca uy vũ.”Toán cướp tổn thất cũng nhiều nhưng những kẻ còn lại rất phấn khởi, người chết đâu phải bọn hắn, đau thương gì ở đây.
Thấy sắp có tiệc tùng, tinh thần của bọn hắn như được thổi một cơn ma men, hưng phấn xốc lên tận đỉnh đầu.Mép khoang, nằm đó là một cái xác thuộc toán cướp, Thanh Minh im lặng cởi bộ đồ đầu máu của xác chết này ra, mặc lên người.
Tiếp đến, hắn còn bôi ít máu lên mặt rồi dám tập tễnh bước tới một góc, thoi thóp ở đó hô to hòa lẫn với những tiếng hò nhức óc từ đáp cướp ô hợp.“Đại ca uy vũ.”“Đại ca uy vũ.”Theo lệnh thủ lĩnh, toán cướp mau chóng áp giải tù binh, Thanh Minh cũng phụ một