Cổng thành Hàm Dương đã cách không xa, nhìn thoáng qua cũng thấy được cảnh binh lính nghiêm ngặt.
Mỗi một lượt ra lượt vào đều phải kiểm tra giấy tờ, kẻ có lai lịch bất minh không được phép xuất nhập, nếu không giải thích được xuất thân, tra khảo tại đại lao chính là điểm phải dừng chân của kẻ đó.Nhìn cảnh này, Thanh Minh biết tự hắn sẽ không vào được.
Hắn tới đây do nhận lời hộ tống Vấn Tử Mẫn, tiện thể, thông qua đó dò hỏi tin tức Yên Hưu Lộc.Không vào được thành quả thực không tiện, nhưng cũng hết cách.Muốn có tin tức bởi vì hiện giờ, những thứ Thanh Minh biết được rất nghèo ngặt, vẫn là những thông tin cũ kỹ: Thái tử mất tích, Yên Hưu Lộc chạy trốn, Tào công công nhận lệnh truy bắt.
Nhưng mà những ngày trước, Dao tiểu thư có nói Thái tử và Yên Hưu Lộc nguy hiểm cận kề, điều này làm Thanh Minh rất mơ hồ.Thứ nhất, vì sao nàng biết được? Ngay cả hoàng thất Lạc Nam cũng không rõ, một nữ tử như Vấn Tử Mẫn có thể sao?Thứ hai, Vấn Tử Mẫn cho Thanh Minh cảm giác rất sâu, còn không rõ nàng là địch hay là bạn.Hôm ấy Vấn Tử Mẫn có nói, chuyện an nguy của Thái tử và Yên Hưu Lộc không có ai có thể nhúng tay vào, kể cả Ngự Cần Vi hay hoàng thất Lạc Nam, đây mới là điều làm Thanh Minh lo sợ nhất.
Nếu quả thực như thế, một thiếu niên Luyện Tạng chưa xong như hắn có thể làm được gì?Nhưng mà dù sao cũng phải tới, nhìn thử một chút xem có nhúng tay được không.Đang đắn đo, tiếng Vấn Tử Mẫn bên cạnh nhỏ nhẹ truyền tới.“Cảm tạ Viên công tử những ngày qua.
Giờ đã tới Hàm Dương, ta cũng có bằng hữu cũ có thể giúp được, vậy nên nếu công tử không muốn suy xét, chúng ta có thể chia tay ở đây.”Vẻ ngoài Thanh Minh vẫn điềm tĩnh, hắn đáp.“Tại sao Dao tiểu thư lại tin tưởng một người như ta vậy?”“Hôm ấy ở yến tiệc Lạc Nam, Ngự thành chủ có giới thiệu công tử với hoàng thượng.
Thấy được điều này, ta có thể đoán chức vụ của công tử dưới trướng Đoạn Sơn Thành không nhỏ.
Không lâu trước ta có xem qua danh sách nhân thủ của Ngự thành chủ, không hề có tên của công tử bên trong.
Dựa vào nó, có thể Ngự thành chủ muốn để công tử tới tiên môn học tập.”Thanh Minh nghe vậy giở khóc giở cười, vị Dao tiểu thư này thông minh quá thành ra hồ đồ.
Hắn nào phải nhân vật quan trọng gì, chỉ là hưởng ké phúc cô gia Ngự phủ mà thôi.
Nhưng mà Thanh Minh sẽ không nói ra chuyện này, hắn hỏi lại.“Những điều tiểu thư nói không hề liên quan tới câu hỏi của ta.”“Có, bởi vì ta cũng muốn tới tiên môn học tập.
Phương xa xứ lạ, vẫn nên cần người đồng hành.
Với chiến lực võ giả Luyện Tạng của công tử ta nghĩ mình sẽ được an toàn.
Thực ra nhà ta không có nhiều tiềm lực, nhiều nhất chỉ có thể thuê người tương đương công tử.
Nhưng mà lòng người khó phòng, lựa chọn công tử là lý trí hơn thuê ngoài.”Thanh Minh không ngờ rằng Vấn Tử Mẫn sẽ chi li như vậy.
Hắn nói:“Vậy chẳng lẽ ta đáng tin?”“Ừm, đúng thật là không đáng tin.
Nhưng mà chúng ta vừa trải qua sinh tử, có thể nói có giao tình đi.
Cộng thêm việc công tử là bộ hạ của Ngự Cần Vi, niềm tin có thể củng cố đôi chút.
Cuối cùng, nếu ta có mệnh hệ gì thì tất cả đều có thể điều tra rõ được, Đoạn Sơn Thành đâu thể chạy khỏi Lạc Nam.”Thanh Minh dừng lại xe ngựa cách cổng thành không xa.
Vấn Tử Mẫn bước xuống, đưa mắt nhìn vệ binh sâm nghiêm.“Công tử không vào được rồi, vậy thỏa thuận cũng chấp dứt.
Ta sẽ nói nửa sau đoạn tin tức về Yên Hưu Lộc coi như hết duyên.”Thanh Minh chắp tay đa tạ, nói: “Mời tiểu thư nói.”“Hắn với Thái tử bị giam cùng một chỗ, đều là Tào công công bắt đi.
Yên Hưu Lộc giờ này đã chết…? Ừm, cũng có thể còn sống, ta không rõ.”Thanh Minh nghe vậy ngạc nhiên, mặc dù trước đó, thời điểm hắn với Ngự Cần Vi còn ở trong ngục, hắn đã suy diễn được việc này có can hệ rất lớn với Tào công công.“Vậy đã chết hay chưa?”“Nếu ta nói chết, công tử sẽ bỏ đi, đúng chứ? Ở đây cũng không liên quan tới công tử.”“Đúng vậy.”