Cảm nhận chút linh khí đọng trong từng thớ thịt, bó cơ, Thanh Minh cười khổ.Hắn… không biết vận dụng luồng linh khí như thế nào.Hắn đối với cơ thể mình lạ hoắc.Ngày trước, hắn vốn là hoa yêu hóa hình, vậy nên cách dùng linh khí rất trực tiếp, mạch mệnh rất đơn giản không có phức tạp như con người.Hôm nay tuy không phải lần đầu linh khí nhập thể, nhưng Thanh Minh vẫn còn hơi bỡ ngỡ.Lần ấy, mượn linh thạch tra xét nguyên thần của Yên Hưu Lộc, đó là lần đầu dùng linh khí của hắn.
Nhưng đó là mượn ngoại lực, dùng là dùng trực tiếp, vậy nên không cần điều động linh khí đi trong cơ thể theo một cách cầu kỳ có quy luật như trong công pháp gì cả.Bây giờ trong người Thanh Minh chứa một lượng linh khí ít ỏi, muốn dùng phải biết cách điều động luân chuyển theo kinh mạch, đây là vấn đề lớn nhất đối với Thanh Minh hiện giờ.Dùng linh khí, không phải cứ điều động nó từ Đan Điền chạy thẳng tới nắm đấm là được, làm vậy chẳng khác nào tự sát cả.Tất cả chỉ là đắn đo trong giây lát, hắn nhìn Doanh Hiểu trả lời.“Ta xưa nay rất ít làm chuyện liều lĩnh, nhưng mỗi lần làm đều thành công, tuy không mỹ mãn nhưng có thể tạm chấp nhận được.
Lần này, tuy vẫn là hai bút cũng vẽ nhưng có chút mạo hiểm, mong rằng như ý.”“Vậy ngươi trọn đối nghịch.
Nhưng chỉ còn hơn một khắc, ngươi lấy gì cản Trẫm?” Giờ tới lượt Doanh Hiểu hỏi ngược lại.Theo lời nói ấy, quan đạo thứ hai rộ lên những tiếng bước chân nặng nề.Thanh Minh nghe vậy cả kinh, không thể có một lực lượng như thế tồn tại ở đây được, hắn dám chắc mười phần.
Vậy nên, đây là tử vật chăng?Đi từ quan đạo thứ hai, một dàn binh sĩ mũ giáp đầy đủ, bước đi đồng điệu, hành động đồng nhất, tất cả hoạt động của bọn chúng tựa như cùng một bộ não điều khiển.Đây là một đoàn binh lính làm từ đất nung gồm mười pho.“Nghe đồn ngày xưa ngươi thích đất nặn với luyện đan, hóa ra là thật.” Thanh Minh vội trấn tĩnh, không quên trọc ngoáy một câu.“Giết!” Lạnh lùng, Doanh Hiểu quát nhẹ rồi tự phong bề.Tượng đất cầm đầu tự động lại gần quan tài thanh đồng, nơi Yên Hưu Lộc đang ngồi chễm chệ trên đó, hiển nhiên là đề phòng Thanh Minh.
Chín phiên tượng đất còn lại hình thành một thế tiến thẳng lao về Thanh Minh.Chưa rõ thực hư ra sao, Thanh Minh đành phải thăm dò trước.Đoàn lính tiến tới, tuy cử động rất cứng như lại dứt khoát vô cùng, lực đạo và góc hành độc chuẩn mực thư lấy thước đo, khó mà tìm ra được sai lầm.Thật ra sai lầm đủ chỗ, lớn nhất chính là chuẩn mực nhưng quá cứng ngắc, không uyển chuyển.“Thì ra là vậy, năm cửa ngũ hành, các ngươi được Ất Mộc khí phủ linh, lại pha trộn một chút môn đạo của khôi lỗi thuật.”Nhìn đoàn lính đất, Thanh Minh không thể lùi, hắn biết đây chính là vị trí tốt nhất để giao chiến.
Thứ nhất, nếu lùi, hắn sẽ bị góc tường làm khó.
Thứ hai, Lạc Kim Lân và Vấn Tử Mẫn phía sau, có trời mới biết được tai bay vạ gió sẽ xảy ra chuyện gì.Cong một cái, ngọn cần câu điểm thẳng vào cổ tượng đất nung phát ra một thanh âm đinh lên như gõ đe bên giếng, vang vọng không ngừng.“Đấy nung này… có chút cứng.” Cổ tay Thanh Minh hơi run lên.Ngay khi Thanh Minh ổn định lại, hai tên lính đất nung đã vọt lên trước tầm mắt, hai mũi thương theo đó song song lao thẳng về hai bên sườn Thanh Minh.Thanh Minh giậm nhẹ chân, xoay người trên không một vòng, thành công lách giữa hai mũi thương, đồng thời thuận đà muốn tiết kiệm lực, hắn lấy mũi chân đá mạnh vào cổ tên lính đất nung đầu tiên, trong khi ấy đầu hắn đã trốc xuống dưới, một tay tóm lấy chân trái lính đất, kéo thật mạnh.Trên dưới cùng đả, tên lính này đổ rạp về sau đè lên hai tên đất nung vừa lao lên, cả ba ngã nhào.
Thanh Minh cũng ngã lộn về sau, nhưng thưởng tổn không có, hắn nhanh chóng đứng dậy.Ba tên lính đất kia ấy vậy mà không bị hủy, lập tức đứng dậy theo.
Trên người bọn chúng mơ hồ chỉ có những vết nứt nhỏ.Lại ba tên ở giữa trong chín tên tượng đất tiến lên.
Thừa dịp ba kẻ đi đầu và Thanh Minh đều ngã, bọn chúng xiên thương vào trái, phải và chính giữa ngực.Thanh Minh lách người sang trái đánh đi hai mũi tấn công, đồng thời dùng cần trúc gạt bỏ hai mũi thương ấy theo đường vòng cung, hóa giải dễ dàng hai đạo tấn công này.
Đồng thời, đạo tấn công còn lại trước đó đã bị hắn kẹp ở nách, Thanh Minh nghiến răng đập mạnh cùi trỏ xuống, mũi thương đứt ra.Nhặt lấy nó, Thanh Minh lùi sau ba bước, cùi trỏ có chút nhức lên.Nhân cơ hội một trễ một nhịp, Thanh Minh buộc mũi thương này vào đầu sợ dây câu.
Dây câu tuy đã đứt nhưng vẫn rất dài, Thanh Minh còn phải thu bớt một đoạn ở cán.Lại đến một đạo tấn công nữa, Thanh Minh tự biết lính đất nung sẽ không biết mệt.
Phong cánh chúng lại theo kiểu liều mạng, mà hắn cũng không thể đánh theo tiết tấu này, thì vậy phải có một hướng đi mới.Mắt thấy một thương quạt ngang, Thanh Minh họp bụng lại, lùi sau một bước, vừa khéo tránh đi ngọn mũi thường này.
Đòn thương chưa ra hết, chiêu chưa kịp thu vẫn trên quỹ đạo, Thanh Minh đã phản công.Hắn nhảy lên không trung, đưa cần trúc ra sau như thế rút kiếm, cũng như thể dấu đi cần trúc này.Hờ hững như mây, ra đòn lại là sấm sét.
Người giấu kiếm, mây giấu thiểm điện.Quang Khởi Sấm Xuân Động!Lóe lên quang mang, cần trúc đã vụt xuống bả vai tên lính đất nung này.
Kiếm nhanh như quang chớp, lóe lên rồi tắt hẳn.Tiếp theo đó, một tiếng gầm gừ vang lên, tượng đất nung này như sợ hãi, run lên không ngừng.Quang khởi mới có sấm, sấm gầm gừ trong mây.Đây là chiêu đầu tiên trong Tiết Khí Kiếm.
Biến bản thân như mây mù, đưa kiếm sau lưng tích thế, kiếm thanh như thiểm điện, thiểm điện xuất mới tạo ra sấm gầm.Sấm mùa xuân đánh thức vạn vận ngủ động, nhưng thức kiếm này như thể đưa vạn vật trở về ngày động giá rét, tê liệt tâm thần.Ngay khi kiếm chiêu hạ xuống, cần trúc của Thanh Minh rung động không ngừng, truyền thẳng đoàn năng lượng này vào tượng đất khiến nó cộng hưởng, làm tê liệt đường đi của linh khí và hệ thần kinh cảm nhận.Chiêu kiếm này là ẩn chiêu, quang sét và sấm gầm, hai chiêu trước sau khó đỡ, dùng lên thân xác máu thịt lại càng lợi hại.Cứ như vậy, một tên lính đất đã hoàn toàn bị hạ, nhưng cổ tay Thanh Minh cũng không khá lắm.
Chiêu kiếm này là một chiêu kiếm ít khi được dùng bởi vì nếu không thành thục, cổ tay cũng tổn thương không khác địch nhân là bao.
Chỉ có tập luyện thành thạo và hiểu biết về hóa kính mới có thể thường xuyên sử dụng chiêu này.Hiển nhiên thiên tư kiếm thuật của Thanh Minh không cao, vậy nên trong thời gian ngắn, chiêu này không dùng lại được.Nhưng không thể phủ nhận, hiệu quả vậy mà tê liệt luôn một lính đất.“Hươu con, mong Quan Thần của ngươi tiến bộ.”Thanh Minh tự nhủ động thời kéo xa khoảng cách với tám tên lính đất còn lại."Cửa năm sao?"Lòng tự nhủ, nhưng vẫn không quên địch nhân trước mắt.
Thanh Minh vung mạnh cần câu thử thăm dò, mũi thương buộc ở dây câu va mạnh