Tranh Sủng Đoạt Giang Sơn

Mở Màn


trước sau

Mày Ninh Nguyên khẽ giần giật. Thằng bé tiến lên lần nữa. Hai hoạn quan của hoàng đế thấy nó bước lên bèn lui xuống. Thái độ của nó vẫn khách khí giống như đối với người của Hiền Phi khi nãy. “Di mẫu của ta hiện nay của tiện gặp khách, xin hãy về cho.”

Hoạn quan kia ngước mắt nhìn nó, chắp tay hỏi: “Điện hạ, lục điện hạ vẫn ổn chứ ạ?”

Với những người khác, câu hỏi này nghe khá bình thường nhưng Ninh Nguyên lại có thể nghe ra được ẩn ý trong đó.

Ninh Nguyên cười thầm trong bụng, và cũng để mặc cho ý cười này toát ra ngoài đôi chút, mặt thì vẫn lãnh đạm trả lời. “Lục đệ đang hôn mê, tạm thời vẫn chưa tỉnh lại.”

Về phần nửa câu sau, là “có lẽ lát nữa sẽ tỉnh lại” hay “có lẽ mãi mãi sẽ không tỉnh lại”, cứ để cho họ hiểu theo hướng mình mong đợi vậy.

Hoạn quan kia khẽ gật đầu, hỏi tiếp: “Vậy điện hạ và Thần Phi nương nương vẫn khỏe chứ?”

Ninh Nguyên bình tĩnh đáp. “Di mẫu chỉ có một mình lục đệ, đương nhiên đau lòng khôn xiết.” Dừng lại một chút, câu tiếp theo nó trả lời khá hờ hững. “Ta thì mấy ngày nay ngủ không ngon lắm.”

Phiền chán, khoái chí, châm chọc đều lẫn trong đó, người cần hiểu thì sẽ nghe hiểu.

Nó chỉ nói đến đây rồi thôi. “Ta đi xem di mẫu thế nào đây.”

“Điện hạ đi thong thả.” Hoạn quan kia chắp tay. Lúc bước qua cửa điện, Ninh Nguyên quay đầu lại nhìn một cái, người kia đã quay lưng đi, trong bước chân vội vàng kia không biết đang chứa cảm xúc gì.

Có lẽ đã đúng ý của hắn…

Ninh Nguyên dừng chân một lát rồi đẩy cửa bước vào điện.

Trong tẩm điện không có cung nhân, phụ hoàng và mẫu hậu đều đã bình tĩnh lại, có lẽ là đã giải thích rõ ràng.

Theo sau Ninh Nguyên, mấy ngự y cũng lặng lẽ đi vào, xem xem có gì cần sai bảo. Ninh Nguyên tự nhiên ngồi xuống, ra vẻ vô tư nói: “Hiền mẫu phi và Đức mẫu phi đều sai người đến.”

Hạ Vân Tự gật đầu. “Họ nói những gì?”

Ninh Nguyên đáp: “Hiền mẫu phi lo lắng cho an nguy của người, nói có gì cần đến Khánh Ngọc Cung thì cứ việc lên tiếng bất cứ lúc nào.”

“Hiền mẫu phi của con thật có lòng.” Hạ Vân Tự khẽ thở dài. “Có thay ta cảm ơn tỷ ấy không?”

Ninh Nguyên trả lời: “Dạ có.”

Nó lại nói. “Đức mẫu phi lo lắng cho an nguy của người, cũng lo lắng lục đệ, hỏi lục đệ thế nào rồi, con “thành thật” báo lại là lục đệ vẫn còn hôn mê.”

Câu này vừa được nói ra, Hạ Vân Tự liền lặng lẽ quan sát thần sắc của hoàng đế. Quả nhiên vừa nói xong bèn thấy mắt y quắc lên, không khí xung quanh trở nên lạnh đi.

Ninh Nguyên và Hạ Vân Tự đều cụp mắt, không nói gì. Chuyện thế này cứ để y tự mình nghĩ rõ vậy.

Chuyện này xảy ra quá bất ngờ nhưng tin tức lan ra cũng nhanh, bất luận là cung nhân của hoàng đế hay người của Vĩnh Tín Cung đều không tiết lộ là lục hoàng tử đã xảy ra chuyện.

Đức Phi đường đột hỏi thế đương nhiên không phải vì nàng ta ngốc đến nỗi sẽ phạm phải sai lầm này, mà là vì trong lòng nàng ta cảm thấy Ninh Nguyên và Hạ Vân Tự đã có khúc mắc, cảm thấy dùng những câu mập mờ như vậy đến thám thính thì Ninh Nguyên sẽ không mách lại với hoàng đế.

Nhưng chuyện này không cần giải thích nhiều. Cứ để hoàng đế cảm thấy Đức Phi vừa thâm độc lại thiếu thông minh, trong lúc cấp bách để lộ sơ hở cũng tốt, còn hơn là khiến hoàng đế cảm thấy Hạ Vân Tự lòng dạ thâm sâu kín kẽ.

Sau đó nghe thấy hoàng đế khẽ thở dài một tiếng, quay đầu sang nhìn Hạ Vân Tự. “Nàng thấy thế nào?”

Hạ Vân Tự khẽ ngước mắt lên, thấy Trương Xương không có trong điện mới dịu dàng trả lời. “Thần thiếp vào cung bao năm nay vẫn luôn rất kính trọng Đức Phi tỷ tỷ, thực sự không cảm thấy tỷ ấy sẽ làm chuyện thế này. nhưng nếu là tỷ ấy…” Nàng cũng quay đầu qua, nhìn thẳng vào mắt y, đáy mắt tràn ngập vẻ nhu nhược khiến người ta muốn che chở. “Thần thiếp nhất định phải bảo vệ con mình, hoàng thượng đừng trách thần thiếp không biết suy nghĩ cho đại cuộc.”

Hoàng đế lắc đầu cười khổ. “Nói gì vậy chứ.”

Nàng lại nói tiếp: “Hoàng thượng đừng có vì đấy là Đức Phi tỷ tỷ mà thầm thiên vị nhá.” Bàn tay đặt trên bàn của nàng nhích về phía y, bàn tay vẫn còn chút lạnh lẽo sau cơn kinh hãi níu chặt tay y. “Tìm hiểu cho tới cùng rồi tính sau. Thần thiếp chỉ muốn bảo vệ con mình, không muốn tùy tiện trút giận, càng không muốn khiến ai bị oan uổng.”

Vì cảm giác lạnh lẽo để khiến y đau lòng này mà nàng đã dùng nước lạnh ngâm tay nửa buổi trời trong ngày đầu xuân giá buốt này.

Y lập tức nắm chặt tay nàng. “Trẫm hiểu lòng nàng, nàng yên tâm.”

Dáng vẻ hứa hẹn trịnh trọng này của y rất dễ làm người ta say đắm. Hạ Vân Tự mỉm cười, dịu dàng đáp: “Vâng.”

——

Qua một đêm, tin tức mới thật sự được truyền đi khắp nói. Cả hậu cung dần nghe nói dường như là lục hoàng tử bị trúng độc thì không khỏi xôn xao, nhưng vì biết Diên Phương Điện có Cấm Vệ Quân canh giữ nên không ai dám đến gây thị phi.

Diên Phương Điện chong đèn không ngủ cả đêm. Sáng sớm hôm sau, đại hoàng tử ra khỏi điện với đôi mắt thâm quầng, hoàng đế cũng phải đi thượng triều nên không khí mới trở nên nhẹ nhõm chút.

Phần lớn cung nhân chỗ hoàng đế đều ở lại Diên Phương Điện, Hạ Vân Tự nghe Oanh Thời nói Trương Xương len lén ra ngoài một chuyến, hẳn là đi gặp Đức Phi.

“Đức Phi là người cẩn thận, nhất định phải thăm dò rõ thực hư mới đi thêm bước nữa.” Nàng nói.

Cho nên Ninh Nguyên ra ngoài với đôi mắt thâm quầng nhất định có tác dụng, còn nàng thì cũng phải phối hợp một chút.

“Mấy ngày nay ta sẽ lạnh nhạt với Ninh Nguyên để Trương Xương không phát hiện ra khác thường.” Nàng khẽ thở dài. “Các em âm thầm chăm nom nó một chút, gần đây nó cũng rất căng thẳng, đừng để gắng quá thành bệnh.”

“Vâng.” Oanh Thời đáp. “Nương nương yên tâm, nô tỳ đã căn dặn nhũ mẫu rồi, nhũ mẫu cũng thật lòng chăm sóc điện hạ, sẽ không để điện hạ xảy ra chuyện gì.”

Hạ Vân Tự ừ một tiếng rồi không nói gì thêm.

Ninh Nghi xảy ra chuyện là giả nhưng đầu óc nàng và Ninh Nguyên căng thẳng là thật. Cả đêm không ngủ yên, thức đến giờ vẫn không thấy buồn ngủ nhưng lại vô cùng mệt mỏi.

——

Trong Vĩnh Minh Cung, Đức Phi thấy Trương Xương đến bèn cho những người khác lui ra, hỏi hắn: “Thế nào rồi?”

Trương Xương cúi người, mặt không mấy biểu cảm, chỉ có khóe miệng là có thể phát hiện chút ý cười. “Thần Phi cả đêm không ngủ, đại hoàng tử cũng luôn ở cạnh, xem ra lục hoàng tử thật sự không ổn rồi.”

Đức Phi thở phào một hơi.

Thuốc mà Trương Xương đưa cho Ninh Nguyên là do nàng ta tốn công sai người đi tìm, có thể giết người một cách vô hình. Lục hoàng tử còn nhỏ, vốn rất dễ xảy ra chuyện, làm sao chịu được loại thuốc mạnh như vậy.

Nàng ta bèn hỏi: “Thần Phi có nghi ngờ đại hoàng tử không?”

“Tạm thời vẫn chưa.” Trương Xương chắp tay, đáp: “Nhưng sáng nay nô tài đi ngang qua tẩm điện, nghe thấy Thần Phi nói chuyện ngày càng lạnh nhạt với đại hoàng tử. Có lẽ lục hoàng tử xảy ra chuyện khiến nàng ta không còn sức để quan tâm mấy chuyện thể diện ấy nữa.”

“Thế thì tốt.” Đức Phi bật cười rồi lặp lại lần nữa. “Thế thì tốt.”

Nói xong nụ cười dần tươi hơn, trong nụ cười thật lòng ấy toát ra vẻ lạnh lẽo, xen lẫn với sự vui sướng và khoái trá trông thật quái dị.

Nàng ta cũng mất ngủ cả đêm, lúc này cuối cùng cũng nhắm mắt lại, dựa vào ghế nghỉ ngơi.

Trương Xương lẳng lặng
chờ đợi, không lâu sau, đôi mắt kia lại mở ra. “Hoàng thượng thương xót Thần Phi nên hạ triều chắc chắn sẽ đến Vĩnh Tín Cung, bản cung cũng sẽ đến thăm Thần Phi.”

Trương Xương mỉm cười chắp tay. “Nô tài chúc nương nương thành công.”

Nụ cười trên mặt Đức Phi càng rõ rệt, nàng ta ừ một tiếng rồi xua tay ra hiệu cho hắn lui ra.

Muốn đi gặp Thần Phi thì phải nghĩ kỹ xem chuyện đó nên mở miệng thế nào mới tốt.

Nàng ta không thể ép Thần Phi phát điên. Thần Phi là người lợi hại, một khi bị ép vào chân tường và bật lại thì không hay chút nào.

Hơn nữa nàng ta không thể để hoàng đế phát hiện ra điều gì. Lòng nghi ngờ của đế vương người bình thường không sao gánh nổi, mỗi một câu nói nàng ta rót vào tai hoàng đế phải vô cùng cẩn thận, phải thật hoàn mỹ.

Hoàn mỹ.

Đức Phi nghĩ đến hai chữ này, tự ngẫm rồi tự cười một tiếng.

Phi tần của thiên tử ai mà không muốn hoàn mỹ. Thần Phi vẫn luôn là một người rất hoàn mỹ.

Nhưng bây giờ, hẳn là nàng không không hoàn mỹ nổi nữa.

Điều này hẳn là rất thú vị.

Hoàng đế sẽ tạm thời đồng cảm với nỗi đau mất con của nàng ta, đối tốt với nàng ta, chiều theo nàng ta. Nhưng mỹ nhân trong cung nhiều không đếm xuể, ai nấy đều dùng dáng vẻ quyến rũ nhất của mình để hầu hạ hoàng đế, sự thương xót hoàng đế giành cho Thần Phi hẳn là sẽ không duy trì lâu dài.

Nàng ta sẽ đợi xem ngày đó. Đợi khi Thần Phi không thể kiềm chế, dần đánh mất sự yêu thương của hoàng đế, đợi Thần Phi từng bước giẫm vào vết xe đổ của Giai Huệ hoàng hậu năm xưa.

Đức Phi thoải mái thở ra một hơi rồi cất tiếng gọi cung nữ vào, hầu hạ nàng ta thay áo, trang điểm.

“Chọn bộ đơn giản một chút.” Nàng ta nói.

Đương lúc người ta đang đau khổ này, không nên mặc quá mức rực rỡ, nếu không nàng ta rất muốn mặc bộ nào lộng lẫy nhất, chúc mừng cho thời khắc vui mừng này.

——

Gần hai khắc sau, các phi tần nghe nói Cấm Vệ Quân vây quanh Diên Phương Điện đã rút đi một phần, Ngọc mỹ nhân đã vào điện thăm hỏi nên họ cũng lần lượt kết bạn tốp năm tốp ba đến thăm.

Tẩm điện của Diên Phương Điện nhanh chóng trở nên náo nhiệt, những người thân thiết với Hạ Vân Tự đều đến thăm, những người có quan hệ khá tốt hay không tốt đều có mặt. Mọi người đều muốn bày tỏ sự quan tâm đến người đứng đầu các phi trước mặt hoàng đế và nhìn xem rốt cuộc lục hoàng tử thế nào.

Vì thế khi hoàng đế hạ triều, vừa bước vào điện thì bị cung điện đông kín người này làm cho nhíu mày. Nhưng y không đến mức quay người bỏ đi mà vẫn bước vào trong, thuận miệng bảo mọi người: “Cứ ngồi đi.”

Nói xong y đi đến bên trường kỷ, ánh mắt vẫn tập trung vào Hạ Vân Tự. Cả đêm không ngủ, nàng trông rất tiều tụy, y nhìn mà đau lòng.

Nhưng chưa kịp nói chuyện, y đã để ý đến những người đang lồm cồm đứng lên gần đó.

Yến Phi không có mặt, nhưng Hiền Phi, Đức Phi và Hòa Phi đều đến.

Hoàng đế không khỏi nhìn Đức Phi một cái rồi bình thản như thường ngồi xuống bên cạnh Thần Phi, sốt sắng hỏi: “Ninh Nghi thế nào rồi?”

Hạ Vân Tự nước mắt giàn giụa, vô cùng mệt mỏi: “Vẫn chưa tỉnh.”

Cả điện im phăng phắc.

Hoàng đế thở dài một tiếng, giọng càng dịu dàng. “Thái y sẽ dốc sức cứu chữa, nàng đừng lo lắng quá, hai đứa bé đều trông cậy vào nàng cả.”

Hạ Vân Tự làm như không nghe thấy những lời này, ánh mắt đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, cố nén tiếng khóc đang chực bật ra. “Thần thiếp hận không thể trúng độc thay thằng bé… Nó còn nhỏ thế, làm sao chịu nổi…”

Nàng vừa nói vừa vô thức nắm chặt tay, khiến y có cảm giác dù chuyện lục hoàng tử là giả nhưng lòng nàng không yên là thật.

Là kẻ âm thầm núp trong bóng tôi đã khiến nàng bất an. Cả đêm nàng không ngủ là vì nghĩ đến chuyện này, nàng đang nghĩ nếu kẻ đó thật sự ra tay với bọn trẻ thì phải làm thế nào bây giờ.

Nhất thời y cũng quên mất cảm giác đau khi bị nàng bấu, nhẹ nhàng vỗ tay nàng. “Cứ yên tâm.”

“A di đà Phật.” Bên cạnh có người niệm Phật, mọi người đều nhìn sang, hoàng đế chỉ nhìn Thần Phi nhưng đáy mắt đã thay đổi rất nhỏ khó mà nhận ra.

Các phi tần thấy Đức Phi bước tới trước, mặt đầy vẻ từ bi và bất đắc dĩ, tiếng thở dài đầy quan tâm. “Lục hoàng tử trước nay hoạt bát đáng yêu, Thần Phi muội muội xót con nên đương nhiên khó mà chịu nổi nỗi đau nàng.”

Hạ Vân Tự không hề nhúc nhích, ánh mắt trống rỗng vẫn chỉ nhìn ra cửa sổ.

Không ai có thể nhìn thấu cảm xúc trong mắt nàng, không ai để ý thấy giây phút ấy trong mắt nàng ánh lên vẻ khoái trá và lạnh lẽo.

Chỉ thấy Đức Phi lại nhẹ nhàng nói tiếp: “Có điều đại hoàng tử và lục hoàng tử luôn thân thiết với nhau, bất ngờ hay tin này, ngay cả Thần Phi muội muội còn không chịu nổi, đại hoàng tử còn nhỏ e là càng khó chấp nhận hơn.”

Nói xong lại thở dài một tiếng đầy hiền từ. “Theo thần thiếp thấy, lục hoàng tử cần được thái y dốc sức cứu chữa nhưng không nên xem nhẹ đại hoàng tử. Xin hoàng thượng sai người hỏi han và tạm thời tìm người khác chăm sóc thằng bé, mất công Thần Phi muội muội đã không yên lòng mà còn phải phân tâm về nó, rồi đại hoàng tử đang khiếp sợ mà không ai hỏi han chăm sóc, tự dưng chịu thiệt thòi.”

Hạ Vân Tự khẽ cụp mắt, thật sự muốn bật lên tiếng cười lạnh ngay tại chỗ.

Những lời này thật sự quá hoàn mỹ, nếu không sớm biết trước nguyên căn thì nàng đã dao động.

Đáng tiếc, bây giờ người biết nguyên căn không chỉ có nàng mà cả hoàng đế cũng đã nuôi nghi ngờ.

Nàng bèn quay đầu qua, ngước mắt nhìn Đức Phi. “Chuyện đại hoàng tử, không cần làm phiền tỷ tỷ quan tâm.”

Nàng phải làm Đức Phi cảm thấy mình không chịu bỏ qua quân cờ như đại hoàng tử, như thế Đức Phi mới “nhảy” càng dữ hơn.

Truyện convert hay : Y Minh Kinh Người: Tàn Vương Độc Sủng Phế Tài Phi

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện