Chuyện Quách gia, hoàng đế và triều thần bàn nhau cả buổi trời, đến
trưa các quan về hết, nghe Oanh Thời đến Tử Thần Điện bẩm báo, hoàng đế
bèn lập tức ra lệnh chuẩn bị kiệu đến Vĩnh Tín Cung.
Những lời của Quách thị làm lòng Hạ Vân Tự cảm thấy có khúc mắc,
nhưng chỉ ngồi nói chuyện bình thường thì nàng vẫn chịu được. Nàng bèn
ra ngoài cửa nghênh đón y như thường lệ, y cũng ôm lấy nàng đi vào nhà
như trước, giọng nói tỏ vẻ vô cùng quan tâm. “Oanh Thời nói cả đêm nàng
không ngủ ngon được?”
Nàng chỉ cười cười, quay qua nhìn Oanh Thời, có vẻ không được vui. “Chuyện nhỏ thế này sao còn đến làm phiền hoàng thượng?”
Oanh Thời cúi đầu. Bàn tay đang đặt trên hông của nàng khẽ vỗ vỗ. “Là trẫm bảo họ có chuyện phải đến Tử Thần Điện báo tin kịp thời, nàng đừng giận.”
Những lúc như thế, nàng sẽ im lặng. Bao năm nay nàng vẫn biết chừng mực như vậy.
Những phi tần khác có lẽ sẽ vòi vĩnh một chút khi được sủng, những
lúc y bận rộn cũng muốn quấn quýt lấy y chứ nàng thì không bao giờ. Nàng sẽ không để y có chút xíu bực bội nào, còn chuyện nàng cũng mè nheo vòi vĩnh thì đó đều đã trải qua sự cân nhắc tính toán theo sở thích của y
mới làm.
Cho nên trong lòng y hình tượng nàng mới tốt như vậy, và sau này nàng vẫn phải tiếp tục “tốt” như thế.
Sự kháng cự còn chưa hoàn toàn tan biến trong lòng làm Hạ Vân Tự cảm
thấy hơi mệt mỏi khi nghĩ đến chuyện này, nàng im lặng thở dài một hơi
rồi tiếp tục đọc sách của mình.
Một lát sau, y vừa gác bút vừa gọi nàng. “A Tự!”
“Vâng.” Nàng ngẩng đầu lên. Y hong khô bản tấu chương vừa phê xong
rồi đưa cho nàng cùng với một bản khác bên cạnh. “Hai bản này một sẽ đưa đến Hình Bộ, một sẽ đưa đến Lễ Bộ, nàng xem qua đi.”
Nhưng nàng không nhận lấy. “Hoàng thượng cũng biết trước nay thần
thiếp đọc những thứ này đều sẽ gây ra trò cười mà còn bảo thần thiếp
xem.”
Y mỉm cười, đặt một bản xuống rồi tóm tắt cho nàng nghe. “Đây là bản
xử lý Quách gia. Cả nhà bị phế bỏ tước vị, biếm làm thứ dân.Cha mẹ của
Quách thị bị bắt giam, huynh trưởng lập tức xử trảm.”
Nàng ngẩn ra. “Sao hoàng thượng lại cố tình truy cứu huynh trưởng của nàng ta?”
Y đáp: “Độc Yên Chi kia là do huynh trưởng của nàng ta tìm ra. Hình
Bộ đã tra rõ chuyện này nhưng hắn vẫn không chịu nhận tội, không chút
hối cải. Còn Quách thị trong di thư vẫn biện minh cho huynh trưởng mình, cứ bảo độc dược đó không phải là Yên Chi, còn đổ lên đầu nàng nữa. Ha…” Y lắc đầu, trong tiếng cười lạnh ấy toàn là vẻ thất vọng.
Hạ Vân Tự hơi trầm ngâm, chỉ à một tiếng.
Thật ra Quách thị và huynh trưởng của nàng ta không chịu nhận là vì độc kia hoàn toàn không phải Yên Chi mà triều trước để lại.
Nàng lấy được thứ ấy từ tay Ninh Nguyên, cảm thấy tình hình sau khi
trúng độc rất giống với Yên Chi nên bèn bảo Trịnh thái y thêm một vài
thứ vào cho nó biến thành màu đỏ, khớp với lời đồn đãi.
Nếu không có bước đi này, y sẽ không nghi ngờ Quách thị nhiều như
vậy. Đối với đương kim thánh thượng như y, việc liên quan đến triều
trước mới là quan trọng nhất.
Đồng thời, thân phận hoàng tộc triều trước vẫn luôn là yếu điểm của Quách gia.
Vì thế ngay từ đầu nàng đã tiên liệu được Quách thị sẽ không chịu
nhận vụ Yên Chi, từ trên xuống dưới Quách gia càng không ai dám nhận.
Nhưng thế mới hay. Trong cơn nghi ngờ của đế vương, nếu họ mà ngoan
ngoãn cúi đầu nhận tội thì còn gì thú vị nữa. Chết cũng không chịu nhận
mới thể hiện sự ngu xuẩn cố chấp của họ.
Nàng bèn hỏi y: “Vậy Quách thị thì sao? Hoàng thượng định xử lý hậu sự của nàng ta thế nào?”
Y đáp: “Trẫm đã phế phong hào của nàng ta, tìm một nơi ở ngoại thành chôn cất qua loa là được.”
Hạ Vân Tự lại im lặng, y nhận ra nàng có tâm sự bèn lên tiếng hỏi: “Nàng có ý tưởng gì khác à?”
Nàng do dự một chút rồi chậm rãi nói: “Thần thiếp vẫn luôn nghĩ không biết tỷ tỷ đã đi đầu thai chưa. Nếu đã đầu thai thì không sao, nhưng
nếu chưa đầu thai thì kinh thành chính là nơi tỷ tỷ ra đi.”
Y gật đầu, lại chìm trong hồi ức về thê tử đã qua đời, ánh mắt đầy vẻ bi thương.
Nàng nói tiếp: “Trước kia tỷ tỷ thường thích ra ngoài đi lại, bên đó
chắc cũng đã từng đi. Quý Phi Chiêu Phi nhà ở Đàm Tây, tỷ tỷ không thấy
cũng thôi. Nhưng Quách gia đều ở trong kinh, dù Quách thị bị chôn qua
loa thì sau này cũng không khỏi có con cháu đến phúng viếng, nói không
chừng miệng còn phun ra những lời oán trách tỷ tỷ, nếu để tỷ ấy ở trên
trời nhìn thấy há chẳng phải sẽ tức giận sao?”
Y ngẫm nghĩ một lát, hẳn là ít nhiều cảm thấy nàng quá mê tín nhưng cuối cùng vẫn gật đầu bảo: “Cũng có lý.”
Sau đó y lại gọi Phàn Ưng Đức đến, căn dặn: “Truyền chỉ xuống bảo
Thượng Cung Cục chôn Quách thị xa chút, cứ chôn ở…” Y nghĩ ngợi. “Chôn ở đất Thục đi.”
Hạ Vân Tự nghe thế thì cụp mắt cười. Đường đến đất Thục khó khăn
nghìn trùng, vậy là nàng đã cắt đứt việc người của Quách gia đến phúng
viếng Quách thị.
Sau đó y lại cầm bản tấu chương kia lên, bảo nàng tự xem. “Cái này nàng đọc hiểu nè.”
Hạ Vân Tự khẽ tặc lưỡi, miễn cưỡng nhận lấy lật ra xem. Cách hành văn và dùng từ đúng là đơn giản dễ hiểu, Đây là bản giao cho Lễ Bộ, liên
quan đến việc sắc phong nàng làm Quý Phi.
Nàng đọc, còn y ngồi bên cạnh nói: “Trẫm thấy gần đây nàng không được khỏe lắm, không biết ngày lành mà Lễ Bộ chọn có gần quá không? Nếu nàng cảm thấy còn mệt thì trẫm bảo họ lùi lại.”
Dừng một chút,, y lại nói tiếp. “Còn phong hào nữa. Thượng Nghi Cục
đã nghĩ ra chữ “Tường” trong tường hòa, “Duyệt” trong hỉ duyệt[1], và “Thư” trong thư thái nhưng trẫm đều cảm thấy chưa ưng lắm, thấy
không đủ trang trọng nên bảo Lễ Bộ nghĩ cái mới.” Nói xong y chỉ vào bản tấu chương trên tay nàng. “Còn mấy chữ này tuy trang trọng nhưng trẫm
vẫn thấy nó thường thường không có gì đặc sắc.”
Hạ Vân Tự nhìn kỹ thì thấy Lễ Bộ chọn một ngày cuối tháng hai, hơi
gấp nhưng cũng có cái tốt. Mồng bốn tháng ba là ngày giỗ của tỷ tỷ, nàng đến bái tế tỷ tỷ với thân phận Quý Phi chắc sẽ khiến tỷ ấy yên tâm hơn
nhiều.
Vì thế nàng bèn nói: “Ngày thì không sao, cứ theo Lễ Bộ an bài là
được. Còn về phong hào…” Nàng nhớ lại những từ y nói lúc nãy và nhìn ba
chữ “Ý, Hi, Minh” mà Lễ Bộ chọn, cười bảo: “Thần thiếp lại thích chữ
“Thư” mà Thượng Nghi Cục chọn hơn.”
So với ba chữ mà Lễ Bộ chọn, chữ “Thư” tuy không đủ trang trọng từ “thư thái” này có ý nghĩa rất tốt.
Ngày tháng sau này còn dài, nàng phải đi trọn con đường này, và phải đi với một tâm trạng thư thái.
Nàng muốn tất cả mọi người phải chứng kiến nàng
sống thật thư thái.
Những kẻ sắp chết đến nơi mà còn muốn chơi nàng một vố, định kéo nàng
xuống địa ngục cùng như Quách thị hãy nhìn lại xem sức mình đến đâu.
——
Vì thế cuối tháng hai, khi trăm hoa vừa bắt đầu nở, Thư Quý Phi làm lễ sắc phong.
Dạo ấy trong cung có một cảnh tượng lạ xảy ra. Có lẽ vì năm nay trời
ấm lên nhanh nên những cành hải đường trong Ngự Hoa Viên – lẽ ra phải
đến tháng tư tháng năm mới nở – nay bất tri bất giác đã hé nở vài đóa.
Hải đường được mệnh danh là quý phi của các loài hoa nên vừa nở đã
khiến người ta chú ý, trăm hoa trong vườn đều mờ nhạt trước nó.
Lễ Bộ nói đây là điềm lành, hoàng đế bèn sai người cắt vài cành mang đến Diên Phương Điện cho Thư Quý Phi cắm vào bình.
Hạ Vân Tự sai người đặt nó lên chiếc bàn bát tiên ở giữa chính điện,
như thế sau khi kết thúc lễ sắc phong, mệnh phụ trong ngoài cung đến bái kiến là có thể nhìn thấy hải đường đầu mùa vừa nở.
Hiền Phi là phi tần cấp cao nên đến bái kiến sớm nhất, nhưng chiều
tối, khi mọi người đã về hết, nàng ta lại đến lần nữa. Vừa nhìn thấy
bình hải đường, nàng ta bèn nhíu mày: “Đám người này thật thích đồn
huyên thuyên, chân trước vừa đến bái kiến thì chân sau đã lan truyền
biệt hiệu đặt cho muội, cái gì mà “Hải Đường Quý Phi”.”
“Hải Đường Quý Phi? Cũng không khó nghe lắm.” Hạ Vân Tự mỉm cười nhìn thần sắc của Hiền Phi. “Tỷ tỷ bực bội như thế, chắc có người đang mong
hải đường không nở bung được chứ gì?”
Sắc mặt Hiền Phi không khỏi càng khó coi nhưng vẫn cố nở nụ cười.
“Cũng không có gì lạ. Ở nơi này, có mấy người thật lòng mong người khác
sống tốt chứ?”
Hạ Vân Tự mỉm cười chứ không nói gì. Nàng tập trung suy nghĩ một lát
rồi gọi Tiểu Lộc Tử đến, bảo: “Mang hải đường đến chỗ Thượng Công Cục,
bảo họ nghĩ cách giữ nó lại. Làm thành đánh dấu trang sách hay bức tranh cũng được.”
Nói xong thì quay qua nhìn Hiền Phi. “Thế chẳng phải sẽ không tàn sao?”
Nơi này không có mấy người thật lòng mong người khác sống tốt, nhưng
muốn sống tốt thì cũng không dựa vào việc người khác cầu mong, cho nên
việc này không đáng để tức giận.
Hiền Phi bật cười. “Muội thật là lắm trò.”
Nàng nhún vai, đáp: “Tỷ tỷ sang đây giờ này có chuyện gì không?”
Nụ cười của Hiền Phi nhạt dần. Im lặng một lát, nàng ta thở dài. “Lúc nãy phu nhân đến chỗ ta ngồi chơi một lát.”
Phu nhân ở đây chính là chính thê của phụ thân Hạ Vân Tự, mẫu thân của Giai Huệ hoàng hậu.
“Bà ấy nói… dạo trước muội sai người trong nhà đến đất Thục, quật mộ của Quách thị lên.”
Hạ Vân Tự khẽ nhướng mày. “Bà bảo tỷ đến khuyên muội à?”
Hiền Phi cau mày, lắc đầu đáp: “Bà ấy lo cho muội. Dù gì muội cũng đang có thai, không nên làm những việc như vậy.”
“Chính vì có thai nên muội mới phải làm những việc như vậy.”
Hiền Phi ngớ người.
Hạ Vân Tự cúi đầu nhìn cái bụng còn chưa nhô lên của mình, thản nhiên nói: “Rõ ràng biết đến chết ả cũng muốn hủy hoại muội thì sao muội phải nể nang gì để chừa đường lui nữa. Không trấn áp ả, nói không chừng ngày nào đó ả sẽ đến hại muội, chi bằng để ả sớm hiểu ra: Ngươi chết trong
tay ta, xác cũng bị hủy trong tay ta, nếu còn dám đến thì phải suy nghĩ
cho kỹ coi chừng ba hồn sáu phách cũng tan nát trong tay ta.”
“……” Hiền Phi không biết nói gì nữa. Trong chuyện này, nàng ta không biết phải khuyên Hạ Vân Tự thế nào.
Lúc đầu nàng ta tin Hạ Vân Tự thật sự không tin vào quỷ thần, sau đó
phát hiện nàng cũng tin, có điều có cách tin của mình, một cách tin
không ai có thể lay chuyển được.
Nàng ta lại nói: “Còn chuyện này nữa. Phu nhân nói dạo trước hoàng
thượng có ý chỉ đến Hạ gia, truyền mấy vị môn sinh thân cận của lão gia
vào cung.”
“Hả?” Hạ Vân Tự lập tức trở nên căng thẳng, mắt nhìn thẳng vào mặt
Hiền Phi không rời. “Người được gọi là “môn sinh thân cận” của phụ thân
thì chắc chắn không phải hạng tầm thường.”
“Đúng vậy.” Hiền Phi gật đầu. “Cho nên phu nhân nói trong nhà đang
đoán rằng có lẽ hoàng thượng định phong thái tử, và hành động này là
muốn tuyển chọn quan lại cho Đông Cung.”
Phong thái tử, tuyển chọn quan lại cho Đông Cung, những chuyện này
không có gì đáng để lo lắng. Hoàng thượng đã chọn từ các môn sinh của Hạ Liễu chứng tỏ thái tử chắc chắn là Ninh Nguyên rồi.
Nhưng Hiền Phi lại nói: “Tuy nhiên ngay sau đó, không biết từ đâu để
lộ tin tức mà mấy ngày trước, lúc lên triều hoàng thượng còn chưa nói gì thì các triều thần đã bắt đầu tranh cãi.”
Hạ Vân Tự chau mày. “Tranh cãi chuyện gì?”
“Hoàng thượng không nói với muội sao?” Hiền Phi không khỏi ngạc
nhiên, sau đó cũng cau chặt mày. “Phu nhân cũng không nói rõ với ta, chỉ nói chắc là muội biết rồi, bảo ta nhắc nhở thêm là được, đừng để bị
thiệt trong chuyện này.”
À, thú vị đây.
Trong nhà lo lắng, mẹ cả nói lấp lửng nửa chừng, hoàng đế lại không
nói với nàng một tiếng chứng tỏ chuyện này không chỉ liên quan đến Ninh
Nguyên mà dường như còn liên quan đến nàng, có điều họ lo nàng đang mang thai nên không dám nói cho nàng biết.
Vậy nàng ít nhiều cũng đoán được là chuyện gì rồi.
“Ừm, muội tự có tính toán.” Nàng gật đầu với Hiền Phi. “Đa tạ tỷ tỷ.”
———
[1] Hỉ duyệt: Vui vẻ