Sau tháng ba, trời nóng dần lên. Năm ngoái vì đại tuyển mà không đi tránh nóng được, năm nay ai nấy đều mong ngóng ngày đến hành cung. Không chỉ vì thời tiết mát mẻ mà còn vì luật lệ trong hành cung thoải mái hơn, có cả nhiều cảnh đẹp mà trong cung không có.
Nữ nhân trong cung ấy à, bị nhốt trong một không gian bao lớn ấy, luôn cảm thấy ngột ngạt. Có hiền lương thục đức thế nào thì cũng muốn được nhìn thấy những thứ mới mẻ.
Nhưng hoàng cung lúc này đã không giống với những năm trước nữa rồi.
Những năm đầu, người trong hậu cung không nhiều, lúc đi tránh nóng dẫn tất cả theo cũng không tốn nhiều công sức. Nhưng bây giờ, trải qua vài lần đại tuyển, hậu cung lại lần lượt có thêm mấy hoàng tử công chúa, nếu ai nấy đều đi thì không khỏi cồng kềnh quá, cho nên phải có sự chọn lọc.
Vì thế, Vĩnh Tín Cung lại trở nên náo nhiệt. Rất nhiều phi tần không dám quấy rầy Hạ Vân Tự nên bèn đi tìm Hàm Ngọc nhờ nói hộ, đến nỗi Hàm Ngọc phải trốn đến Diên Phương Điện.
Hàm Ngọc nói với Hạ Vân Tự. “nương nương yên tâm, thần thiếp chưa từng nhận lời với bất cứ ai đến nhờ vả, tuyệt đối sẽ không gây phiến phức cho người.”
Hạ Vân Tự cười hiền hòa. “Ngọc tỷ tỷ không thích thì chúng ta cứ đóng cửa Vĩnh Tín Cung là được. Thật ra những chuyện thế này, ta và tỷ làm sao tự quyết được, còn phải xem ý của hoàng thượng nữa chứ.”
Hàm Ngọc mỉm cười bảo: “Nhưng ai chẳng biết, vừa ý nương nương thì cũng đồng nghĩa với vừa ý hoàng thượng.”
Chuyện này nói đên đây là thôi, nhiều lời hơn nữa chính là thăm dò đế vương, là tội bất kính.
Nhưng đúng là như thế thật. Trước nay hoàng đế không quan tâm đến hậu cung cho lắm, việc sắp xếp ai đi tránh nóng xưa nay đều do phi tần nắm quyền hậu cung trình danh sách lên cho y xem là được. Chuyện này ban đầu do Giai Huệ hoàng hậu lo liệu, sau này giao đến tay Quý Phi, Chiêu Phi, sau đó nữa là Đức Phi.
Bây giờ đến lượt Hạ Vân Tự.
Vài ngày sau, danh sách đã được hoàn chỉnh. Các phi tần cấp cao trong cung như Hiền Phi, Yến Phi, Hòa Phi, Tống thục nghi, Nhu thục viện đều đi. Tiếp đó, Hạ Vân Tự chọn Triệu Nguyệt Dao trong cung của Hiền Phi, Hàm Ngọc trong cung của mình và thêm vài ba người gần đây thỉnh thoảng còn được gặp thánh nhan.
Lúc giúp nàng chép lại danh sách, Oanh Thời cảm thấy hơi ngạc nhiên. “Nương nương hà tất phải dẫn Tô mỹ nhân theo? Kể từ khi Quách thị xảy ra chuyện, hoàng thượng đã không gặp nàng ta nữa rồi.”
Hạ Vân Tự bật cười, hỏi ngược lại: “Nếu hoàng thượng đã không thèm gặp cô ta thì sao ta phải để tâm việc cô ta có đi hay không?”
Chi bằng cứ tỏ ra rộng lượng, ít nhất là cũng được tiếng công bằng.
Lần đại tuyển năm ngoái có quá ít người hợp nhãn hoàng đế, ngoại trừ Tô thị và Lâm thị, những người khác chưa từng được sủng ái.
Nếu luận mức độ sủng ái để sắp xếp thì chắc mấy người năm ngoái sẽ không được đi tránh nóng. Nhưng nếu không dẫn theo lấy một người thì trông có vẻ giống như nàng dựa vào quyền lực để bức ép người mới quá.
Như thế, dẫn Tô thị theo chẳng phải thích hợp nhất sao? Người từng có khúc mắc với nàng như Tô thị còn được đi thì sẽ bịt miệng được những người khác.
Hơn nữa với tình hình hiện tại, quan hệ giữa Tô thị và Quách thị cũng chỉ có vậy. Lúc tuyển tú trên điện, Quách thị nói nàng ta và Tô thị là chỗ quen biết cũ, đó chẳng qua cũng chỉ là cái cớ che mắt mọi người, còn quân cờ thật sự là Lâm thị.
Tô thị chưa từng nhận được lợi ích gì từ chỗ Quách thị, ngược lại còn bị hoàng đế chán ghét lây chỉ vì câu nói “chỗ quen biết cũ” của Quách thị.
Tối hôm ấy, Hạ Vân Tự trình danh sách dự định lên cho hoàng đế xem, y chỉ liếc sơ qua cho có lệ rồi trả lại nàng. “Cứ quyết định thế đi.”
Nàng không khỏi lườm y. “Thần thiếp vắt óc suy nghĩ mấy ngày nay, hoàng thượng xem qua loa như vậy sao?”
Y nghe xong thì bật cười. “Trẫm lại nghĩ cứ theo ý nàng là được. Dù gì nàng cũng phải đi theo trẫm, chỉ cần dẫn theo những người nàng vừa mắt là được.”
Nói xong y nhìn bụng của nàng. “Tính ra cũng được năm tháng rồi nhỉ? Gần đây nàng cứ chán ăn, uể oải, đợi đến hành cung trẫm sẽ chọn vài chỗ có cảnh đẹp dắt nàng đi giải buồn.”
Nàng nghe thế thì rất vui vẻ, yêu kiều tựa vào lòng y rồi chợt nhớ ra. “À, hôm qua thái hậu sai người đến nói gần đây người không được khỏe lắm nên sẽ không cùng đi tránh nóng, hoàng thượng thấy thế nào ạ? Thần thiếp cảm thấy đường sá xóc nảy không tốt cho sức khỏe của thái hậu nhưng sợ hoàng cung trời quá nóng, thái hậu lại thấy không thoải mái.”
Bàn tay đang ôm bờ vai của nàng khẽ vỗ mấy cái. “Chuyện này nàng không cần quá lo lắng.” Y nói dến đây, dừng lại một chút rồi tiếp tục. “Trẫm đã sắp xếp ổn thỏa, sẽ chọn một nơi phong thủy hữu tình, sạch sẽ mát mẻ ở ngoài cung cho mẫu hậu ở. Đến lúc đó tam đệ theo trẫm đến hành cung còn vương phi theo mẫu hậu, như vậy là được.”
Hạ Vân Tự khẽ cau mày. “Đàm Tây Vương còn chưa về đất phong sao?”
“Trẫm biết nàng không thích đệ ấy.” Y hôn lên trán nàng như an ủi. “Nhưng trên triều đang tranh luận chuyện kia quá gay gắt, trẫm không tiện mở miệng bảo đệ ấy đi. Nàng cứ yên tâm, trẫm chắc chắn không đồng ý với những yêu cầu vô lý kia.”
Hạ Vân Tự khẽ bĩu môi, trông có vẻ khá ấm ức. “Không phải thần thiếp không thích hắn mà chỉ không thích những lời hắn nói mà thôi. Nói thần thiếp là yêu phi hại nước cũng thôi đi, hoàng thượng đang độ sung mãn, sức khỏe dồi dào, Ninh Nguyên muốn kế vị ít nhất cũng phải đợi ba bốn chục năm nữa, đến lúc đó thần thiếp cũng đã là một bà lão tóc bạc da mồi rồi, thế mà hắn cứ nói “mẹ mạnh con yếu”, một hai phải lấy mạng thần thiếp ngay lúc này, giống như ngày mai Ngg sẽ kế vị ngay vậy.”
Y bật cười. “Trẫm cũng không thích những lời đệ ấy nói, bất đắc dĩ những kẻ hủ nho kia lại thích nghe, chuyên moi móc chuyện nhà của trẫm ra nói.”
Nói đến đây, y không muốn tiếp tục chủ đề này nữa nên nhẹ nhàng đưa tay đặt lên bụng nàng, hỏi: “Oanh Thời nói tối qua nàng ngủ không ngon, là nó quậy quá sao?”
Nàng hiểu ý, thuận theo lời y. “Cũng không phải, thần thiếp cảm thấy chắc nó là một tiểu công chúa ngoan ngoãn đáng yêu đây. Có điều bây giờ lớn tháng, thần thiếp ngủ cứ không dám trở mình nên cứ không ngủ sâu được.”
Y hôn lên tai nàng. “Vậy sau nàng trẫm sẽ
thường đến ngủ với nàng, ban đêm có thể giúp nàng trở mình, nàng sẽ yên tâm mà ngủ ngon hơn.”
Nàng khẽ đảo mắt, vung tay đấm nhẹ vào ngực y thật nũng nịu. “Thế khác nào thần thiếp quấy rầy hoàng thượng không được ngon giấc, có khác gì yêu phi hại nước? Hoàng thượng cứ tự mình ngủ đi, đừng đến chọc ghẹo thần thiếp.”
Kiểu trách móc nũng nịu như vậy là rất bình thường giữa hai người. Y thích nàng yêu kiều lộng lẫy nhưng cũng mê đắm cảm giác ấm áp bình dị này. Mà nàng cũng thích ở bên cạnh y như vậy, thích cảm giác thú vị như mèo đang vờn chuột này.
Sáng hôm sau, y lên triều sớm như thường lệ, chuyện đi tránh nắng sẽ có cung nhân lo liệu. Dánh sách đi theo thánh giá sẽ được truyền đến các cung trước, sáu cục cũng nhận được một bản để tiện an bài các thứ cần thiết.
Lúc Hạ Vân Tự ngủ dậy thì Tô mỹ nhân đã đợi ở bên ngoài Diên Phương Điện. Hạ Vân Tự trang điểm, thay quần áo xong thì mời nàng ta vào trong. Nàng ta đã không còn dáng vẻ thanh cao như lúc trước mà cung kính tạ ơn, ghế cũng chỉ dám ngồi nửa mông.
Nhìn bộ dạng của nàng ta, Hạ Vân Tự bỗng cảm thấy hơi đau lòng. Có nhiều nữ tử cũng giống như Tô thị vậy, tiến cung với gia thế tốt và tâm thái cao ngạo, cuối cùng không thể không tiếp nhận kết quả trời không chiều lòng người.
Vì thế khi chí khí bị dập tắt, sự cạo ngạo bị mài mòn, cuối cùng ngay cả dung nhan cũng già nua thì chẳng còn lại gì cả.
Sử sách sẽ không nhắc đến họ nửa chữ, giống như họ chưa từng tồn tại vậy. Trước đây có kiều diễm như hoa đi nữa thì cuối cùng cũng chỉ là một hạt bụi.
Sau giây phút cảm thương ngắn ngủi ấy, cảm giác này bỗng hóa thành sự đùa bỡn. Hạ Vân Tự thích thú nhìn nàng ta, trong lòng cảm thấy khoái trá. Chuyện này mà sụt sùi cảm thương thì thương hoài không hết. Có người ở trong cung bị giày vò suốt đời, có người ở ngoài cung vất vả suốt kiếp. Thay vì chua xót cho người khác, nàng càng cảm thấy may mắn vì mình không phải họ.
Dù gì trước nay nàng cũng không phải người tốt, trước nay nàng đều thích hưởng thụ cảm giác thắng làm vua thua làm giặc này.
Nàng bèn từ trên cao nhìn xuống Tô thị: “Mỹ nhân không cần khách khí, đều là tỷ muội với nhau cả, sao phải để bụng những hiềm khích ngày xưa chứ. Ngày tháng sau này còn dài, mỹ nhân cứ yên tâm mà sống, bản cung không có ý định làm khó ai.”
Ở trong cung nhiều năm, những lời xã giao hoa mỹ này nàng càng nói càng trơn tru. Nàng vừa nói với Tô mỹ nhân xong, mấy ngày sau đến hành cung lại khách khí nói thêm một lần nữa với Trương thị – nhũ mẫu của Ninh Cửu.
Nàng bảo: “Bản cung phụng chỉ tạm thời nuôi dưỡng tam hoàng tử, nhưng trong lòng bàn cung cũng biết nhũ mẫu ngươi càng quan tâm đến nó hơn, thậm chí còn tốt với nó hơn cả dưỡng mẫu trước kia. Vậy bản cung sẽ nói thẳng thế này: trong lòng mỗi người đều không khỏi thiên vị những người gần gũi với mình, bản cung và tam hoàng tử không thân, nếu lúc này có chuyện gì xử lý chưa ổn thỏa thì ngày sau không khỏi có phiền toái, nên mong ngươi hãy dùng tình thương của mình mà tận tâm tận lực với nó.”
Trương thị ngạc nhiên đến không nói được lời nào, chỉ liên tục gật đầu vâng lệnh.
Đêm ấy, hoàng đế không đến Ngọc Trúc Hiên. Sáng hôm sau thức giấc, Hạ Vân Tự nghe Oanh Thời bẩm báo: “nương nương, tam điện hạ đã sang thỉnh an từ sáng sớm, đang đợi ở bên ngoài đấy ạ.”
Nhanh thật.
Phản ứng nhanh như vậy chứng tỏ tấm lòng của Trương thị đối với tam hoàng tử ít nhiều là thật.
Tuy nàng không mong đợi tam hoàng tử đến lấy lòng mình nhưng gặp mặt chút cũng không sao, xã giao ngoài mặt cũng rất cần.
Hạ Vân Tự bèn gật đầu. “Bảo nó vào đi.” Nói xong thì sai người hầu hạ mình rửa mặt. Rửa mặt xong ngẩng lên thì Ninh Cửu đã vào trong phòng.
Đứa trẻ sáu bảy tuổi thấp bé, rụt rè dùng hai tay nâng khăn lên cho nàng, đôi mắt tuy cụp xuống nhưng không ngừng chớp nháy. “Thư mẫu phi…”
Nàng mỉm cười nhận lấy, cảm ơn một tiếng.
Khi nàng ngồi xuống bên bàn trang điểm, thằng bé lại lúng túng bước tới, cầm cây lược gỗ lên định giúp nàng chải tóc.
Rõ ràng là có người dạy nó. Nhưng Hạ Vân Tự bèn ngăn cản: “Ninh Cửu.”
Nàng giành lấy cái lược, quay người qua nhìn thằng bé, nó lập tức co rụt người lại.
Nàng đưa tay ôm lấy thằng bé. “Ta không cần con đến vấn an ta như thế này.”
Ninh Cửu ngẩng đầu lên: “Nhưng nhũ mẫu nói…”
“Ý của nhũ mẫu không phải là ý của ta.” Nàng xoa đầu Ninh Cửu. “Nàng ta hiểu lầm thôi.”
Ninh Cửu cau chặt mày, cúi đầu xuống, mặt đầy vẻ khó xử.
Hạ Vân Tự lẳng lặng nhìn, âm thầm thở dài một tiếng.
Thật là khó…
Nàng không phải người thích trẻ con, dù đã làm mẹ thì vẫn không thể yêu thích những đứa trẻ khác, càng không thể thân thiết với một đứa trẻ xa lạ, trước nay không mấy khi lui tới như Ninh Cửu.
Chẳng qua là vì Ninh Nguyên mà không thể không làm thế.
Nàng ôn tồn nói: “Ta chỉ hy vọng con sống vui vẻ một chút, đừng có ở trong phòng cả ngày như thế, hãy ra ngoài chơi với đại ca và lục đệ của con nhiều hơn, chúng cũng rất muốn chơi với con.”
Ninh Cửu trả lời cho có lệ. “Vâng…”
“Lát nữa dùng bữa sáng xong ta dẫn con ra ngoài chơi được không? Phong cảnh ở hành cung rất đẹp.”