Trong thư phòng, nhị hoàng tử Ninh Tỷ không ngừng đi tới đi lui giống như bị ma nhập vậy.
Bình tĩnh lại, hắn cảm thấy có gì đó không ổn cho lắm.
Tĩnh Song thay đổi quá nhanh. Trước đó họ chỉ mới gặp nhau vài lần, không coi là thân thiết, lúc nhỏ hắn còn bắt nạt nàng ta vì bất hòa với đại ca.
Sao bây giờ lại đột nhiên lấy thân hứa hẹn?
Hắn cảm thấy chắc chắn có gì đó khác thường.
Nhưng Tĩnh Song quá xinh đẹp, vừa nhìn thấy nàng ta là hắn đã mất hồn mất vía, huống chi lại không chịu nổi khi nhìn nàng ta khóc.
Bây giờ nghĩ lại chắc hẳn là nàng ta đang gài bẫy mình. Nàng ta là người của Thư Quý Phi, Thư Quý Phi có thái tử nên đương nhiên bất hòa với mẹ con hắn. Tĩnh Song tiếp cận hắn thế này chắc chắc làm muốn dẫn hắn vào bẫy.
Nghĩ thế, hắn cảm thấy đêm nay không nên đi gặp nàng ta.
Nhưng nghĩ lại thì hắn lại không cam tâm.
Lỡ như nàng thật lòng thì sao?
Lỡ như nàng thật lòng mà hắn lại thất hẹn như vậy thì chắc hẳn nàng sẽ rất đau buồn, có khi sẽ xem thường hắn, cảm thấy hắn là kẻ nhát gan không làm được việc lớn.
Ninh Tỷ vô cùng do dự.
Hay là hỏi mẫu phi?
Ý nghĩ này vừa lóe lên liền bị dập tắt ngay.
Không được.
Bao năm nay, điều duy nhất mẫu phi quan tâm là làm sao để hắn kế thừa ngai vàng, bây giờ lại đến thời khắc quyết định thế này, làm sao bà có thể cho phép hắn và người của Thư Quý Phi qua lại với nhau. Bất luận thế nào thì bà cũng sẽ không đồng ý.
Thôi vậy.
Không biết phân vân do dự bao lâu, cuối cùng Ninh Tỷ cũng có quyết định.
Cứ đi gặp trước đã, cùng lắm thì nói trắng ra với Tĩnh Song.
Nếu nàng ta thật lòng, sau này hắn nhất định đối xử tốt với nàng. Nếu nàng ta thật sự hùa theo Thư Quý Phi đặt bẫy hắn, chắc chắn sẽ lộ ra chút sơ hở khi thấy hắn nói trắng ra thế này, vậy hắn sẽ kịp thời vạch rõ giới hạn với nàng ta.
Ninh Tỷ nghĩ thế và thở phào một hơi. Sau đó hắn bình tâm lại đọc sách một lát rồi dùng bữa tối.
Đến giờ hẹn, hắn cất bước đi ra ngoài. Hoạn quan thân cận vừa định đi theo liền bị xua tay. “Ta đi ra ngoài dạo một lát, các ngươi không cần đi theo.”
——
Trong Thanh Lương Điện, hoàng đế im lặng uống thuốc mà Thư Quý Phi đút, lưỡi đã trở nên tê dại nên y cũng không thấy đắng như trước.
Uống xong ngụm cuối cùng, Hạ Vân Tự kiên nhẫn lau miệng cho y, dịu dàng nói: “Hoàng thượng ngủ một chút nhé?”
Y thở dài lắc đầu. “Không ngủ nữa. Ngủ cả ngày rồi, sao ngủ được nữa.”
Nàng bèn không khuyên nhủ thêm mà bảo: “Vẫy thần thiếp tìm cuốn sách đến đọc cho hoàng thượng nghe nhé.”
Y vẫn lắc đầu. Im lặng một lát, y hỏi nàng. “Ninh Nguyên thế nào rồi?”
Nàng đáp: “Vẫn ổn. Có điều rất quan tâm đến hoàng thượng. Khi nào tinh thần của người tốt một chút thì gọi nó vào trò chuyện nhé.”
Lại thở dài một hơi, y tiếp tục lắc đầu. “Tạm thời chưa gặp được.”
Mấy ngày nay, y không gặp bất cứ hoàng tử công chúa nào trong cung. Nỗi sợ hãi vô hình trong lòng khiến y không muốn để họ nhìn thấy bộ dạng của mình hiện tại, thà là cứ né tránh.
Đối với Ninh Nguyên, sự rối rắm trong lòng y càng nhiều hơn.
Trước nay Ninh Nguyên luôn là đứa con làm y hài lòng nhất, lại là con của Giai Huệ hoàng hậu, về công hay tư y đều dành cho cậu một tình cảm đặc biệt.
Nhưng căn bệnh bất ngờ này khiến y không kìm được mà nảy sinh sự kiêng dè.
Ninh Nguyên đã lớn, còn y lại ra thế này.
Nếu Ninh Nguyên nhìn thấy bộ dạng y như vậy, có khi nào…
Y bất giác liếc nhìn Hạ Vân Tự bên cạnh.
Mấy ngày nay y cứ không ngừng đặt câu hỏi rốt cuộc trong lòng nàng mong muốn y bình an nằm đây là tốt hay là ngóng trông Ninh Nguyên kế vị hơn.
Y biết mình không nên đa nghi như vậy, biết rằng nghi thần nghi quỷ như thế không phải là hành vi của một minh quân nhưng những ý nghĩ này không phải y có thể khống chế được.
Lúc này nàng đang thất thần, mắt đang nhìn bộ móng của mình, dường như không nhìn thấy ánh mắt của my.
Nghĩ ngợi một lát, cuối cùng y lên tiếng. “A Tự.”
“Vâng?” Hạ Vân Tự ngước mắt lên.
“Trẫm có chuyện này muốn thương lượng với nàng.” Y nói.
Nàng gật đầu. “Thần thiếp nghe ạ.”
Y bèn bảo: “Trẫm muốn nhường ngôi cho Ninh Nguyên.”
Y vừa nói vừa nhìn nàng chằm chằm. Nàng lập tức ngẩng đầu lên, mặt đầy vẻ giận dữ. “Hoàng thượng nói thế là có ý gì?”
Y tỏ vẻ sầu não. “Trẫm thế này làm sao mà gặp triều thần, cũng không biết ngày nào sẽ ra đi nữa, chi bằng sớm giao cho nó.”
Nàng vẫn chưa nguôi tức giận. “Thái y đã nói là nếu điều dưỡng tốt thì có lẽ sẽ có cơ hội khỏi hẳn, sao lại nói là không biết sẽ đi ngày nào.”
Hoàng đế đáp: “Thái y không mong có công, chỉ mong giữ mạng. Họ đang gạt người thôi.”
“Sao hoàng thượng lại suy nghĩ vẩn vơ như thế!” Nàng không kìm được, giọng cao hơn vài phần, ngay cả phép tắc cũng không màng tới.
Y lại trầm giọng khuyên nhủ: “Trẫm đang bàn chuyện chính sự với nàng, nàng nghe trẫm nói đã!”
“Chuyện này mà chính sự cái gì!” Nàng không chịu nghe, răng lợi cứ nghiến vào nhau, hơi thở không ổn định. “Thần thiếp biết hoàng thượng luôn coi trọng chuyện quốc sự, phải chăng bây giờ có Ninh Nguyên kế thừa rồi, người cảm thấy không cần lo triều chính nữa thì không để tâm những thứ khác đúng không? Nếu thế chi bằng người phế thái tử đi, may ra còn chút vướng bận mà cố gắng dưỡng bệnh.”
Nàng càng nói càng thấy giận, quả quyết không nói nữa, đứng lên trừng y một cái rồi định bỏ đi.
“A Tự!” Y gọi nhưng nàng không dừng lại, chứng tỏ khá là giận.
Y cúi đầu cười khổ, trông thật bất đắc dĩ, cảm giác áy náy cũng dâng trào, tiếng lòng đang không ngừng nói với y rằng mình không nên nghi ngờ nàng.
“Phàn Ưng Đức.” Y gọi, chỉ ra bên ngoài. “Mau đi khuyên Quý Phi về đây, nói là trẫm sẽ chuyên tâm dưỡng bệnh, không nhắc những chuyện khác.”
Phàn Ưng Đức cúi người nhận lệnh rồi vội vã đuổi theo. Nhưng vừa bước ra khỏi tẩm điện thì nhìn thấy một hoạn quan từ ngoài đi vào cổng chính, chặn đường Thư Quý Phi lại.
“Nương nương.” Tiểu Lộc Tử cúi người nói khẽ. “Xảy ra chuyện rồi.”
Hạ Vân Tự khẽ nhướng mày. “Chuyện gì?”
Tiểu Lộc Tử tỏ vẻ khó xử, đưa mắt nhìn Phàn Ưng Đức cách đó không xa. Hạ Vân Tự cũng quay đầu nhìn rồi bảo. “Nói đi, Phàn công công không phải người ngoài.”
“Vâng.” Tiểu Lộc Tử khẽ trả lời rồi bẩm báo đầu đuôi sự việc, đầu tiên là chọn trọng điểm để nói. “Là Tĩnh Song… Vốn đến bên bờ hồ luyện đàn, không biết tại sao đột nhiên khóc lóc chạy về, không kịp mang theo đàn, vào nhà là đòi chết đòi sống.”
Hạ Vân Tự lập tức biến sắc. “Đòi chết đòi sống.”
Tiểu Lộc Tử vội vàng giải thích. “Nương nương yên tâm, đã ngăn lại rồi. Có điều… có điều chuyện này
liên quan đến nhị hoàng tử nữa.”
Hạ Vân Tự lại nhíu chặt mày. “Nhị hoàng tử?”
Nàng nghĩ ngợi đôi chút rồi nhìn Phàn Ưng Đức, nói: “Vậy ngươi dẫn Tĩnh Song đến đây, sai người đi mời Yến Phi một chuyến, lát nữa sẽ trực tiếp bẩm báo với hoàng thượng.”
Về phần tại sao nàng không trực tiếp hỏi chuyện thì không có vấn đề gì, ngay cả Phàn Ưng Đức cũng không nghi ngờ. Nàng nuôi dưỡng thái tử, thân phận vốn nhạy cảm, đụng phải nhị hoàng tử thì càng phải cẩn thận, nếu không có khi sẽ mang tiếng xấu.
Mời Yến Phi đến rồi để cung nhân bẩm báo trực tiếp với hoàng đế chính là cách ổn thỏa nhất, ai nhìn cũng sẽ biết nàng đang muốn tránh tai tiếng.
——
Chưa đầy một khắc sau, Yến Phi vội vội vàng vàng chạy đến. Trong thời gian đó, Hạ Vân Tự vẫn không quay lại tẩm điện, cứ đợi ở bên ngoài. Yến Phi nhìn thấy nàng, sắc mặt không vui cho lắm, chỉ miễn cưỡng hành lễ. “Không biết nương nương có chuyện gì không?”
“Bản cung cũng không biết.” Hạ Vân Tự hờ hững lắc đầu. “Yến Phi cùng bản cung vào trong điện đi.”
Hai người cùng đi vào tẩm điện, Tiểu Lộc Tử cũng theo sau. Ngay sau đó, Tĩnh Song cũng được đưa đến, còn nhị hoàng tử thì tạm thời chưa đến được.
Đương nhiên nhị hoàng tử không thể cùng đến được. Những chuyện thế này, người nghe ít nhiều sẽ bị ảnh hưởng bởi người kể trước, vì thế phải để Tĩnh Song lên tiếng cái đã.
Tĩnh Song quỳ dưới đất khóc đến không thở nổi, cộng thêm đầu tóc quần áo lộn xộn, cả người trông thật chật vật, thảm hại.
Yến Phi nhìn nàng ta khóc mà mất kiên nhẫn bèn lên tiếng quở trách. “Tiện tỳ, trước mặt thánh thượng mà khóc lóc cái gì, còn không mau kể xem chuyện thế nào!”
“Yến Phi.” Hạ Vân Tự lạnh lùng nhìn nàng ta. “Tĩnh Song là người được bản cung một tay nuôi dạy từ nhỏ, Yến Phi nói chuyện cho lịch sự một chút.”
Nói xong thì đưa mắt ra hiệu cho Oanh Thời đỡ Tĩnh Song lên, ôn hòa hỏi: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì thì nói với bản cung, bản cung làm chủ cho em.”
Tĩnh Song vẫn cứ khóc lóc, nước mắt như mưa, sau đó cố gắng bình tâm lại, thút thít nói: “Nô tỳ… nô tỳ đến bên hố luyện đàn vì nơi đó vắng vẻ, không quấy rầy người khác. Không biết tại sao nhị hoàng tử đột nhiên xông đến, còn nói…” Nàng cắn môi tỏ vẻ khó xử. “Còn nói những lời không dường hoàng, sau đó động tay động chân với nô tỳ…”
Nói đến đây, nước mắt Tĩnh Song lại rơi lã chã, khuôn mặt đẩy vẻ hoảng sợ. “Nô tỳ cầu xin ngài ấy buông tha nhưng không được, nô tỳ đành ra sức giãy giụa… Khó khăn lắm mới thoát ra được, ngài ấy còn đuổi theo, nô tỳ đành phải lớn tiếng kêu cứu, may mà các thị vệ cách hồ không xa nên cứu được nô tỳ.”
Kể xong, Tĩnh Song không nhịn được nữa, cũng bất chấp đang ở trước mặt hoàng đế, quỳ phịch xuống đất khóc lớn lên: “Bao nhiêu thị vệ nhìn thấy, miệng nói xói vàng, sau này nô tỳ làm sao còn mặt mũi nào mà gặp người khác chứ…”
Mọi người trong điện đều ngây người, Hạ Vân Tự cũng vậy.
Ngẩn ra một lúc, nàng mới hoảng hốt kéo Tĩnh Song lại. “Tĩnh Song! Chuyện này… chuyện này không được nói linh tinh!”
Nhìn lên trên giường, nơi đó không hề có động tĩnh gì nhưng một cảm giác lạnh lẽo đáng sợ dần lan ra trong không khí.
Yến Phi hoàn hồn lại, bước lên phía trước, giáng một cái tát vào mặt Tĩnh Song. “Tiện nhân! Tí tuổi đầu đã dám bôi nhọ hoàng tử, ai dạy mi hả!”
Tĩnh Song ôm mặt, kêu lên. “Nô tỳ không dám!”
Giữa tình cảnh hỗn loạn này, Tiểu Lộc Tử lên tiếng. “Nhị hoàng tử điện hạ đến!”
Cả điện yên tĩnh trở lại. Mọi người nhìn sang thì thấy Ninh Tỷ được hai thị vệ đỡ lấy, loạng choạng đi vào điện.
Phàn Ưng Đức biết ý hoàng đế nên vội buông màn trướng xuống, che vẻ bệnh tật của y lại.
Ninh Nguyên cũng đến một lượt với Ninh Tỷ, thấy hành động của Phàn Ưng Đức nhưng vờ như không thấy, chỉ nghiêm túc hành lễ. “Phụ hoàng, di mẫu.”
Hạ Vân Tự hỏi: “Sao con cũng đến đây?”
Ninh Nguyên cúi đầu. “Nghe nói Ngọc Trúc Hiên xảy ra chuyện nên con không yên tâm, muốn đến xem thử.”
Còn chưa nói xong, Ninh Tỷ đã nhào đến bên giường. “Phụ hoàng!” Hắn tràn đầy tức giận, chỉ vào Tĩnh Song, điên cuồng bảo. “Bọn chúng… bọn chúng hãm hại nhi thần! Chắc chắn chúng đã dùng thuốc gì đó khiến nhi thần mất tự chủ!”
Đến giờ đầu óc hắn vẫn còn mơ mơ màng màng, không biết sao lúc đó mình như phát điên, động tay động chân với Tĩnh Song.”
Có lẽ hắn đã vô tình trúng thuốc của nàng ta, không phải thuốc thì cũng là hương, khiến hắn mất hồn mất vía.
“Phụ hoàng, xin người hãy tin con!” Hắn dập đầu. “Là do… là do Tĩnh Song quyến rũ nhi thần, nàng ta còn tặng cho nhi thần tín vật định tình, không tin phụ hoàng hãy nhìn xem.”
Hắn vừa nói vừa luống cuống móc từ trong lòng ra một vật. Tĩnh Song vừa tức giận vừa uất ức. “Nô tỳ tự biết thân phận của mình, sao có thể tặng tín vật gì cho điện hạ được!”
Nàng ta còn chưa nói xong, Ninh Tỷ đã lấy vật kia ra.
Là một miếng ngọc bội khá lớn, tua rua có màu nâu, vừa nhìn là biết vật dụng của nam tử.