*Trong Một Bệnh Viện Lớn*
Trong căn phòng bệnh VIP, mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào mũi của cô. Nguyệt Hạ mở mắt rồi nhìn xung quanh căn phòng trắng xoá, cô ngồi dậy nhấc chân xuống giường đi vào phòng VS nhìn ngắm khuôn mặt phản chiếu trong gương. Cô khẽ nói.
- Đúng là mình rất giống Nhược Vân Hạ. Không, Vân Hạ có phần đẹp hơn.
Bỗng nhiên, cơn đau đầu ập đến, Nguyệt Hạ vội chống tay lên tường đi ra ngoài, ngồi lên giường giữ lấy đầu mình. Những kí ức của Vân Hạ đều đang chạy thẳng vào trong đầu Nguyệt Hạ. Mất 15' sau, cô đã có đủ toàn bộ kí ức của Vân Hạ, cô ngồi ngẫm nghĩ lại mọi việc.
Đây là cô xuyên vào đúng cô con gái út của Nhược Gia, vì là con gái duy nhất nên rất được cưng chiều, nên đâm ra Vân Hạ sinh hư, rất kiêu ngạo không xem ai ra gì. Vì bị mẹ mình cùng những người khác dựng chuyện làm Vân Hạ hiểu lầm Y Nguyệt, và dần dần mất đi hảo cảm với Y Nguyệt. Kéo theo sau đó, nhiều sự hành hạ không đáng có xảy ra, cuốn tiểu thuyết hiện vẫn chưa có kết cục.
Cô chỉ có thể tiếp tục sống như bình thường và hiện tại nguyên nhân cô nhập viện là do Triệu Nhạc Hoa - thanh mai trúc mã của anh cả Nhược Vân Trạch cô. Cô ta muốn đẩy chị dâu Huỳnh Y Nguyệt xuống cầu thang, ai ngờ đâu cô đang đi phía trước đỡ được chị dâu, nhưng bản thân lại mang hoạ bị Y Nguyệt ngã đè lên người dẫn tới va chạm vào đầu và thành công giúp cô xuyên tới đây. Nguyệt Hạ thở dài day day trán.
- Chuyện gì cũng có thể xảy ra được.
Bên ngoài, tiếng bước chân dồn dập đi đến, 1 phụ nữ trung niên vội vã mở cửa.
- Vân Hạ, con gái của mẹ. Con có sao không ?
Cô ngước nhìn người phụ nữ lớn tuổi trước mắt. Đây là mẹ ruột của Vân Hạ - Mộ Dung Ngữ Yên, là 1 người thương con nhưng tính cách lại luôn khiến người khác không thể ưa được. Là 1 người phụ nữ nguy hiểm, cũng là người gieo rắc những từ ngữ không hay về Y Nguyệt. Bà vì danh dự gia tộc mà không từ thủ đoạn nào, để giúp gia tộc trở nên cường đại. Cô thầm nghĩ trong lòng.
- Sao cô bé có thể có người mẹ đáng sợ như vậy ?
???? Chú Ý????
*Chữ Nghiêng: là suy nghĩ nhân vật.
*Chữ gạch dưới: là hồi tưởng, nhớ lại, kể lại quá khứ.
Ngữ Yên nhìn thấy con gái cứ ngơ ngác nhìn mình thì lo sợ nói.
- Con không nhận ra mẹ sao. Mẹ là mẹ con đây.
Nguyệt Dạ thoát khỏi suy nghĩ, nói.
- Mẹ, con muốn xuất viện.
Thấy cô bình thường nên Ngữ Yên mới thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười cưng chìu nói.
- Được rồi, mẹ sẽ làm thủ tục xuất viện cho con.
Rồi bà đi ra ngoài, từ ngoài có cô bé vận trang phục người hầu chạy ùm vào quỳ bên giường cô khóc ròng.
- Tiểu thư, tiểu thư làm em sợ quá.
Cô nhìn qua, cô bé có mái tóc cam cùng đôi mắt xanh lá năng động này là nữ hầu riêng của cô - Gia Linh. Cô xoa xoa đầu nói.
- Ta đã ổn rồi, em khóc cái gì.
Gia Linh ôm lấy người cô.
- Em lo cho tiểu thư lắm.
Cô vỗ vỗ vào tay Gia Linh trấn an.
- Được rồi, ngộp thở quá. Ta muốn thay đồ.
Gia Linh ngoan ngoãn đi lấy đồ cho Vân Hạ (Nguyệt Hạ) thay.
Cô đã phải lục tung trong những đống đồ Gia Linh đem mới có thể lựa được bộ đồ như thế này. Gia Linh ngạc nhiên nói.
- Tiểu thư, không phải tiểu thư vẫn luôn diện váy ôm bó sát ạ.
Nguyệt Hạ nói.
- Ta muốn đổi phong cách, sao, em ý kiến gì.
Gia Linh vội giả lơ lắc đầu. Cô chỉnh trang lại đồ, rồi nói tiếp.
- Về đến biệt thự, lên phòng ta dọn những bộ váy thiếu vải trầm trọng đó đi.
Gia Linh mù mịt gật đầu. Ngữ Yên làm xong thủ tục, liền đưa Nguyệt Hạ cùng Gia Linh về biệt thự Nhược Gia.
*Biệt Thự Nhược Gia*
Biệt thự nằm ở ngoại ô, khang trang, lộng lẫy như cung điện xa hoa.
Nguyệt Hạ gật gù trong lòng.
- Thảo nào Vân Hạ lại kiêu ngạo như vậy.
Chiếc xe đậu vào cửa chính Nhược Gia, Nguyệt Hạ xuống xe đi vào trong nhà. Vừa vào liền chạm mặt ngay Huỳnh Y Nguyệt, Y Nguyệt vừa nhìn thấy cô liền mỉm cười dịu dàng đi đến.
- Vân Hạ, nhìn thấy em không sao thì chị yên tâm rồi.
Nguyệt Hạ đi vào trong, thì thấy 1 chú chó lon ton đi lại vẫy đuôi mừng rỡ với cô. Cô quỳ xuống vuốt ve nó.
- Chào Tiểu Lạp, ta về rồi đây.
- Gâu, gâu.
Chú chó tên Tiểu Lạp giống loài Golden, là giống chó mà khi Nguyệt Hạ khi còn sống rất thích. Cô ngáp ngắn ngáp dài, nằm ườn xuống giường nói với Gia Linh.
- Ta mệt rồi, em đi làm việc đi. Ta muốn chợp mắt 1 chút.
Gia Linh đáp.
- Vâng ạ.
Tiểu Lạp thì đi theo Gia Linh ra ngoài chơi, Nguyệt Hạ nằm trên giường khẽ chợp mắt, thoát cái tới trưa. Nguyệt Hạ ngồi dậy vươn người, vặn người vài cái, rồi đứng dậy đi ra ngoài, định bụng sẽ đi dạo quanh biệt thự hít thở không khí 1 chút. Cô đi đến phòng ngủ của Y Nguyệt và anh cả cô, ở đó một vào nữ hầu đang xúm lại dè bỉu Y Nguyệt. Nữ hầu nói.
- Đại phu nhân, mong cô hiểu cho, chúng tôi nể cô có con với đại thiếu gia nên mới cô 1 tiếng đại phu nhân.
- Cô cũng chỉ là con của 1 gia tộc nhỏ, muốn trèo cao thì cũng nên nhìn lại thân phận mình chứ.
- Tôi chỉ thấy Nhạc Hoa tiểu thư mới xứng đôi với đại thiếu gia thôi.
- Cô là ai mà dám quyến rũ đại thiếu gia, cô xứng sao.