—— “Không được.”
Chất giọng trầm thấp khàn khàn, từ khúc cua vọng vào con hẻm nhỏ yên tĩnh, như là ác ma đi ra từ địa ngục, trong sắc thái âm u mang theo hơi thở lạnh lẽo đến đáng sợ.
Đột nhiên xuất hiện trả lời khiến những người có mặt ở đây đều sững sờ.
Trương Mạn nghe được âm thanh quen thuộc thì kinh ngạc quay đầu lại.
Dưới ánh đèn tù mù là những chiếc lá vàng phủ kín mặt đất, tại một khoảng cách không tính là xa, cậu thiếu niên từ tốn đi tới, tiếng bước chân trầm ổn rõ ràng.
Cất đi giọng điệu hờ anh như thể biến thành người khác, chỉ còn lại khí chất âm u lạnh lùng.
Anh bước từng bước đi đến nắm chặt lấy tay cô không buông, khẽ dịch người về phía trước che chắn, bảo vệ cô ở phía sau.
Trương Mạn lo lắng bắt lấy tay anh, lòng bàn tay cô ướt nhẹp mồ hôi, song khoảnh khắc được bàn tay to lớn khô ráo của anh nắm lấy, thì cảm giác dính dáp mồ hôi vì căng thẳng đã giảm đi rất nhiều
Cô nghiêng đầu ngắm gò má anh, gương mặt cậu thiếu niên tranh tối trong bóng đêm khiên cô không nhìn rõ biểu cảm.
Nhưng chỉ cần nghe giọng nói mới vừa rồi của anh là trái tim cô lại lập tức run rẩy.
Anh đang tức giận.
Cậu thiếu niên mang dáng vẻ côn đồ thấy có người đi tới bất bình dùm thì nhanh chóng lấy khí thế ông đây rồi từng bước áp sát bọn họ đến chỗ khúc ngoặt.
Đúng lúc này, cậu thiếu niên đeo khuyên tai nhận ra Lý Duy, cậu ta cười lớn: “Ôi chao, đây không phải là bạn học Lý Duy lớp 10A1 sao? Chính là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy của trường chúng ta a.
Sao nào, một kẻ điên như cậu mà cũng muốn cướp người phụ nữ của ông đây? Cướp được rồi thì sao nào? Đem về nhà treo cổ hả?”
Nói xong, cậu ta mỉa mai cười lớn, đồng thời đám thiếu niên côn đồ đứng đằng sau cậu ta cũng cười theo, tựa hồ đang nghe được một cậu chuyện cười hài hước nhất trên đời.
Dưới con mắt của bọn họ, tuy rằng Lý Duy cao lớn rắn chắc nhưng dù sao bọn họ có tới bốn người.
Huống chi, loại chuyện đánh nhau này không phải ai cũng giỏi.
Càng so sánh thì càng thấy chênh lệch, mỗi ngày anh đều là học sinh tốt ngồi trong lớp đọc sách, là một con mọt sách đúng ý đúng từ, làm sao có khả năng đánh lại bọn họ chứ?
Đối với lời giải thích rằng anh bị điên, bọn họ càng không sợ.
Điên rồi thì sao nào, lẽ nào còn muốn tìm một cái dây thừng treo bọn họ lên giá phơi đồ à?
Cậu thiếu niên đeo khuyên tai thấy cả hai người bọn họ đều im lặng, cho rằng hai bọn họ sợ, vì thế tiếp tục khiêu khích, giọng điệu càng lúc càng càn quấy: “Tôi khuyên thằng nhóc cậu chớ có xen vào chuyện của người khác, cút nhanh cho ông, đừng cản trở tôi thương người phụ nữ của mình.”
Cậu ta vừa cười, vừa kéo dài giọng nói thêm một câu: “Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, không thích hợp với trẻ con nha.”
Trương Mạn hơi lo lắng đưa tay ra giữ lấy cánh tay Lý Duy, bởi vì cô phát hiện sau khi cậu thiếu niên nghe được lời này thì, càng dùng sức nắm lấy tay cô hơn, đau đến cô suýt kêu ra tiếng.
Gân xanh trên trán anh bắt đầu phình ra, hơi thở mỗi lúc một âm u.
Giống như kiếp trước anh ở cổng trường ngăn cô, ngay tại lúc này anh hóa thành một con sói hoang độc ác khiến người ta không rét mà run.
Trương Mạn hoảng rồi, trái tim bát đầu đập thình thịch.
—— Làm sao bây giờ, có vẻ như anh đã bắt đầu mất khống chế rồi.
Không biết tại sao rõ ràng đối phương có bốn người nhưng nhìn anh như vậy, mặc dù cô hoảng loạn nhưng hoàn toàn không phải vì lo lắng đối phương sẽ tổn thương được bọn họ.
Chính tại lúc này, linh cảm của cô trở thành sự thật.
Cậu thiếu niên nhanh chóng gỡ tay cô ta, không nói nhiều, anh dùng một thứ gì đó đập mạnh vào mặt cậu thiếu niên đeo khuyên tai, âm thanh “Bịch bịch” trầm thấp vang lên.
Khoảnh khắc đó anh độc ác không chút do dự, khiến Trương Mạn không kìm được kêu thành tiếng.
Đợi đến khi cô bình tĩnh trở lại thì cổ họng cậu thiếu niên đeo khuyên tai như thể bị người ta banh ra, cậu ta rên từng tràng dài đau khổ, trong đêm tối, máu tươi trên gương mặt cậu ta như thể xé toang màn đêm tạo thành một cái lỗ.
Máu tuôn ra từ trán cậu ta, nhỏ trên mặt đất, trong con hẻm nhỏ yên tĩnh âm thanh “tí tách, tí tách” vang lên khiến người ta sởn tóc gáy.
Trái tim Trương Mạn nhảy lên, máu trong người cô đều dồn hết lên não, nỗi sợ hãi không thể kiểm soát khiến cả người cô run rẩy, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, chạy.
Cô nhân lúc đám thiếu niên côn đồ còn chưa kịp phản ứng, cầm lấy tay Lý Duy chạy như điên ra khỏi con hẻm, như thể đằng sau đang có ác quỷ đuổi theo cô.
Cô kéo tay anh chạy xuyên qua từng con hẻm, mãi cho đến khi chạy đến một con phố cách rất xa con hẻm vừa rồi, trông thấy đường phố tấp nập xe cộ, người qua lại như thoi, xác nhận đám bọn kia không thể đuổi theo thì Trương Mạn mới dám dừng lại.
Cô dựa vào bức tường kính của một cửa hàng tiện lợi thở hổn hển, hai chân bởi vì chạy quá nhanh mà có chút run rẩy, vừa nhắm mắt là nhớ đến hình ảnh kia —— cậu thiếu niên đeo khuyên tai kêu rên thảm thiết đưa tay bụm trán, máu tràn qua các kẽ tay của cậu ta nhuộm đỏ một nửa khuôn mặt.
Cô không thể ngừng run rẩy, sợ hãi sau khi trở về từ tai nạn và nỗi tuyệt vọng dời núi lấp biển đang từ từ dâng lên.
Trương Mạn nhớ lại hành động anh vừa nãy tàn nhẫn, độc ác không chút do dự thì khó chịu ngồi xổm trên mặt đất.
Như thể có một tảng đá lớn chặn ngang trái tim khiến cô không không nén được đau xót nấc thành tiếng.
Tại sao chuyện này lại xảy ra? Tại sao anh vẫn vì cô mà mất kiểm soát chứ, thậm chí còn bết bát hơn kiếp trước nữa.
Rõ ràng đời này cô đã cẩn thận như vậy, cẩn thận kiềm chế tình cảm của mình với anh, kể cả có muốn cố gắng gần gũi, chăm sóc anh cũng phải nhọc lòng tìm đủ các loại cớ, chỉ vì lo lắng sẽ tổn thương tâm lí anh.
Cô không muốn anh trở thành như vậy, cô chỉ muốn anh được khỏe mạnh, cả đời này sẽ không dính líu đến những thứ xấu xa.
Một đôi tay sạch sẽ đẹp tới là vậy, trong tương lai chính nó sẽ suy luận ra những Lý luận Vật Lý mang tính đột phá tiên tiến nhất, làm sao có thể vì cô mà đánh người chứ?
Rõ ràng cô chỉ muốn che chở anh anh sống trong ánh mặt trời, song anh lại một lần nữa vì cô mà, mất đi lí trí.
Trương Mạn không thể không bắt đầu nghi ngờ, liệu rằng Lý Duy không gặp cô thì anh sẽ khá thêm một chút đúng không? Kiếp trước cô đã hại anh sống đau khổ như vậy, sang đến đời này cô vẫn hại anh vì cô mà điên cuồng, vì cô mà mất khống chế.
Vạn nhất người kia nguy hiểm đến tính mạng, vậy anh phải làm sao đây?
Cô khóc nấc lên, mất hết hi vọng nghĩ, thôi toang hết rồi.
“Trương Mạn… cậu đừng khóc.”
Đôi mắt vẫn luôn đỏ ngầu cùng cảm giác máu huyết sôi sục của cậu thiếu niên chỉ vì tiếng khóc nghẹn ngào của cô gái mà dần dần bình tĩnh lại.
Lí trí hoàn toàn đánh mất trước đó đã quay trở về.
Đây là lần thứ hai cô khóc trước mặt anh, cô ngồi xổm trên mặt đất, cả người co ro, hai vai run lên mang theo tiếng nấc nghẹn ngào, dáng người nho nhỏ kéo ra một cái bóng yếu ớt trên nền gạch bên cạnh.
Song lần này lại khác với lần trước, anh có thể nhận ra lần này cô thật sự rất khó chịu.
Mặc dù anh không biết vì sao cô buồn nhưng dường như khi cô buồn, anh cũng sẽ buồn theo.
Trái tim như thể bị người ta bóp lấy, nãy giờ đều buốt không thở được.
Sau cơn đau đớn chính là cảm giác sợ hãi, một cảm giác sợ hãi khổng lồ, nếu như… nếu như hôm nay anh không xuất hiện…
Anh không còn nhớ rõ lúc đó mình có tâm trạng như thế nào nữa.
Nhìn thấy cô bị đám người kia vây quanh, sợ tới mặt mày trắng bệch, cả người run lẩy bẩy, từng bước lui về phía sau.
Anh còn nhìn thấy gã kia không chút thương hoa tiếc ngọc tóm lấy cằm cô, rồi đứng đến có bao nhiêu gần.
Anh chỉ cảm thấy lí trí của mình đang dần trôi theo linh hồn, tim đập dồn dập, máu huyết sôi trào, dường như lúc đó thế giới của anh đã biến thành màu đen.
Cảm giác khá giống với câu chuyện hồi còn nhỏ chiếc xe đua anh yêu thích bị kẻ xấu giẫm lên.
Không, lần này còn nghiêm trọng hơn cái kia hàng vạn lần, nghiêm trọng tới mức anh hoàn toàn không khống chế được chính mình.
Trong lòng anh cất giấu một con mãnh thú đang điên cuồng gào thét, nó kêu to, nó muốn xé nát tất cả bọn họ.
Trên thực tế, anh đã làm như vậy.
—— Anh bước về phía bọn họ, chọn một hòn đá vừa cứng và bén nhọn nhất trên mặt đất, ra tay vô cùng dứt khoát, không chút do dự.
Cô buồn như vậy, liệu rằng… Dáng vẻ vừa nãy của anh đã dọa cô rồi?
“Trương Mạn… Trương Mạn, đều là tôi không tốt.”
Cậu thiếu niên ngồi xổm xuống bên cạnh cô, hết vỗ rồi lại vỗ nhẹ vào vai cô, lúng ta lúng túng an ủi trong bất lực.
Đây là lần đầu tiên anh mất sạch mặt mũi trước mặt cô.
Trái tim Trương Mạn tuyệt vọng đau khổ như một hồ nước nhưng bị một con đập khổng lồ chặn ngang, khoảnh khắc được anh nhỏ giọng vỗ về tức thì tâm trạng cô như tìm thấy chỗ đột phá, phá tan con đập khổng lồ trút nước xuống.
Cô buồn bã nhào tới ôm chặt lấy anh, chôn mặt khóc nức nở trong ngực anh, khóc tới là xé ruột xé lòng.
…
Tối hôm đó, Trương Mạn trốn trong chăn vội vàng tìm kiếm thông tin về tội phạm vị thành niên, bất cẩn gây thương tích, phòng vệ quá mức, vv… thỉnh thoảng còn gởi tin nhắn cho Lý Duy để xác nhận rằng anh có đang ở nhà không, sợ rằng trong lúc bản thân không hay biết thì anh đã bị cảnh sát dẫn đi.
Ngày hôm sau, cô mang theo hái cái bọng mắt lớn đến trường, sau đó bắt đầu hỏi thăm tin tức về Nghiêm Hồi.
Nghiêm Hồi đang là học sinh lớp mười hai, bình thường cậu ta rất hay bỏ tiết, lại được mệnh danh là đầu sỏ của Nhất Trung nên rất nhiều người đều biết cậu ta.
Trong lớp Trần Phi Nhi cũng có mấy người xưng làm huynh đệ với cậu ta, theo lời cô ấy nói thì tựa hồ ngày hôm qua Nghiêm Hồi đánh nhau với người ta ở bên ngoài, có vẻ như mặt mày nát bét nên hôm nay vẫn đương nằm viện, xin phép nghỉ không tới trường.
Song không có nói tới Lý Duy.
Trương Mạn nghe đến đó thì trong lòng thở hắt ra một hơi.
Xem ra cậu ta không hề báo cảnh sát, cũng không có nói với người khác ai đã đánh cậu ta.
Có lẽ chuyện đường đường là ông trùm của trường nhưng lại bị người khác đánh khiến cậu ta quá mất mặt, thế nên mới không nói với bên ngoài.
Cô lấy lại tinh thần, lại nghĩ nghĩ một hồi, trong lòng dần yên ổn.
Trong chuyện này Nghiêm Hồi là người sai trước, còn Lý Duy cùng lắm vì bảo vệ cô mà tự vệ.
Nói chi, lịch sử côn đồ của cậu thiếu niên này tràn trề khắp mỗi ngõ ngách trong trường, vì vậy Trương Mạn đoán rằng Nghiêm Hồi sẽ không có tự tin đi kiện cáo với nhà trường đâu.
Quay về lớp, cậu thiếu niên vần yên lặng đọc sách giống như không hề bị chuyện này ảnh hưởng.
Trương Mạn giận mà không có chỗ phát tiết.
Giọng cô tới là nghiêm túc: “Lý Duy, cậu hứa với tôi nhé, sau này nếu gặp phải chuyện giống như vậy thì nhất định không được vì tôi mà đánh người, nhé.”
Cậu thiếu niên không lên tiếng, tiếp tục lật sách.
Trương Mạn cuống lên, kéo kéo ống tay áo anh: “Cậu có nghe thấy tôi nói không thế?”
Lúc này anh mới thả quyển sách trong tay xuống, xoay người qua, lắc lắc đầu.
Trương Mạn cho rằng anh không nghe thấy cô nói, bèn lặp lại một lần nữa: “Tôi nói ấy, rằng sau này cậu gặp phải chuyện giống như vậy thì không cần lo lắng cho tôi, không được phép tự mình đánh người, có nghe thấy không?”
Cậu thiếu niên vẫn lắc đầu, khư khư cố chấp.
Bấy giờ Trương Mạn mới phản ứng lại, anh lắc đầu ý tứ là, anh không đồng ý.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, trong đôi mắt trong veo mang theo sự kiên định không thể bác bỏ.
—— “Bọn họ bảo rằng bọn họ muốn ăn hiếp cậu.”
Trương Mạn run lên, nhìn dáng vẻ nghiêm túc cẩn thận của anh mà trái tim chua loét, song trong lồng ngực lại len lỏi hương vị ấm áp, đột nhiên cô cảm thấy thôi xong rồi.
Đúng vậy, anh chỉ vì bảo vệ cô.
Nhìn thấy cô bị người ta bắt nạt, làm sao anh có thể bỏ bứa chứ?
Trương Mạn tự hỏi lòng, nếu cô nhìn thấy anh bị người ta bắt nạt thì chỉ có thể chắc chắn một điều rằng, cô không thể hành sự bình tĩnh.
Tỷ như lần kia Lưu Sướng không cẩn phận va vào anh, phản ứng đầu tiên của cô chính là giẫm mạnh vào chân cậu ta.
Suy bụng ta ra bụng người, có lẽ cô đã làm khó anh rồi.
Cô thở dài, giọng nhỏ nhẹ: “Được rồi, vậy tôi hứa với cậu, về sau sẽ không bao giờ gặp lại chuyện như thế này nữa.”
Sau này cô sẽ cẩn thận hơn, dù phải đi đường vòng cũng không đi con đường kia.
Sau khi cả người thả lỏng cô mới có tinh thần suy nghĩ những chuyện khác.
“Không đúng, Lý Duy, tại sao hôm qua cậu biết tôi ở trong con hẻm đó?”
Một lát sau cậu thiếu niên mới trả lời: “Cậu bỏ quên vở bài tập, tôi gọi cho cậu nhưng cậu không bắt máy.”
Trái tim Trương Mạn như tan trong viên kẹo đường, cô không cầm được cười toe, chọc chọc cánh tay anh: “Thế cho nên cậu đi về hướng nhà tôi à? Cậu lo lắng cho tôi đúng không? Nhưng sao cậu biết nhà tôi ở hướng nào chứ?”
Cậu thiếu niên lời ít ý nhiều, mặt mày bình bình: “Tôi từng thấy cậu đi qua hướng đó.”
“Vậy… ngày hôm qua cậu dùng cái gì đánh cậu ta vậy?”
“Một hòn đá nhặt được trên đường.”
Sau đó mặc kệ Trương Mạn có hỏi gì, cậu thiếu niên đều ngó lơ cô.
Trương Mạn bị người ta cho ăn mấy bát chè bế môn(*), tức thì ngậm miệng không nói chuyện nữa, cô gục đầu xuống bàn suy nghĩ về chuyện của ngày hôm qua.
(*) Không cho khách vào nhà.
Nghĩ đi nghĩ lại, gò má bắt đầu nóng.
Ngày hôm qua cô nắm tay anh chạy qua từng con đường.
Hơn nữa sau cùng, hình như cô đã ôm anh khóc rất lâu.
Lúc đó thật tình cô không nghĩ gì nhiều, buồn tới vậy mà, chỉ muốn phát tiết tâm trạng chứ làm gì có ý đồ xấu.
Bây giờ nhớ lại song mặt vẫn đỏ tới tận mang tai.
Trái tim cô đập thình thịch sau đó hóa thành một vũng nước.
Chí ít vào lúc đó, anh không hề đẩy cô ra mà khẽ khàng vỗ nhẹ vào vai cô, cẩn thận dỗ dành cô.
Giọng nói dịu dàng đó có thể xoa dịu mọi nỗi buồn và tủi thân của cô.
Trương Mạn nghĩ, rõ ràng đều là lời của một người nói ra, tại sao có thể khác đến như vậy? Lúc đó, một câu “Không được” của anh vọng từ con hẻm nhỏ nhưng lại tựa như giọng của ác quỷ vọng