Cậu nhiều tiền như vậy, tôi sẽ giúp cậu tiêu một chút.
————————————————
Mùa đông ở thành phố N luôn khiến người ta nhìn không thấu, vừa qua giao thừa, trời trong được mấy ngày thì tuyết lại bắt đầu rơi.
Bên ngoài là từng luồng gió lạnh lách mình lẫn trong trận tuyết lớn, nhưng trong phòng rất ấm áp.
Trương Mạn đang ngồi trong phòng sách của nhà Lý Duy, sứt đầu mẻ trán với một quyển sách bao gồm những đề thi về Động lực học vật rắn, các bước phân tích và tính toán trong đó vô cùng phức tạp.
Tuy rằng kiếp trước đại học cô học Vật lí, nhưng sau khi đến dạy ở trường cấp ba thì cô chưa từng chạm qua chúng nữa, đã không còn thạo.
Tính ra thì cũng phải hai mươi năm cô chưa tiếp xúc, hiện tại bắt tay vào làm thật có chút vất vả.
Song kiến thức đã được học, muốn lấy lại cũng nhanh thôi.
Đại khái chừng năm, sáu phút sau, Trương Mạn đã phân tích xong các lực tác dụng lên từng chất điểm, kết quả tính ra không giống với momen lực, thế là cô lại tìm đến gợi ý then chốt mà đề bài đã cho.
Rồi đành phải quy quy củ củ dựa theo trình tự giải quyết từng vấn đề một mà không bỏ sót một bước nào.
Trên chiếc bàn lớn trong phòng sách, hai đầu bàn thể hiển hai phong cách khác nhau.
Cô gái ngồi tới là ngay ngắn, chữ viết cũng rất nghiêm túc, tờ giấy nháp được cô gạch một đường chia thành hai bên bằng nhau, bên trái viết cách giải, bên phải làm giấy nháp, đằng sau mỗi cái công thức còn được đánh số, hoàn mỹ tới nỗi rất có thể bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Mà cậu thiếu niên ngồi ở đầu kia của bàn học lại không chú trọng như cô, trước mặt anh là một chồng luận văn, bên trên vẽ đầy các loại chú thích.
Anh cầm cây bút máy nhanh chóng viết lên tờ giấy, chữ viết xiên xiên vẹo vẹo, thậm chí còn có xu hướng không nằm trên một đường thẳng.
Anh viết rất là nhanh, như vậy mới có thể theo kịp suy nghĩ trong đầu anh, rất nhiều chữ hay con số anh đều dùng phương thức kí hiệu quen thuộc của mình để viết.
Ngẫu nhiên và nguệch ngoạc như vậy, ngoài trừ anh ra phỏng chừng không còn người thứ hai có thể đọc hiểu được những suy luận này.
Trương Mạn lại làm một cái đề khác, sau đó cô lập tức bắt đầu quân nhân đào ngũ.
Cô nghiêng mặt sang một bên, len lén nhìn cậu thiếu niên đang múa bút như gió.
Anh đã ngồi đây hơn hai tiếng đồng hồ, làm rất nhiều phép tình mà chưa có dừng lại.
Thật ra chuyên ngành Lý luận Vật lí rất lãng mạn, nó không giống với chuyên ngành Vật lí tính toán hay là thiên về Điện ứng dụng, phải cần một lượng lớn các số liệu đo lường và sự hỗ trợ của các thiết bị, máy tính khác nhau.
Một cây bút, một tờ giấy, là có thể khởi động toàn bộ vũ trụ.
Vẻ mặt cậu thiếu niên rất nghiêm túc, gần như là thành kính, rốt cục cũng có được kết luận mong muốn sau khi viết xong công thức cuối cùng.
Anh hơi xoay người, quay sang nhìn Trương Mạn.
“Sao thế?”
Trương Mạn nhìn đôi môi khô khốc của anh, chỉ chỉ vào ly nước trước mặt anh.
Cậu thiếu niên bừng tỉnh, lúc này mới cầm ly nước lên uống một ngụm.
Anh luôn như vậy, một khi nghiêm túc vào là sẽ không quan tâm đến những thứ còn lại.
Mùa hè còn tốt, nhưng mùa đông thời tiết hanh khô, trong nhà lại bật máy sưởi, Trương Mạn thật lo lắng nếu anh còn tiếp tục như vậy sẽ bị nóng trong người mất.
“Lý Duy, chúng ta đi tới trung tâm thương mại một chuyến đi, tôi muốn mua thêm một cái máy tạo độ ẩm đặt ở trong nhà, trong phòng hanh khô quá.”
Cô nói đến là tự nhiên, không phát hiện bản thân đã tỉnh lược vài chữ.
Nhưng cậu thiếu niên ngồi cạnh cô lại sửng sốt.
Anh nghe được cô nói, “Trong nhà”.
Nhà, có lúc anh thật sự không biết nhà là cái gì, ngôi nhà trống rỗng chỉ có một mình anh, có được tính là nhà không nhỉ.
Song hai chữ vừa thốt ra từ miệng cô đột nhiên có hàm ý, như thể chúng mang theo nhiệt độ.
Trái tim anh run rẩy vì nóng.
Anh gật đầu, cơn ngứa trong lòng truyền tới lòng bàn tay, đầu ngón tay bắt đầu hơi tê tê, anh không cầm lòng được giơ tay lên chạm vào mái tóc mượt mà của cô.
“Tút tút…”, không khí mùa đông khô hanh, Trương Mạn không kịp chuẩn bị bị anh bất ngờ chạm vào, giữa hai người sinh ra một lực tĩnh điện cực đại, đặc biệt vang dội trong căn phòng yên tĩnh.
Cả hai đều ngẩn ra, sau đó Trương Mạn cười nói: “Xem đi, thật sự rất hanh khô, đi thôi nào!”
…
Bên ngoài tuyết vẫn rơi, trên đường rất nhiều cành cây bị lớp tuyết dày ép phải oằn xuống.
Nhà của Lý Duy nằm trong trung tâm thành phố, vì thế xung quanh có rất nhiều trung tâm thương mại.
Năm đó, các cửa hàng điện tử và dịch vụ chuyển phát nhanh vẫn chưa phổ biến, cho nên phần lớn mọi người đều đến tận nơi để mua đồ, lúc này là thời kì thịnh vượng nhất của các trung tâm mua sắm ở thành phố N.
Hai người tìm đến một cửa hàng khá lớn, lầu một của cửa hàng là nơi chuyên bán các thiết bị điện tử.
Nữ nhân viên bán hàng đặc biệt niềm nở, nhiệt tình dẫn bọn họ đến gian hàng bán máy tạo độ ẩm.
Bên trong gian hàng đặt máy tạo độ ẩm, ở đó có rất nhiều loại, có cái được nhập khẩu từ nước ngoài, còn tặng kèm cả tinh dầu hương hoa cỏ để cho vào bên trong nữa.
Trương Mạn hơi động lòng, cô từng nghe Lý Duy nói, hình như giấc ngủ anh không được tốt cho lắm, anh thường suy nghĩ đến các vấn đề Vật lí suốt cả đêm.
Kiếp trước cô nghe Trần Phi Nhi nói, tinh dầu hoa oải hương có tác dụng trợ ngủ, nếu lúc ngủ nhỏ một vài giọt tinh dầu hoa oải hương, chất lượng giấc ngủ sẽ được cải thiện không ít.
Nhưng chỉ có một vài loại tinh dầu được tặng kèm mà thôi, mỗi loại đều có thế mạnh riêng, Trương Mạn chọn đến đầu váng mắt hoa.
Cậu thiếu niên chỉ phụ trách đẩy xe, đứng yên một bên nhìn cô gái ngồi xổm trên sàn nhà, không có bất kì ý kiến gì.
Cô gái đeo chụp tai anh tặng trên cổ, cộng với chiếc áo khoác có phần cổ làm từ lông vũ khiến cả người cô như một đám lông nhỏ.
Cô chau mày xem phần giới thiệu chức năng ghi trên bao bì của máy tạo độ ẩm, cẩn thận nghiên cứu từng cái một, trong miệng không thôi lẩm bẩm: “Không được, công suất cái này quá nhỏ, đốt không được bao lâu là hết liền… Cái này lại quá xấu, đặt trong nhà chả xinh tí nào…”
Nghiên cứu mua đồ còn chăm chỉ hơn cả giải đề thi.
Cuối cùng Trương Mạn cũng chọn được một cái máy tạo độ ẩm có vẻ ngoài xinh đẹp và công suất lớn, bỏ vào xe mua sắm.
Sau đó cô liếc qua giá cả, còn được, có thể mua, thế là hai người bọn họ đi tính tiền.
Năm đó thành phố N vẫn chưa phổ biến hình thức thanh toán qua di động, Trương Mạn lấy ví tiền ra, cô muốn tự mình trả tiền nhưng bị cậu thiếu niên ngăn lại.
Cô nhìn anh không cho phép cô từ chối rút ra một chiếc thẻ ngân hàng đưa cho nhân viên thu ngân, xoay người ra hiệu cho cô đi trả lại xe mua sắm, đừng nghĩ cướp trả tiền với anh nữa nhé.
Hai người cầm theo đồ đi ra khỏi cửa hàng điện tử, đột nhiên Trương Mạn nhớ tới cái lần đi vào quán bar anh đã cho cô gái lòe loẹt kia một xấp tiền, hơi hơi nghi ngờ.
“Lý Duy… cậu sống một mình nhưng ở đâu cậu có nhiều sinh hoạt phí như vậy a?”
Cậu thiếu niên im lặng một lúc, miệng mấp máy: “… Bố tôi để lại tiền, có thể tôi dùng hai đời cũng không xài hết.”
Trước khi bố tự sát đã lập di chúc để lại phần lớn tài sản khi còn sống lại cho anh, bất động sản và cổ phiếu lưu động các kiểu, chính anh cũng không biết con số cụ thể.
Song đại khái đó là số tiền mà rất nhiều người dẫu có dùng cả đời cũng không kiếm được.
Nói xong, anh cảm thấy có chút buồn cười.
Anh chỉ có một mình, lại không hứng thú với việc tiêu tiền nên hoàn toàn không tiêu được bao nhiêu, ông để lại cho anh số tiền lớn như vậy, có ích gì chứ?
Trương Mạn nghe ra giễu cợt trong giọng anh thì trái tim căng thẳng hẳn: “Lý Duy, cậu… cậu hận bố cậu sao?”
Hận ông di truyền căn bệnh này cho anh, suýt chút hại chết anh, hay hận ông trong lúc anh còn nhỏ tuổi như vậy, lại lựa chọn tự sát, để lại một mình anh lẻ loi trên cõi đời này.
Cậu thiếu niên im lặng lắc đầu.
Hồi lâu sau lại nói một câu: “Không hận, tôi đã không còn nhớ gương mặt của ông ấy nữa rồi.”
Trương Mạn có chút khó chịu, như thể trong ngực bị nhét một cây bông to, chặn ngang khiến cô không kịp thở.
Cô rất là không muốn nhìn thấy biểu cảm đó trên gương mặt anh.
Mỗi lần anh nói đến đây đều giống như đang trần thuật lại chuyện của người mà không phải của anh.
Thật giống như chưa từng có được hi vọng, cũng sẽ không thất vọng.
Cô thật sự hi vọng anh có thể giống như một người bình thường, biết hận, biết trách, biết phát tiết bản thân mỗi khi mình không vui, chứ không phải biến những bất hạnh này thành câu chuyện đương nhiên.
Cô hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, sau đó cong cong khóe miệng, bắt lấy tay áo cậu thiếu niên: “Lý Duy nè, cậu có rất nhiều tiền nhưng lại tiêu không hết, ngày hôm nay tôi sẽ giúp cậu tiêu một chút nhé.”
Cậu thiếu niên cúi đầu, nhìn cô gái trước mặt.
Cô đang nhìn anh cười tủm tỉm, khẽ nắm lấy tay áo anh nói phải giúp anh tiêu tiền.
Thế là cái góc tối nào đó trong trái tim anh lại có chút sụp đổ, đột nhiên cảm thấy bố để lại cho anh nhiều tiền như vậy coi như cũng có chỗ dùng rồi.
…
Trương Mạn kéo tay Lý Duy đi tới khu bán đồ dùng gia đình ở trên lầu.
Sau khi đã lần nữa xác nhận Lý Duy thật sự là người có rất nhiều tiền thì cô bắt đầu điên cuồng mua mua mua, không chút lưu tình.
Nhà anh lớn như vậy mà đồ dùng trong nhà chỉ có vài món, hễ bước vào nhà anh là cô lại thấy trống rỗng, trang trí cũng rất đơn giản, đồ cũng ít nữa, chẳng có không khí gia đình gì cả.
Cô dựa theo sở thích của mình chọn mấy cái gối ôm màu trắng, và một bình hoa họa