Như một tín đồ thành kính.
————————————————
Trung tuần tháng Giêng, thành phố N đã đi vào mùa đông.
Trận bão tuyết ròng rã suốt một tuần dường như ngưng lại vào nửa đêm, trên mái hiên, trần xe, bụi cây… đều chất đầy những ụn tuyết cao hơn nửa thước.
Lúc này, dưới làn truyến trắng xóa thành phố lớn đã tiến vào ngủ đông.
Thứ hai tuần sau cả trường bắt đầu thi cuối kỳ, Trương Mạn cầm theo mấy quyển sách bài tập Vật lý, tính tới nhà Lý Duy học cùng anh.
Cô đeo balo lên, xuống lầu mua hai bữa sáng rồi đi về phía trạm xe buýt, tâm trạng có chút phấn khích, sau khi trở về thành phố Z thì đây là lần đầu tiên cô tới nhà anh.
Trương Mạn mang một đôi giày tuyết rất dày, lúc đạp lên lớp tuyết đọng phát ra tiếng xôm xốp.
Chưa từng có mùa đông nào mà cả thế giới đều bừng sáng giống như mùa đông này.
Cô quen cửa quen nẻo ngồi lên xe rồi đi tới trạm xe buýt nhà Lý Duy, háo hức nghĩ, lái nhanh một chút nào, nhanh lên chút nữa.
Cuối cùng nửa tiếng sau, sau khi xe đi qua đường bờ biển ghồ ghề cô đã nhìn thấy tiểu khu nhà anh ở phía trước.
Xe buýt còn chưa tới nơi nhưng Trương Mạn đã thoáng thấy cậu thiếu niên đang đợi cô ở trạm, anh mặc một bộ đồ đen, nhìn sao cũng thấy gầy yếu hơn những người cùng chờ ở trạm rất nhiều.
Trương Mạn nghe được cuộc trò chuyện của mấy cô gái bên cạnh.
“Má nó, nhìn kìa nhìn kìa, cậu chàng đứng bên trạm dừng kia rất đẹp trai nha.”
“Ở đâu?”
“Cậu nhìn đằng kia đi, là người đang đứng bên cái chú mặc đồ màu đỏ á.”
“A a a tôi thấy rồi, trời ơi đẹppp!”
Nghe bọn họ bàn tán sôi nổi tức thì lòng tự hào tự nhiên sinh ra —— cô yêu cậu thiếu niên này, là người tốt nhất trên thế giới này.
Xe buýt từ tốn đi và trạm, Trương Mạn nhìn ra phía ngoài cửa sổ vẫy vẫy tay.
Khoảnh khắc cậu thiếu niên nhìn thấy Trương Mạn, gương mặt vốn thờ ơ chợt bừng sáng, nhìn cô khóe môi cong cong, trong mắt mang theo ý cười vô hạn, đầu hơi nghiêng.
Xe còn chưa dừng xong mà Trương Mạn đã gấp gáp đi xuống bằng cửa sau.
Trên bậc thang cấp của sân ga bị đóng băng vô cùng trơn, cô mới chỉ không chú ý một chút mà cả người đã bổ về phía trước, nhào vào ngực cậu thiếu niên đoạn bị anh ôm vững.
Những lúc không có anh bên cạnh, trước giờ lúc đi đường một mình cô luôn rất chú ý.
Nhưng lúc có anh dường như lúc nào cô cũng có thể ngã.
—— Thật ra lúc không có anh, cũng không phải đường không bị đóng băng song bởi vì có anh ở đây nên cô không cần cẩn thận với mọi chuyện.
“Mạn Mạn.”
Cậu thiếu niên đỡ vai cô để cô đứng vững, sau đó cầm tay cô, người ngón tay đan chặt rồi cùng nhau đi về nhà anh.
Áo khoác trên người anh lạnh ngắc, là chất liệu jean, vừa lạnh lại vừa cứng nhưng Trương Mạn không hề xét nét, cô ngẩng mặt lên cọ cọ vào cánh tay anh, lắc lắc: “Bạn trai, anh đợi em lâu chưa?”
“Không lâu.”
—— Thật ra đã đếm được bảy, tám chiếc xe vào trạm rồi.
Cơ hồ lúc cô gởi tin nhắn cho anh nói rằng sắp xuất phát thì anh lập tức xuống lầu.
Phải mất nửa giờ để đi từ nhà cô đến nhà anh, song cho dù não bộ đã tính toán rõ ràng thì anh cũng không khống chế được suy nghĩ muốn nhìn thấy cô.
Sau khi trải qua sự sắp xếp của lần trước, nhà Lý Duy đã có hơi thở con người hơn rất nhiều, rèm cửa trong phòng khách đổi thành voan mỏng, cho dù bây giờ không kéo rèm thì ánh mặt trời bên ngoài vẫn có thể chiếu vào.
Trương Mạn vừa bước vào cửa là đi tới ghế sofa bằng da trong phòng khách nằm luôn xuống, sẵn tay ôm cái gối ôm lớn, xoa xoa lưng ghế sofa một cách hài lòng.
Cậu thiếu niên đi vào phòng bếp rót cho cô một cốc nước đặt trên bàn trà, đi tới ngồi xuống cạnh cô, không nói gì chỉ ôm cô qua, nâng cằm cô lên muốn hôn.
Lúc ở nhà ga anh đã muốn hôn cô nhưng e cô ngại mà nhịn đến bây giờ.
Ai dè Trương Mạn đưa tay lên che môi mình lại.
“Không được, không thể hôn.”
Cô lắc lắc đầu, đặt bữa sáng lên bàn: “Hôm nay em tới đây là để học, hai ngày nữa phải thi cuối kỳ rồi.”
Trong bài kiểm tra Vật lý cuối kỳ của đợt này sẽ có một thêm một số câu hỏi, liên quan đến cuộc thi tuyển chọn, mặc dù cô không có bao nhiêu áp lực, những cũng phải tốn vài ngày để giải đề —— thời gian thi hạn chế là như vậy, đề thi bao gồm những kiến thức đã được học, còn có một số câu hỏi nằm ngoài.
Trương Mạn nghĩ nghĩ, lặng lẽ đỏ mặt.
Nụ hôn này của anh, nói không chừng sẽ… giống như ngày hôm đó ở trong nhà nghỉ, sẽ rất lâu rất lâu mới ngừng.
Cậu thiếu niên vội vàng hôn xuống mu bàn tay cô, đôi ngươi đen nhánh của anh có chút không vui nhưng trông thấy cái lắc đầu kiên định của cô, chỉ đành hôn xuống mu bàn tay cô rồi gặm gặm một cái.
Với cô, quả thật anh không thể làm gì.
Trương Mạn thấy anh đồng ý thì giống như khen mà hôn lên má anh: “Bạn trai em ngoan nhất, anh ăn sáng đi, ăn xong chúng ta cùng nhau học.”
Hai người ăn sáng xong sau đó đi tới phòng đọc sách.
Trương Mạn trải bộ đề thi ra, chuẩn bị bút và giấy, tính giải một đề thi giới hạn thời gian.
Trước khi bắt đầu, Trương Mạn ra hiệp ước tam chương với Lý Duy: “Lý Duy, không thể hôn trên bàn học, anh nhé?”
Không thể ảnh hưởng cô giải đề được.
“Ờm.” Cậu thiếu niên không vui quay mặt không nhìn cô nữa, mở một xấp luận văn thật dày ra.
Các câu hỏi bổ sung trong đợt kiểm tra lần này sẽ khó hơn những lần thi trước một bậc, nội dung đều vượt qua kiến thức bọn họ đang học, độ khó tương đương với đề của cuộc thi vòng loại.
Trương Mạn đang mải phân tích một đề cơ học, chẳng mấy chốc cô đã tìm ra chi tiết quan trọng giữa bản lề, băng tải, và ba bốn mảnh gỗ xếp chồng lên nhau bằng cách sử dụng định luật II Newton, momen động lượng, momen lực và phương trình định lý động năng.
Làm xong một bài, cô liếc nhìn đồng hồ đeo tay.
Rất tốt, thời gian chưa đầy tám phút, một tiếng đồng hồ làm bảy, tám bài là không thành vấn đề.
Trong phòng rất yên tĩnh, buổi sáng mùa đông ánh mặt trời ấm áp, thỏa thích tràn qua cửa sổ lớn sát đất, phủ lên hai người đang miệt mài học tập trong phòng.
Hai ngày trước Lý Duy vẫn chưa xem xong phần luận văn kia, đó là một bài đánh giá về black string và p-branes được xuất bản bởi một số nhà Vật lý học của đại học California vào hai mươi mấy năm trước.
Không luân phiên thay đổi như lĩnh vực máy tính và điện tử, về cơ bản hệ thống cơ sở của Lý luận Vật lý đã được đặt nền móng từ mấy chục năm trước, song trong mấy năm gần đây không có bất kỳ nghiên cứu nào mang tính đột phá và tiến bộ.
Những thiên kiêu chi tử trong thế kỷ hai mươi đã có những suy luận rất sinh động, họ đã đưa ra những suy đoán về bản chất của thế giới mà khó thể kiểm nghiệm thực hư.
Họ lớn mật để lại một phỏng đoán khó hiểu đối với thế giới này, đợi người sau tới chứng thực hoặc là bác bỏ.
Cậu thiếu