Bạn trai của em, em đưa anh đi ngắm thế giới này nhé?
—— Không có mệnh thì muốn hưởng cũng đành, có mệnh thì dẫu trốn cũng không thoát.
Lời nói của những người xung quanh giống như mặt trời chân lí chói qua tim khiến Trương Mạn nổi đầy da gà.
Đúng lúc này ma xui quỷ khiến làm cô nhớ tới Lý Duy, cô cố gắng kìm nén sự hoảng loạn, lấy di dộng ra gọi cho anh.
Nhưng đầu dây bên kia lại vọng tới môt giọng nữ máy móc đầy thờ ơ.
“Xin chào, số điện thoại bạn gọi đã khóa máy, vui lòng gọi lại sau.”
Cô không chịu từ bỏ tiếp tục gọi, song vẫn khóa máy.
Phải chăng đã hết pin? Hay là anh đang học nên sợ người khác làm phiền?
Không thể nào, vừa rồi anh muốn đưa cô về nhà, cô phải khuyên mãi anh mới đồng ý để cô về một mình.
Trước khi đi anh còn bảo cô về đến nhà nhớ gọi cho anh.
Tiếng khóc tan nát cõi lòng, còi xe cảnh sát kêu inh ỏi, gió lớn gào thét… Trái tim Trương Mạn đập thình thịch, cô xoay người bước ra khỏi đám đông, bước chân mỗi lúc một nhanh, hồi sau thậm chí cô còn chạy bước nhỏ.
Cô đứng ở cổng giơ tay chặn một chiếc xe, vội nói: “Bác tài, đến Vạn Thành Hải Cảnh ạ.“
Cô phải quay lại tìm anh.
Ngồi trên xe cô mới phát hiện ra, cô vậy mà vẫn đang run lập cập.
—— Có lúc, trước khi ác mộng ập đến con người đều sẽ có một chút cảm ứng.
Tới dưới lầu nhà Lý Duy, Trương Mạn lập tức vào thang máy đi lên lầu, ấn chuông cửa nhà anh.
Tiếc là rất lâu sau cũng không có ai đáp lại.
Trương Mạn hồi hộp, trực giác mách bảo cho cô rằng đã xảy ra chuyện rồi.
Cô điên cuồng ấn chuông cửa, thỉnh thoảng cô lại đập mạnh vào cửa, kêu lớn: “Lý Duy, mở cửa cho em, em là Mạn Mạn đây!”
Dọc đường đi tới đây cô đã hít quá nhiều gió lạnh khiến cổ họng sưng lên, lúc này giọng cô khàn hơn ngày thường gấp trăm làn.
Ước chừng hơn mười phút sau, rốt cục cậu thiếu niên cũng mở cửa.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, Trương Mạn lập tức biết rằng trực giác của cô, đã được kiểm chứng rồi.
Anh đã xảy ra chuyện.
Nhà của anh đã không còn giống với lúc trước khi rời đi —— trên sàn nhà của phòng ăn, bàn và ghế đều bị hất tung trên sàn nhà, mảnh vỡ của những chiếc ly thủy tinh thật bắt mắt, mấy cái gối ôm vốn được xếp ngay ngắn trên ghế sofa lúc này lại nằm rải rác khắp phòng, thậm chí còn có cái bị ném lên bệ cửa sổ.
Song càng đáng sợ hơn chính là dáng vẻ của cậu thiếu niên lúc này.
Quần áo trên người anh nhăn nhúm, hai cúc áo trên cùng bị kéo đứt lộ ra mấy sợi chỉ xấu xí và mấy vết cào trên cổ cùng xương đòn, nhìn sao cũng thấy đau lòng.
Giống như vừa trải qua một một trận đánh.
Anh đi chân không, hai mắt đỏ ngầu, tơ máu mảnh nhỏ phủ đầy hai mắt.
Anh cắn mạnh vào môi dưới của mình, thậm chí cắn tới chảy máu song dường như anh không hề hay biết.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, đã không còn nóng bỏng và dịu dàng như ban chiều mà là một ánh mắt không ngừng thay đổi, có tàn nhẫn, có cáu kỉnh, có sợ hãi, còn có tan vỡ —— so với dáng vẻ anh từng mất kiểm soát thì anh của lúc này càng giống một con thú hoang đang đối mặt với nguy hiểm cao độ, con thú dựng đứng đuôi của mình lên và giơ móng vuốt sắc bén đồng thời nhe răng nanh ra, chuẩn bị chiến đấu.
Trái tim Trương Mạn rơi “lộp bộp”, cô đã có linh cảm rất không tốt.
“Lý Duy ơi, anh sao vậy ạ?”
Cậu thiếu niên nhìn thấy người tới là cô đặng im lặng một lúc và cất dáng vẻ dữ tợn khiến người khác sợ sệt lại.
Anh kéo cô vào nhà rồi đóng cửa lại, nhìn cô đăm đăm như thể muốn phân biệt từng chi tiết nhỏ trên gương mặt cô.
Một lát sau, anh giơ tay và vuốt ve gương mặt cô một cách cẩn thận, nhẹ nhàng như vậy như là sợ sẽ sờ vỡ viên đá quý.
“Mạn Mạn, em là thật sao? Em là do tôi tưởng tượng ra nhỉ? Em cũng giống như mẹ tôi và bọn họ vậy, đều do tôi tưởng tượng ra cả, phải không?”
Giọng của anh mang theo sự run rẩy không tài nào kìm chế, khàn và khản đặc như thể người sắp chết, cuối cùng là tiếng thở hổn hển.
Anh nhìn cô gái trước mặt đăm đăm, thế rồi nơi hẻo lánh nào đó trong trái tim, hoàn toàn vỡ vụn.
Anh không có cách nào chấp nhận.
Thật sự, không có cách nào chấp nhận.
Janet là giả, Nick là giả, thậm chí Mạn Mạn của anh, cũng là giả.
Anh từng ôm thật chặt cô gái này trên thao trường mờ tối và liên tục gọi tên cô.
Anh từng ôm cô, bỏ mặc tất cả và trao chô cô những cái hôn nóng bỏng trên lối đi nhỏ hẹp của nhà nghỉ.
Anh từng thức trắng đêm để đắp chăn cho cô hết lần này đến lần khác trong bóng tối.
Bọn họ cùng nhau giẫm lên lá rụng, cùng nhau giẫm lên tuyết, cùng nhau ngắm đại dương, làm sao có thể là giả chứ.
Làm sao Mạn Mạn mà anh yêu nhất có thể là giả chứ, sau này cô là vị thuốc lành xua lùa những đêm khuya, là tín ngưỡng duy nhất mà anh đã nhận định, làm sao có thể là giả chứ.
Ngay khoảnh khắc này thế giới của anh, tín ngưỡng của anh, đều sụp đổ.
Nếu cô là giả thì anh phải sống như thế nào đây?
Cậu thiếu nhìn cô gái trước mặt đăm đăm, trái cổ khẽ lăn nhưng không thể nói ra bất kì câu nào.
Anh giống như một con thú cô độc bị thương, chỉ có thể kêu rên trong thế giới tối om không có ánh sáng mà chỉ có anh biết.
Trương Mạn bật khóc.
Cô không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì nhưng cô biết, e rằng anh đã nhận ra điều gì đó.
Nhận ra rằng mình bị hoang tưởng nhiều năm như vậy, rằng mẹ của anh và cả Nick đều là giả.
Cũng như trong kiếp trước, tinh thần của anh bị rối loạn đến mức không phân biệt rốt cục cái gì là thật, cái gì là giả.
Thậm chí anh còn cho rằng, cô cũng là do anh tưởng tượng nên.
Lúc này trái tim Trương Mạn xuất hiện một sự sợ hãi vô biên.
—— Không có mệnh thì muốn hưởng cũng đành, có mệnh thì dẫu trốn cũng không thoát.
Đi một vòng, cuối cùng vẫn bước vào vòng xoáy của bóng tối.
Đột nhiên cô nghi ngờ, rốt cục cô sống lại có thể thay đổi thứ gì? Rõ ràng cách đây không lâu anh không còn tưởng tượng ra những người hư ảo kia, rõ ràng sau khi yêu cô, bệnh của anh đã dần ổn định lại.
Cô còn cho rằng, cô chính là thuốc của anh, lại không ngờ rằng, vận mệnh đã vẽ ra một câu chuyện cười vĩ đại với cô.
Anh phát bệnh còn sớm hơn cả kiếp trước, sớm hơn rất nhiều.
Anh không thể trốn.
“Lý Duy, anh nhìn em này, em là thật, em là Mạn Mạn đây anh.”
Trương Mạn khóc, khẽ vỗ về bả vai cậu thiếu niên và vuốt ve khắp mặt anh, muốn động viên anh.
Song hai mắt cậu thiếu niên mỗi lúc một trống rỗng rồi dần bình tĩnh trở lại.
Thậm chí anh còn mỉm cười với cô.
Bọn họ nói không sai.
Anh cũng giống như bố anh, là một kẻ điên.
—— Nhưng cô gái trước mặt anh, xinh đẹp, như một thiên sứ không tồn tại ở nhân gian.
Sao anh lại nghĩ, thiên sứ này sẽ thuộc về anh nhỉ? Những người giống như anh nên bị tất cả mọi người chán ghét và vứt bỏ.
Trương Mạn thấy anh vẫn im lặng như cũ, thế là cô nhào về phía anh và hôn mạnh lên môi anh.
Như thể chỉ có hôn mới có thể khiến cô phát tiết.
Giọng cô run rẩy, nụ hôn của cô mang theo những giọt nước mắt mặn chát: “Lý Duy, anh không tin lời em thì có thể hôn em.
Anh hãy cảm nhận xem em có phải là thật không ạ.”
Cánh môi ấm áp và mềm mại của cô đã thiêu rụi tia lý trí cuối cùng còn sót lại của cậu thiếu niên.
Cả người anh cứng ngắc, song trước khi não bộ lấy lại phản ứng thì cơ thể đã phản ứng trước.
Anh đưa tay ôm chầm lấy cô, áp cô trên ván cửa và hôn điên cuồng.
Không hề dịu dàng và triền miên, anh mút mạnh môi cô một