Anh đã sớm lên kế hoạch rời khỏi cô.
Hai người đi từ bãi biển về nhà, vốn dĩ Trương Mạn muốn ở nhà Lý Duy một đêm, mai đi cùng anh đến trường thi cuối kì nhưng Trương Tuệ Phương luôn gọi điện đến giục, thế là cô đành phải tạm biệt với anh.
Nhưng cô vẫn có chút không yên tâm, đi với anh đến cửa hàng mua một chiếc điện thoại mới, lắp sim xong: “Bạn trai, tối nay phải nhắn tin cho em đó.
”
Cậu thiếu niên ngoan ngoãn gật đầu, khóe môi nhiễm ý cười: “Ừm, để tôi đưa em về nhà.
”
Đến dưới lầu nhà cô, Trương Mạn tính lên trên thì nghe thấy cậu thiếu niên gọi cô.
“Mạn Mạn.
”
Giọng anh hơi khàn, không nghe ra nhiều tình cảm trong đó.
Trương Mạn quay đầu lại: “Sao vậy anh? Không nỡ để em đi hả?”
Cậu thiếu niên im lặng rất lâu, cuối cùng vẫn không nói gì.
Anh cười với cô vẫy vẫy tay, cảm xúc mãnh liệt trong mắt không hề vơi đi, trong mùa đông này dường như có một nhiệt độ khác.
Trái tim Trương Mạn nóng lên, cô bước tới nhón chân thơm nhẹ lên má anh, hai mắt sáng ngời: “Ừm, vậy em lên nhà nhé, anh nhất định không được suy nghĩ lung tung đâu đấy, có gì thì lập tức gọi cho em, được không anh?”
“Ừm, lên đi.
”
Có thể là hóng gió cả một buổi chiều, nên giọng của cậu thiếu niên mang theo chút âm mũi nặng nề.
Ý cười của anh ấm áp đến mức khiến trái tim