Mùi chua của tình yêu ơiiiiiii.Thời gian luôn duy trì nhịp độ, nhưng tình yêu ngọt ngào và cuộc sống học tập phong phú sẽ khiến người ta ảo tưởng rằng thời gian đang trôi qua thật nhanh.
Cuối tháng sáu, thành phố N bước vào mùa hè dài nhất trong năm.
Trong bầu không khí yên tĩnh, thỉnh thoảng vài làn gió biển thổi qua má của người đi đường, để lại chút ẩm ướt nóng như thiêu như đốt.
Bầu không khí oi bức này lên đến đỉnh điểm vào ngày thi cuối cùng của đợt thi cuối kỳ.
Trong phòng học, tiếng ồn từ chiếc quạt lớn và hơi nóng khó tản khiến mỗi thí sinh đều cáu kỉnh.
Môn thi cuối cùng là môn Sinh học.
Trương Mạn cầm tờ giấy nháp quạt nhưng cũng không có tác dụng gì, không khí oi nóng nên quạt cũng ra gió nóng.
Cô xoắn xuýt cả buổi, khoảnh khắc tiếng chuông vang lên cô cắn răng sửa lại một đáp án sau đó nộp bài rồi bước ra khỏi phòng thi.
Kết thúc kỳ thi cuối kỳ đám học sinh khối 10 cũng nghênh đón hai tháng nghỉ hè.
Trương Mạn ra khỏi phòng, bước chân bỗng thụt lại.
Ánh mặt trời đầu hè đặc biệt gắt, sáng sớm cô đã xem dự báo thời tiết, hai ngày nữa sẽ có mưa lớn cho nên hôm nay trời vô cùng nóng.
Bên trong tòa nhà dạy học rất ồn ào, học sinh tới tới lui lui, bởi vì sắp nghỉ nên không giấu được nụ cười kích động trên mặt, cũng có mấy bạn học vừa đi vừa dò đáp án, thỉnh thoảng sẽ lộ ra vẻ mặt thất vọng.
Giáo viên Sinh học thu xong bài thi rồi xếp gọn vào một chiếc túi da đặc biệt, niêm phong chúng, tùy ý cuộn lại, kẹp dưới cánh tay sau đó vội vã đi tới văn phòng.
Đám học sinh bọn họ nghỉ, nhưng giáo viên vẫn phải sữa bài thi.
Tất cả những thứ này đều quen thuộc như vậy.
Ngoài trừ hệ thống điều hòa trong phòng học không giống thì tất cả những thứ này tựa hồ giống hệt với ngày nào đó của mười chín năm sau.
Cũng là vừa kết thúc một năm học, đầu hè thời tiết khô nóng, tòa nhà dạy học bốn tầng na ná nhau và một đám học sinh như đàn chim được phóng thích tiến vào kỳ nghỉ hè.
Nhưng thứ không giống chính là hôm nay cô là một cô học trò vừa thi xong môn cuối cùng, mà ngày đó của năm đó cô là một giáo viên Vật lí lớp 10 đang sửa xong bài thi cuối cùng trong văn phòng.
Nút ký ức đột nhiên có chút mơ hồ, một vài hình ảnh hiện lên trong đầu.
Hôm đó cô sửa xong bài thi thì nhận được một cuộc điện thoại thúc hôn của Trương Tuệ Phương.
Cô đeo túi xách đi xuống lầu liền gặp thầy chủ nhiệm Chu Văn Thanh ở đầu cầu thang, anh ta hẹn cô ăn cơm.
Sau đó ăn được một nửa, cô nhận được tin nhắn của Trần Phi Nhi, mở hot search ra…
Cơn đau âm ỉ trong ngực kéo đến đúng lúc tựa như một lời hẹn đã được định trước, rõ ràng đang bị mặt trời chói vào mắt nhưng Trương Mạn lại lạnh run.
Hóa ra từng có một buổi tối như vậy, cô hoàn toàn mất đi anh…
Bây giờ cuộc sống quá suôn sẻ, nhất là từ đầu học kỳ này, khi tình cảm của hai người ngày càng tốt, cô đột nhiên bắt đầu hết sức né tránh đoạn ký ức này.
Nhưng mà bây giờ, cảnh tượng tương tự, thời gian tương tự, người tương tự, khiến cô bỗng nhớ đến cái đêm đã được chôn sâu vào ký ức, cái đêm cô ngồi xổm trước cửa hàng tiện lợi, khóc đến xé ruột xé gan.
Nỗi đau như mũi dùi khoan vào tim lại lần nữa ập đến.
Trương Mạn không khỏi choáng váng, không thể không nắm lấy tay vịn hành lang.
Thời gian thấm thoắt như thoi, cô đã trở về gần một năm rồi, lần nữa làm quen với anh, thậm chí yêu nhau, cảm nhận những ngượng ngùng và rung động của tuổi thanh xuân mà anh mang lại.
Nhịp tim Trương Mạn đột nhiên đập loạn, một suy nghĩ đáng sợ nào đó xông tới.
—— Tất cả những thứ này, liệu có khi nào là một giấc mơ của cô không?
Liệu có khi nào cô đã thật sự mất anh, sau đó dưới nỗi đau vật vã cô mơ một giấc mơ dài?
Một cảm giác hoảng loạn ập đến, Trương Mạn đưa tay lên theo quán tính, chạm vào mặt dây chuyền hình thiên sứ dưới cổ áo đồng phục, xúc cảm kim loại lạnh lẽo khiến trái tim cô bỗng có chỗ dựa.
Cô không dừng chân nữa mà nhẹ nhàng đi cùng đoàn người xuống lầu.
Nhưng mới bước xuống bậc thang đầu tiên, vừa cúi đầu liền nhìn thấy cậu thiếu niên cô yêu đang đứng ở đầu cầu thang.
Anh tựa vào tường, cúi đầu, vẻ mặt thờ ơ xa lánh.
Dường như anh đã cao hơn so với lần đầu tiên cô gặp anh vào một năm trước, khiến chiếc quần đồng phục đặt may giờ trông nhỏ hơn một chút.
Giữa một đám học sinh lớp mười chưa hoàn toàn dậy thì, rất dễ nhìn thấy đầu của anh, càng không cần nói đến gương mặt đẹp trai hoàn mỹ đang ẩn trong ánh mặt trời kia.
Trương Mạn nhìn đến ngẩn ngơ, cậu thiếu niên nhanh chóng phát hiện ra ánh mắt của cô, một giây sau anh ngẩng đầu liền va phải tầm mắt cô, xa lánh vừa đi, lấp lánh như sao.
Vành mắt cô đỏ ửng.
Không phải mơ.
Cô rất chắc chắn, hiện tại không phải mơ, mà trước kia, mới là mơ.
Tim đập rộn ràng cùng cảm xúc bất chợt và vô tận khiến Trương Mạn quên mất mình đang đứng ở đầu cầu thang người đến người đi, cô chịu đựng cơn đau xót trong lồng ngực, ba bảy hai mốt đi xuống lầu, bước tới, nắm lấy tay cậu thiếu niên: “Bạn trai ơi, anh nộp bài thi sớm sao?”
Lúc hỏi, cô nhẹ nhàng nhích tới gần, dụi mắt vào bộ đồng phục học sinh của anh, lau hơi nước ấm nóng trong mắt.
Vành mắt vẫn lặng lẽ đỏ hồng.
“Ừm, sớm 15 phút, qua đây chờ em.”
Trong mắt anh mang theo ý cười, mặc kệ tiếng hít thở không thông của xung quang và ánh mắt của mọi người anh ôm cô gái của mình vào lòng.
Bạn học xung quanh bất ngờ nhìn thấy cảnh này: “…”
“Bà mẹ nó…”
“Cái bà mẹ nó…”
Những tiếng hít thở đầy sợ hãi và âm thanh kinh ngạc lập tức lấn át tiếng ồn trên hành lang.
Đám người đang từ tốn di chuyển ở đầu cầu thang cũng dừng lại vì tình huống đột ngột này, tất cả học sinh đang vội vã trở về lớp học đều khựng lại, ai ai cũng nhìn sang khúc cua, ánh mắt sáng trưng kỳ lạ.
Kiểu drama như thế này ở trường học có thể khơi dậy hứng thú của đám học sinh bị chôn vùi trong sự nghiệp học hành cực khổ với tốc độ tên lửa.
Một nhóm học sinh trên lầu đang tính đi xuống nhưng vì đám đông ùn ứ nên bị kẹt trên cầu thang, bất mãn thò đầu xuống dưới; và nhóm học sinh đã đi xuống lầu nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao phía sau cũng hóng hớt nhìn về phía đầu cầu thang.
Bức tường trắng như tuyết chỗ khúc cua tấp nập người qua lại, cậu thiếu niên lúc nào cũng mang theo dáng vẻ người sống chớ gần đang mỉm cười ôm một cô gái, mà người đẹp nổi tiếng lạnh lùng lại trốn trong lồng ngực anh với vành mắt đỏ hoe.
Mẹ ơi… thứ tình yêu nồng nặc mùi chua này là sao đếy?
Quần chúng nhân dân liền nhìn kỹ hơn, nhưng càng nhìn lại càng sợ hết cái nết.
Hai người đang ôm nhau kia… không phải trùm cuối Lý Duy và Trương nữ thần của bọn họ sao?
Mọi người đều sững sốt, sau khi tiếng hét điên cuồng của tính hóng hớt qua đi, tất cả đều xuất hiện ba câu hỏi: Trò quỷ gì thế? Chuyện quái gì đang xảy ra? Làm thế nào bây giờooo…
Hai người họ thật sự yêu nhau à? Sao có thể chứ? Không phải trước kia trên tieba từng nói rằng Lý Duy luôn theo đuổi Trương nữ thần nhưng Trương nữ thần dường như rất ghét cậu ta phỏng? Vẫn còn bức ảnh bị phạt đứng trên hành lang làm bằng chứng đó.
Sao lại tự