Bọn họ đều đang nỗ lực vì nhau.Nhớ thì nhớ song trong nhà còn có mặt chín người khác đó, nếu bị họ nhìn thấy được, Trương Mạn muối mặt chắc luôn.
Cô khóa trái cửa để chắc chắn sẽ không có ai đẩy cửa đi vào, bấy giờ mới đi tới trước mặt cậu thiếu niên dưới ánh mắt u ám của anh.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh.
—— “Bạn trai ơi, thật ra em không muốn rời xa anh dẫu chỉ một phút, nhưng em càng không muốn sau này phải xa anh thời gian dài như vậy… em muốn học cùng một trường đại học với anh, tương lai em muốn ở bên cạnh anh, mãi không rời xa anh.
Chờ chúng ta lớn, chúng ta vẫn ở bên nhau, kết hôn, sinh con sau đó sống bên nhau trọn đời.
Chờ khi anh trở thành ông cụ tóc bạc phơ, em trở thành bà cụ nếp nhăn đầy mặt, chúng ta sẽ cùng nhau ra ngoài xem tuyết, anh nhé?”
Cậu thiếu niên nghe những lời cô nói, đáy mắt sâu thẳm cuồn cuộn sóng.
Hóa ra từ trước đến nay cô không hề nói suông.
Cô dùng tất cả hành động để chứng minh cho anh thấy cô muốn ở cạnh anh cả đời.
Cậu thiếu niên bỗng nhớ đến buổi tối mấy hôm trước Nick lại đứng bên giường anh, nói chuyện với anh.
Cậu ta hằn học chất vấn anh rằng phải chăng vì có bạn gái nên không muốn qua lại với bạn bè nữa.
Cậu ta còn thẳng thừng chế nhạo anh là đứa nhỏ không ai đau không ai yêu, chẳng bao lâu nữa bạn gái cũng sẽ chán ghét anh.
Thậm chí cậu ta còn nói với anh: “Cậu xem đi, không phải hai ngày nay Mạn Mạn của cậu không quan tâm đến cậu sao? Lý Duy, cậu tin tôi đi, chỉ có tôi và Janet mới mãi mãi ở bên cậu, Trương Mạn lừa cậu đấy, chả bao lâu nữa cô ấy cũng sẽ vứt bỏ cậu thôi.”
Trong lúc mơ màng, hình như anh đã tức giận một lần, hét lớn bảo cậu ta im miệng, còn ném bình hoa trong phòng về phía cậu ta.
Tiếng bình hoa vỡ vụn vang lên khiến anh lập tức tỉnh táo, chỉ có căn phòng toang hoang.
Sau đó anh không ngủ suốt đêm, rõ ràng anh cảm thấy lòng mình rất kiên định, biết rõ Mạn Mạn không như vậy nhưng loại cảm giác vô lực và đau lòng này lại kéo mạnh anh xuống dưới.
Trong bóng tối, anh điều chỉnh hơi thở của mình hết lần này đến lần khác, điều chỉnh tinh thần sa sút và uể oải khó kiểm soát ấy, sáng sớm ngày hôm sau anh thay đổi một nụ cười hoàn hảo nhất rồi tới trường gặp cô.
Chứng hoang tưởng của anh vốn chưa khỏi, chuyện như vậy dường như cứ cách mấy ngày sẽ xảy ra một lần, hoàn toàn không thể kiểm soát.
Có khi là Nick, lại có khi là Janet, thậm chí thỉnh thoảng mộng du anh sẽ rơi vào trạng thái hoang mang, không biết liệu bọn họ là thật hay giả.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến cô, liền có một ranh giới rõ ràng giữa sự chân thật và giả dối.
Như thể cô đã hóa thành thước đo nhận định thế giới này của anh.
Đồng thời những điều liên quan đến cô chính là sự chân thật, mà đối lập với cô chính là giả dối.
Anh cố gắng hết sức khiến bản thân luôn tỉnh táo, cho dù lúc một mình dẫu bối rối đến đâu anh cũng phải tỉnh táo đứng bên cạnh cô.
—— Anh và cô, bọn họ đều đang nỗ lực vì nhau.
Trương Mạn vừa nói vừa đưa hai tay lên, phủ lên vai cậu thiếu niên, nhẹ nhàng ấn xuống.
Vẻ mặt anh không rõ, hô hấp có chút nặng hề, song vẫn ngoan ngoãn cúi đầu phối hợp với động tác của cô.
Anh bình tĩnh nhìn cô.
Quả nhiên, Mạn Mạn của anh hơi nhón chân, dịu dàng khẽ run rẩy nhưng vội vã dán lên khóe miệng anh, mang theo sự nhiệt tình giống như anh vậy.
Môi cô thơm và mềm, vòng eo nhỏ nhắn, trên người mang theo hương sữa tươi mát khó thể miêu tả bằng lời… cậu thiếu niên hơi hé mắt, nhìn thấy trên gương mặt trắng nõn của cô lềnh bềnh chút ráng hồng.
Tất cả đều giống như giấc mơ đêm qua, trong mơ sắc mặt cô càng hồng hơn bây giờ, hơi thở càng loạn hơn bây giờ…
Màu sắc đôi ngươi của cậu thiếu niên quánh lại, ôm chặt cô gái của anh khiến nụ hôn dịu dàng này thêm sâu hơn.
…
Chờ sau khi hai người tách ra thì đã ấy phút tiếp, Trương Mạn đỏ mặt buông anh ra, đẩy đẩy ngực cậu thiếu niên: “Buông em ra, em còn phải rửa dâu nữa.”
Cậu thiếu niên lưu luyến thơm lên má cô mấy cái, thở thật sâu để kiềm chế ngọn lửa đang bành trướng trong ngực.
“Ừm.”
Hai người bình tĩnh một lúc, rửa sạch dâu tây, Trương Mạn lại bổ thêm dưa hấu và dưa bở trong tủ lạnh, xếp thành một đĩa hoa quả lớn rồi cùng nhau mang vào thư phòng.
Lúc cô đi vào phòng còn hơi xấu hổ, chỉ bổ mấy miếng hoa quả nhưng thời gian quả thật rất lâu… may mà sau khi đi vào liền thấy các bạn đều đang tự giải đề, giống như không hề để ý, bấy giờ mới thở hắt ra một hơi.
Cô đặt đĩa hoa quả lạnh xuống giữa bàn ăn để mọi người đều có thể với tay tới.
Sau đó, cậu thiếu niên cũng đi vào.
“Nếu hôm nay mọi người đều có mặt đủ, vậy tôi sẽ giảng tiếp phần còn lại của hiện tượng nhiễu xạ Fraunhofer cho xong, như vậy nội dung chương Quang học đã kết thúc.”
Vừa nói anh vừa đẩy cái bảng đen tới, tự cầm một viên phấn đứng trước bảng đen.
Mọi người: Được thôi, bổ xong hoa quả liền có tâm trạng giảng bài rồi kìa…
“Còn nhớ nguyên lý Huygens chúng ta đã học ở tiết trước không? Hiện tượng nhiễu xạ Fraunhofer chính là dùng nguyên lý Huygens để truyền một sóng trường qua khẩu độ hoặc khe hẹp tạo ra những vân giao thoa lan tỏa về mọi phía…”
Bầu trời ngoài cửa sổ u ám, mưa vẫn rền như cũ, tiếng sấm to lớn và tiếng mưa đìu hiu đã chặn đứng phần náo động khác của trần thế.
Trong thư phòng rộng rãi, đèn chùm lộng lẫy tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Hai cái bàn lớn, một cái bảng nhỏ có thể di chuyển, mười một người, một người giảng, mười người nghe.
Giọng của anh không to như tiếng sấm đang đánh ầm ầm ngoài cửa sổ, nhưng mỗi người đều nghe rất nghiêm túc.
Trương Mạn khá vui vẻ.
Hôm qua lúc cô nói cho Tề Lạc Lạc kêu cô ấy hỏi những bạn học còn lại, những tưởng không dễ gì mới có được một ngày nghỉ rảnh rỗi, hẳn sẽ không có bao nhiêu người đồng ý đến.
Song sự thật lại nằm ngoài dự liệu của cô.
Mặc dù ngày nào họ cũng phàn nàn chỉ còn nửa tháng nữa là hết kỳ nghỉ hè, mặc dù ngày nào cũng ầm ĩ được nghỉ nhất định sẽ thế này thế này, nhưng bọn họ đều đã đến cả.
Ngay cả ba tên ngốc ngày hôm qua hò hét muốn làm tổ cả ngày trong quán net cũng đến, mang theo một cuốn sách ôn dày cộp, ngồi ngay ngắn ở đây, cùng nhau xem sách, giải đề.
Mười một người, có mười một lý tưởng giống nhau, cũng có mười một lời hẹn ước ngầm giống nhau.
Thanh xuân luôn là khoảnh khắc khiến người ta khó quên, có người có lẽ vì một đoạn tình cảm giấu trong lòng, có người có lẽ vì mộng tưởng tràn trề nhiệt huyết sục sôi, song phần hơn, chính là vì khoảng thời gian ngây ngô trong sáng đó bản thân đã từng nỗ lực hết mình cống hiến trái tim thuần khiết cho đam mê.
Cuộc