Đêm ngày 29 tháng 1, Lục Chẩm Tuyết và bạn vào quán bar uống rượu.Tần Hâm kinh ngạc hỏi cô, “Cậu thật sự muốn theo đuổi Lâm Cảnh sao?”Lục Chẩm Tuyết bên cạnh đang gọi người phục vụ đến để mở hai chai rượu, vừa nói: “Đương nhiên, đùa vui thôi.”Tần Hâm giội cô một gáo nước lạnh: “Nhưng người cậu chơi đùa là Lâm Cảnh.”Lục Chẩm Tuyết ngẩng đầu, vén tóc ra sau tai, nhìn Tần Hâm rồi nở một nụ cười tươi, hỏi cô ấy: “Nếu cậu là đàn ông, cậu có thích mình không?”Tần Hâm nói: “Có thể là có đấy. Dù sao mình thích ngắm mỹ nhân thôi. Nhưng mà Lâm Cảnh không giống vậy, đó là tổng giám đốc tập đoàn Hằng Tịch đó. Cái trò hề nhỏ này của cậu, sợ rằng anh ta liếc một cái đã nhìn thấu cậu rồi.”Lục Chẩm Tuyết không thèm để ý đến câu nói đó, “Mình đây là muốn thử xem. Đời này mình không thể chịu được sự tủi thân như vậy.”Từ nhỏ đến lớn, Lục Chẩm Tuyết đều được nâng niu trong lòng bàn tay, ông nội sót, cha mẹ sủng, các anh chị đều yêu thương, hiện giờ bị từ hôn còn chưa nói, đã bị còn bị hạ thấp như vậy.Rõ ràng cho tới bây giờ, cô chưa từng nghĩ sẽ gả cho anh, càng không nghĩ đến phải treo cao với tới anh, vậy anh dựa vào cái gì để đánh giá cô?Cô thật sự là nuốt không trôi sự uất ức này.Cô muốn nhìn một chút, đến cuối cùng theo đuổi Lâm Cảnh có bao nhiêu khó khăn. Cô muốn khiến cho anh yêu mình.__Lâm Cảnh đi công tác ở Giang thị trở về đã là chuyện một tháng sau, vừa mới bước vào cửa, đã nhìn thấy ông nội ngồi trên sofa, trừng mắt hà hơi, dáng vẻ hệt như đang muốn bắt anh đến hỏi tội.Nhưng Lâm Cảnh đã sớm đoán được, song lại chẳng sợ hãi một chút nào.Chiếc áo vét âu phục vắt ngang trên khuỷu tay, một tay anh để trong túi quần, lên tiếng nói: “Chào ông nội”, sau đó lập tức đi lên lầu.Ông nội thấy anh hoàn toàn không có ý muốn khai báo rõ ràng, trong nháy mắt tức giận, chống mạnh gậy trong tay xuống nền đất, “Cháu còn biết đến người ông nội này sao, trong mắt cháu có còn người ông này không!”Lâm Cảnh dừng bước chân, ông nội lại giận dữ nói: “Ông định ra hôn sự này, cháu cũng không thương lượng với ông một câu nào, nói từ chối thì từ chối ngay, cháu làm ông không biết nên ăn nói ra sao với bạn ông rồi, có biết không?”Lâm Cảnh nhìn ông mình, nói: “Lúc gần đi, cháu đã nói với ông rồi.”“Ông làm sao biết được con sẽ thực sự đi từ hôn!”. Hơi thở của ông trở nên rối loạn, “Cháu xem chuyện cháu làm đi, về sau làm sao ông dám nhìn mặt ông ấy đây, làm sao có thể đối mặt được chứ, đây không phải là bội bạc à!”Lâm Cảnh nhìn ông nội, nói: “Đó là chuyện của ông. Huống chi năm đó khi ông định ra hôn ước, có từng hỏi qua ý kiến con chưa? Có hỏi con nguyện ý hay không chưa?”Ông nội bị hỏi ngược nên hơi sửng sốt, nửa ngày mới thốt ra một câu: “Ông….ông cũng chưa bắt cháu phải cưới A Tuyết, nhưng cháu cũng không thể từ hôn một cách qua loa như vậy được. Mặc dù hiện tại con không thích con bé, tốt xấu cũng chào hỏi một chút, tìm hiểu nhau, nói không chừng cháu sẽ thích—-““Cháu không thích.” Ông nội còn chưa nói xong, Lâm Cảnh đã lên tiếng đánh gãy câu nói tiếp đó.Anh lười phải thảo luận chuyện này nữa, nói thẳng: “Cháu không thích, ông nội không cần lo lắng làm gì. Cháu còn có việc, lên lầu trước ạ.”Anh nói xong cũng không để ý đến phản ứng của ông mà lập tức đi lên lầu.Ông nội ở dưới lầu tức giận trừng mức thở hỗn hển, quay sang nói với người quản gia: “Cậu xem cái tên tiểu tử thúi này, ánh mắt cao như vậy, đến cuối cùng là nó muốn tìm người như thế nào hả?”Lão quản gia cười nói: “Người trẻ tuổi có suy nghĩ của họ, ngài lo lắng cũng vô dụng.”Nói thì như vậy thôi, ông cũng không thể nào không quan tâm được. Chưa đến mấy ngày, ông tìm hơn mười tấm ảnh chụp, thời điểm ăn cơm chiều, ông đem đống ảnh đó để trước mặt Lâm Cảnh: “Nhìn xem! Có thích hay không?”Em gái Tôn Điềm Điềm đang ăn cơm cũng “wow” một tiếng, cô bé ngồi bên cạnh xem náo nhiệt mà không lo chuyện lớn xảy ra, đem toàn bộ ảnh chụp kéo về gần mình, đưa mắt nhìn từng tấm từng tấm, “Wow, cô này đẹp. Wow, chị này cũng rất tuyệt. A, chị gái này cũng được này. Anh, anh xem một chút đi, mau nhìn này–““Anh–“, Tôn Điềm Điềm như đang dâng hiến báu vật, vừa cười tủm tỉm vừa cầm đống ảnh đến đặt trước mặt Lâm Cảnh, nhưng cô còn chưa kịp gọi anh tiếng nào đã bị Lâm Cảnh lạnh lùng liếc nhìn một cái.Cô theo bản năng rụt cổ lại, nhỏ giọng nói thầm, “Thật sự là đều đẹp mà—““Tháng này không cần phí sinh hoạt phải không?” Lâm Cảnh nghiêm mặt cảnh cáo cô.Tô Điềm Điềm bĩu môi, “Không xem là được chứ gì.”Cô lấy lại đống ảnh chụp, ông nội không có ai giúp đỡ, tức giận đến độ mắt trừng lớn, “Cháu đừng chỉ biết ức hiếp Điềm Điềm, cháu mà hiểu chuyện như Điềm Điềm thì ông cần quan tâm cháu làm gì!”Lâm Cảnh đau đầu không chịu được, anh nâng tay xoa xoa huyệt thái dương, một lúc sau mới ngước mắt hỏi ông nói, giọng nói bất đắc dĩ: “Ông nội, gần đây ông rất rảnh rỗi sao?”Ông nội: “…”Dạo này, Lâm Cảnh luôn bị chuyện gia đình thúc giục kết hôn làm phiền, dứt khoát chuyển ra ngoài ở riêng, nơi đó rất gần với công ty của anh, cuối cùng mới có thể yên tĩnh một chút.Ngày thứ năm, Lục Chẩm Tuyết muốn tham gia một buổi đấu giá từ thiện.Cô thề là không phải tham gia vì có Lâm Cảnh ở đó, mà là thật sự được mời đến tham gia buổi đấu giá đó.Nhưng khi nhìn thấy Lâm Cảnh, trong lòng cô vẫn cảm thấy hơi kinh ngạc.Cô đã trở về thành phố S hơn một tuần rồi, nhưng bận rộn nhiều việc nên cô không có thời gian đi tìm Lâm Cảnh.Không ngờ rằng lại gặp anh ở buổi đấu giá này, thật sự không tốn chút công sức nào.Cô nhìn Lâm Cảnh mặc một bộ âu phục đen tinh xảo gọn gàng ở phía xa xa, đang ngồi ở vị trí bàn đầu giá, hình như anh đang vội, trong tay cầm điện thoại, hai khuỷu tay chống trên đầu gối, hơi nghiêng người, cúi đầu xem gì đó trên màn hình di động.Không thể không thừa nhận, cho dù ở đây tụ hội rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong thương nghiệp, ngoài ra còn có rất nhiều ngôi sao đang lên, nhưng Lâm Cảnh vẫn thu hút ánh nhìn của người khác như cũ.Huống chi trên người anh còn mang theo khí chất kiên cường mà những người khác không ai có được.Nhưng mà anh rất lạnh lùng, xung quanh người đều tản ra những hơi thở lạnh lẽo như băng. Các ánh mắt của những nữ minh tinh và người đẹp yểu điệu thục nữ đều hướng đến trên người Lâm Cảnh, nhưng không một ai thật sự dám tiến lên tiếp cận.Khó khăn lắm mới có một cô gái dịu dàng tiến đến, mở miệng hỏi phương thức liên lạc, kết quả Lâm Cảnh lạnh lùng còn không thèm nhìn một cái, cô gái kia xấu hổ đứng yên một chỗ, đợi khoảng một phút sau, mới ngượng ngùng rời đi.Sau đó, cả buổi tối cũng không có một ai dám bước đến tiếp cận anh.Nhưng Lục Chẩm Tuyết không sợ, cô hơi cười mỉm, xách tà váy đi đến chỗ bên cạnh Lâm Cảnh ngồi xuống.Cô cũng không nói chuyện, hai cánh tay trắng nõn đặt trên lưng ghế, cứ mỉm cười nhìn Lâm Cảnh như vậy.Có lẽ là do ánh mắt cô quá rực lửa, sau một lúc, cuối cùng Lâm Cảnh nghiêng đầu nhìn qua, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào cô.Lục Chẩm Tuyết cười sáng chói, “Lâm tổng, thật sự là trùng hợp nha. Thế mà lại tình cờ gặp nhau trong này.”Lâm Cảnh lạnh lùng nhìn cô, một câu cũng không nói.Lục