Edit: An Tĩnh
Quả thật Lục Chẩm Tuyết không thể đoán được thái độ của cả nhà sẽ ra sao cả. Nhưng theo suy nghĩ của cô, khi cô đưa Lâm Cảnh về nhà vào tối nay, mọi người trong nhà đều bị dọa sợ đến mức không nói nên lời.
Dù sao chuyện cô có bạn trai, mặc kệ họ có đoán như thế nào đi chăng nữa thì có lẽ cũng không đoán được người đó là Lâm Cảnh đâu.
Sau khi cô đi ra khỏi công ty của anh ba, lập tức đi đến chỗ của Lâm Cảnh.
Lúc xế chiều, Lâm Cảnh phải tham gia một cuộc họp, cô lười biếng nghiêng người dựa trên ghế sofa, nhàm chán lật xem một quyển tạp chí.
Vào lúc hai giờ, Lâm Cảnh họp xong quay lại, nói với cô: “Anh để quên một vài tài liệu ở nhà, trở về lấy xong thì chúng ta lập tức đến sân bay nhé.”
Lục Chẩm Tuyết không có ý kiến gì, cô đóng quyển tạp chí lại, đặt lên lại bàn trà nhỏ, nói với Lâm Cảnh: “Tối nay, có lẽ mọi người trong nhà em sẽ ngạc nhiên không nói nên lời luôn đó. Dù sao cũng là anh muốn gặp người lớn, đến lúc đó anh tự mình xử lí mọi tình huống, em mặc kệ anh.”
Dứt lời, lại bổ sung: “Nếu mà ông nội em muốn đuổi anh ra khỏi nhà, em cũng bỏ mặc anh luôn.”
Lâm Cảnh đóng máy vi tính lại, ném xấp tài liệu đang cầm trong tay vào ngăn kéo phía bên phải, nói: “Nếu ông nội em thật sự muốn đuổi anh ra khỏi nha, vậy em cũng nên đi cùng anh chứ.”
Lục Chẩm Tuyết không nhịn được cười: “Anh đừng tưởng bở nhen.”
Lâm Cảnh cũng mỉm cười, xoay người cầm lấy áo vest đang móc trên giá treo đồ, “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Lục Chẩm Tuyết đặt cốc trà xuống, cầm lấy chiếc túi xách kế bên mình, ngay sau đó tay cô được Lâm Cảnh nắm lấy, hai người sóng vai cùng nhau đi ra ngoài.
Cũng may công ty của Lâm Cảnh không xa nhà anh mấy, lái xe trở về cũng chỉ tốn khoảng hai mươi phút thôi.
Hai người đã chuẩn bị xong hành lí cá nhân từ sớm rồi, bây giờ chỉ chờ Lâm Cảnh gửi tài liệu sang cho thư kí nữa thôi.
Thời điểm Lục Chẩm Tuyết ngồi trong phòng khách chờ Lâm Cảnh, cô đứng trước bàn trà nhỏ, nghiêng đầu gọt trái cây.
Vừa mới gọt được một nửa thì nghe thấy tiếng chuông cửa truyền đến từ bên ngoài.
Lục Chẩm Tuyết còn nghĩ rằng trợ lý Tiểu Dương đến lấy đồ, không suy nghĩ gì nhiều, lập tức đứng dậy đi ra mở cửa.
Ai ngờ cửa vừa mở ra, lại thấy một người không hề giống với suy nghĩ của cô.
Lục Chẩm Tuyết nhìn mẹ Lâm Cảnh đang đứng bên ngoài cửa, trong nháy mắt đầu óc trở nên bối rối, ngay cả gọi một tiếng dì cũng quên.
Mẹ Lâm cũng không khá hơn cô chút nào.
Bà nhìn thấy Lục Chẩm Tuyết, còn tưởng rằng mình bị hoa mắt. Còn không thì chính minh đi nhầm nhà mất rồi.
Bà còn ngẩng đầu nhìn số nhà theo bản năng, đâu có sai đâu ta.
Nhưng bà vẫn không cách nào nghĩ ra được, tại sao cô nhóc A Tuyết này lại ở trong nhà của con trai mình.
Bà quá kinh ngạc, đầu óc vẫn chưa bẻ cua kịp thời. Còn ngây ngốc hỏi một câu: “A Tuyết à? Tại sao cháu lại ở chỗ này vậy?”
Lục Chẩm Tuyết thực sự không kịp đề phòng với trường hợp gặp người lớn bất ngờ thế này, đúng là không có một chút sự chuẩn bị đàng hoàng nào.
Cô vừa lúng túng vừa ngượng ngùng muốn chết, nhưng cô còn chưa kịp gọi một tiếng “dì”, Lâm Cảnh đã từ trong phòng đi ra đây, nếu cô đang hốt hoảng, thì Lâm Cảnh bình tĩnh hơn nhiều so với cô, anh nói với mẹ mình: “Quên không nói với mọi người, con và A Tuyết đang ở bên nhau ạ.”
Hơn phân nửa cảm xúc của mẹ Lâm bây giờ đều là kinh ngạc, sau đó thích ứng được thì bà cảm thấy rất vui mừng.
Mẹ Lâm thật sự rất thích Lục Chẩm Tuyết. Ban đầu bà cảm thấy cô bé này có dáng vẻ thật xinh đẹp, lại rất thoải mái phóng khoáng, cách ăn nói đủ thể hiện cô là một người có học thức, khi cười lên càng khiến người ta yêu thích hơn.
Chuyện hôn ước lúc trước, bà nói với chồng mình, thật ra vẫn cảm thấy rất đáng tiếc. Nhưng từ xưa đến nay, bà luôn không muốn nhúng tay vào chuyện tình cảm của con cái, tiếc nuối thì vẫn hoàn tiếc nuối, nhưng trong tình cảm ấy mà, còn phải nhắc đến duyên phận giữa hai người nữa.
Nhưng lúc ấy khi bà nhìn hai đứa trẻ này, trái lại bà cảm thấy hai đứa đều không có phản ứng gì với đối phương, dáng vẻ như thể coi thường lẫn nhau vậy. Tại sao hôm nay lại tiến đến chuyện yêu đương rồi?
Mẹ Lâm thật sự không thể hiểu nổi người trẻ tuổi bây giờ. Nhưng điều đó cũng không cản trở việc bà vui mừng, ngồi trên ghế sofa, hào hứng kéo tay của Lục Chẩm Tuyết, dặn dò nói với cô: “Nếu A Cảnh bắt nạt cháu, cháu cứ nói thẳng với dì, dì sẽ là chỗ dựa cho cháu.”
Lục Chẩm Tuyết cong môi cười, nói: “Cảm ơn dì ạ. Nhưng Lâm Cảnh đối xử với cháu cực kì tốt luôn.”
Khi đang nói chuyện, ánh mắt cô còn vô thức liếc nhìn về phía Lâm Cảnh.
Lâm Cảnh ngồi trên ghế sofa một người bên cạnh, nhìn cô với ánh mắt tràn đấy ý cười, có vẻ tâm trạng của anh đang rất tốt.
Mẹ Lâm cũng rất vui vẻ, suy nghĩ gì đó, đột nhiên bà quay đầu oán trách con trai: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Con với A Tuyết đã quen nhau lâu như vậy rồi, cũng không thèm nói một tiếng cho gia đình biết.”
Lục Chẩm Tuyết chột dạ. Thật ra là cô không cho Lâm Cảnh nói ra ấy mà.
Còn Lâm Cảnh thì hoàn toàn ngược lại, vừa ở bên nhau không lâu, đã muốn đưa cô về ra mắt gia đình rồi.
Khi đó cô còn dự định trong vòng nửa năm tiếp theo, sẽ không nói chuyện này cho người lớn hai gia đình biết, nên nhất quyết không cho Lâm Cảnh nói ra.
Mặc dù lúc ấy Lâm Cảnh không nói gì, nhưng vẫn cảm thấy không vui trong mấy ngày liền.
Lâm Cảnh nói: “Không phải là do con chưa kịp nói thì mẹ đã phát hiện ạ.”
Anh giơ tay lên xem thời gian trên đồng hồ đeo tay, đã đến hai giờ rưỡi rồi, máy bay cất cánh lúc bốn giờ, anh sợ không đến kịp, nói với mẹ mình: “Mẹ, bốn giờ con với A Tuyết phải lên máy bay, đến thành phố Giang, chờ khi nào con quay lại, sẽ đưa A Tuyết đến gặp mặt mọi người nhé.”
Mẹ Lâm hơi sững sốt, hỏi lại: “Đến thành phố Giang hả?”
Bà kịp thời phản ứng lại, “Là đến gặp người nhà của A Tuyết à?”
Lâm Cảnh nói: “Vâng ạ.”
Nhắc đến chuyện này, mẹ Lâm lập tức trở nên nôn nóng hơn, “Cái đứa nhỏ này, sao lại không nói trước với gia đình một tiếng, chuyện lớn như vậy mà con cứ giữ im lặng thế à——-“
Dứt lời, lại nghĩ đến điều gì đó, bà quay đầu hỏi Lục Chẩm Tuyết: “A Tuyết à, người nhà con có biết chuyện của hai đứa chưa?”
Lục Chẩm Tuyết chột dạ lắc đầu.
Trong lòng cô thầm nghĩ, chuyện gặp mặt người lớn này thật ra vốn không nằm trong kế hoạch của cô mà. Bây giờ, chính cô còn không biết nên nói thế nào với cả nhà nữa đây.
Lâm tổng nói: “Mẹ đừng bận tâm quá ạ.”
Anh đứng dậy cầm áo khoác lên, không quên cúi người nắm tay của Lục Chẩm Tuyết: “Chúng con phải đi ngay rồi, nếu không sẽ không kịp giờ lên máy bay.”
Dĩ nhiên mẹ Lục không ngăn cản bọn họ làm gì, chỉ đi theo ở phía sau, cẩn thận dặn dò Lâm Cảnh: “Con bảo mẹ đừng bận tâm, vậy mẹ không thèm quản nữa. Tự con gây ra họa lớn, thì tự con thu dọn tàn cuộc nhé.”
Còn giễu cợt anh nữa, “Ban đầu có chuyện hôn ước tốt như vậy, con không vui, làm mặt lạnh đến cửa nhà người ta từ hôn. Bây giờ lại bang bang đến cửa, nếu mà con bị ông cụ Lục cầm chổi đuổi ra khỏi nhà, thì đáng đời con lắm.”
Lục Chẩm Tuyết đứng ở bên cạnh, nghe vậy thì không nhịn được bật cười thành tiếng.
Mẹ Lâm cũng cười theo cô. Chỉ có duy nhất một mình Lâm Cảnh đang rất phiền não. Đúng là đời này anh lỡ hao tâm tổn sức, lãng phí trí óc tinh thần làm ra một chuyện khiến chính mình phải hối hận mất rồi.
Mặc dù nếu có gặp lại chuyện này một lần nữa, có lẽ anh vẫn sẽ chọn từ hôn. Nhưng sau đó cũng thật sự rất hối hận.
Anh nghĩ như vậy, càng giác ngộ ra một điều, đúng là Lục Chẩm Tuyết trời sinh đã khắc anh. Trước kia, anh không bỏ chuyện gì vào mắt cả, làm sao có thể giống bây giờ được, cảm thấy thật thấp thỏm lo âu.
Lục Chẩm Tuyết đứng ở cửa chào tạm biệt với mẹ Lâm, bà còn rất vui vẻ cầm tay cô, nói: “Đến khi về tới nhà rồi, ông nội cháu biết chắc chắn sẽ rất vui mừng.”
Lục Chẩm Tuyết cong môi mỉm cười, khéo léo trả lời: “Vâng dì.”
Trước kia, Lục Chẩm Tuyết không muốn Lâm Cảnh nói chuyện của hai người cho gia đình, bởi vì cô cảm thấy mình và Lâm Cảnh chưa chắc có thể đi đến được bước gặp gia đình kia.
Ngồi trên máy bay, cô buồn cười, nói với Lâm Cảnh: “Nếu tối nay ông nội em đuổi anh ra khỏi nhà, thật ra cũng không sao đâu, dù sao anh cũng có nhà riêng ở thành phố Giang mà, xui lắm thì
đến đó ở một đêm là được, không đến mức phải lưu lạc nơi đầu đường xó chợ.”
Lâm Cảnh bị chọc cười, anh cầm lấy tay của Lục Chẩm Tuyết, nói: “Có phải em chỉ mong anh bị ông nội em đuổi ra khỏi nhà không?”
Lục Chẩm Tuyết nín cười, nhỏ giọng nói: “Không hề có đâu nha. Làm sao có thể vậy được ạ.”
Hai người chỉ đang đùa nhau. Ai cũng biết, làm sao anh có thể bị đuổi ra khỏi nhà được. Cùng lắm là mọi người kinh ngạc không nói nên lời mà thôi.
Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên Lâm Cảnh đến nhà cô, lát nữa thế nào cũng xem Lâm Cảnh là khách quý để tiếp đãi đây mà.
Lục Chẩm Tuyết và Lâm Cảnh phải ngồi trên máy bay hơn hai tiếng.
Cô và Lâm Cảnh nhỏ giọng nói chuyện đùa giỡn một hồi, đã cảm thấy mệt. Cô ôm lấy cánh tay của Lâm Cảnh, tựa đầu vào vai anh, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: “Em ngủ một lát nhé, đừng gọi em dậy.”
Lâm Cảnh ừ một tiếng rất nhỏ, đưa tay kéo tấm che cửa sổ xuống, “Ngủ đi em.”
Bởi vì hôm nay là ngày Lục Chẩm Tuyết đưa bạn trai về nhà, ông nội Lục từ sáng sớm đã rất vui vẻ bảo người đi mua nhiều thức ăn ngon về nấu.
Vừa qua sáu giờ, thức ăn đã liên tục được dọn lên bàn.
Ông nội Lục sốt ruột, cứ cách một lúc lại hỏi, khi nào A Tuyết mới quay về.
Mẹ Lục chỉ cười nói: “Chắc là sắp rồi ba ạ. Vừa nãy lúc con gọi điện cho con bé, nó đã xuống máy bay rồi.”
Thời điểm Lục Chẩm Tuyết và Lâm Cảnh xuống máy bay, đã là sáu giờ tối, lúc về đến nhà thì đồng hồ đã điểm sáu giờ rưỡi.
Cũng may bây giờ thời tiết càng ngày càng trở nóng, trời tối muộn, khi hai người về đến nhà, mặt trời vẫn chưa xuống núi. Ở phía chân trời xa xa đỏ rực một màu hoàng hôn, chiếu rọi khắp mọi ngỏ ngách khiến thành phố trở nên thật mỹ lệ.
Xe còn chưa chạy đến cánh cửa nhà họ Lục, từ đằng xa, Lục Chẩm Tuyết đã nhìn thấy ông nội của mình.
Ông đang đứng trước một cây đa già cỗi, hình như đang chờ hai người về.
Lục Chẩm Tuyết không biết phải làm sao, trong lòng bỗng dưng khẩn trương một cách kì lạ. Kết quả khi cô quay đầu nhìn Lâm Cảnh, trái ngược với cô thì anh bình tĩnh hơn nhiều.
Xe lái đến cửa, tài xe vững vàng dừng xe lại ở bên cạnh ông nội.
Lâm Cảnh đợi xe đậu ổn định rồi, anh mở cửa xuống xe trước.
Anh nhìn thấy ông nội, lễ phép gọi một tiếng: “Cháu chào ông nội ạ.”
Ông cụ Lục hơi ngạc nhiên, hoàn toàn không nghĩ đến phương diện kia, còn hỏi thăm, “Tiểu Cảnh à, cháu đến thành phố Giang công tác sao?”
Dứt lời, còn vừa cười vừa hỏi anh: “Đã ăn cơm chưa? Hôm nay A Tuyết đưa bạn trai về ra mắt gia đình, nhà làm rất nhiều món ăn ngon, nếu cháu chưa ăn cơm, hay cũng ở lại ăn chung một bữa đi.”
Lời này chỉ là câu cửa miệng cho phải phép mà thôi, hoàn toàn không có ý thật sự muốn để Lâm Cảnh ở lại ăn cơm chung. Hơn nữa, nếu là vậy, Lâm Cảnh cũng không ở lại dùng cơm thật đâu.
Ông nội vừa mở miệng hỏi xong, ai ngờ vừa ngước mắt lên thì nhìn thấy cô cháu gái nhà mình đang từ đằng sau xe đi đến.
Ông sững sờ hết cả người, “A Tuyết hả?”
Lục Chẩm Tuyết nhìn ông nội rồi mỉm cười ngọt ngào, vui vẻ chạy đến, “Ông nội ơi.”
Lần này ông nội Lục thật sự đơ cứng hết người rồi.
Ông nhìn Lục Chẩm Tuyết một lượt, rồi lại nhìn Lâm Cảnh thêm một lượt, “Hai đứa…..về chung với nhau à?”
*
Mọi người trên dưới Lục gia, ai cũng đều giật mình, không ai ngờ rằng bạn trai A Tuyết đưa về nhàm thế mà lại là Lâm Cảnh.
Lúc đầu, khi hai người giải trừ hôn ước, nói theo một cách khác thì tám đời này sẽ không dây dưa vào nhau, ai ngờ đâu duyên phận giữa hai người thế nào, vậy mà cũng có thể ở bên nhau đấy.
Lục Chẩm Tuyết thật sự không biết phải nói với người nhà thế nào. Ăn cơm tối xong, Lâm Cảnh bảo cô đi ra sân chơi, còn chuyện giải thích với người nhà cứ giao cho anh.
Cô ngượng ngùng gật đầu, rất ngoan ngoãn nghe lời anh, đi vào trong sân nhà chơi một mình.
Nhưng mà cô ngồi chờ trong sân vẫn không quên gấp gáp, luôn luôn ngó nghiêng nhìn vào bên trong phòng khách.
Cũng không biết được làm cách nào để Lâm Cảnh giải thích chuyện này cho người nhà cô nữa.
Cô còn phái một đứa nhỏ trong họ chạy vào nghe ngóng rồi làm t/ình báo, trong chốc lát, đứa trẻ đó đã chạy ra ngoài.
Lục Chẩm Tuyết kéo thằng nhóc lại, để nó ngồi xuống bên cạnh mình, “Như thế nào rồi? Ông nội có làm khó anh Lâm không vậy?”
Đứa nhỏ nói: “Không có ạ. Ông nội đang trò chuyện với anh Lâm rất vui vẻ luôn.”
Lục Chẩm Tuyết: “???”
Lâm Cảnh đã cho người nhà cô ăn bùa mê thuốc lú gì vậy???
Nhóc con nói đông một câu, nói tây một câu, cuối cùng Lục Chẩm Tuyết cũng không hỏi ra được nguyên nhân. Nhưng nghe bảo ông nội không làm khó Lâm Cảnh, cô cũng yên tâm hơn nhiều, thế là dứt khoát đứng dậy đi lên lầu, về phòng của mình chờ anh.
Cô quay về phòng ngủ, khi yên tĩnh lại, bống dưng cô nhớ đến, đúng là bây giờ cô rất giống với lời Tần Hâm nói, thích Lâm Cảnh tự lúc nào cũng chẳng biết. Làm sao cô lại lo lắng sợ ông nội làm khó Lâm Cảnh như vậy nhỉ.
Sau khi về phòng, cô cầm quần áo sạch đi tắm rửa sạch sẽ.
Lúc đi ra, cô nhìn lên đồng hồ treo trên tường để xem thời gian, đã là mười giờ tối rồi.
Lâm Cảnh vẫn chưa trở lại nữa.
Trong đầu cô vẫn đang nghĩ không biết họ nói chuyện gì với anh mà lâu như thế cơ chứ, đang chuẩn bị thay quần áo đi xuống ngó thử coi sao.
Kết quả vừa mới cầm quần áo lên thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Lục Chẩm Tuyết vội vàng gấp quần áo lại, xoay người đi ra mở cửa.
Lâm Cảnh đứng ở bên ngoài, tầm mắt tập trung vào mái tóc còn ẩm ướt của Lục Chẩm Tuyết, anh duỗi tay cầm một lọn tóc mềm mại, “Em gội đầu à?”
Lục Chẩm Tuyết ngắm nghía ra bên ngoài một vòng, thấy không có ai thì vội vàng kéo Lâm Cảnh vào phòng, hỏi anh: “Như thế nào rồi anh? Anh nói gì với ông nội và ba mẹ em vậy? Sao lại lâu như vậy ạ?”
Lâm Cảnh mỉm cười nhìn cô, “Em đoán đi.”
Lục Chẩm Tuyết bị chọc cười, “Em không thèm đoán! Anh thích thì nói.”
Cô vừa nói vừa buông tay Lâm Cảnh ra, đang định đi vào trong tìm máy sấy để sấy khô tóc, ngờ đâu lại bị Lâm Cảnh kéo ngược lại, anh cầm chặt cổ tay cô, hạ thấp mắt nhìn cô, ý cười nơi đáy mắt rất sâu và rõ ràng, hỏi cô một câu: “Có muốn ra ngoài ăn gì không? Anh thấy buổi tối em không ăn được bao nhiêu đâu.”
Lục Chẩm Tuyết trừng mắt ném cho anh một cái liếc.
Còn không biết xấu hổ mà nói thế à.
Đáng lẽ buổi tối nay cô không nên quá lúng túng như vậy, cô cúi đầu ăn một bàn thức ăn với cả nhà với tinh thần khẩn trương cùng cực.
Lâm Cảnh cười, vuốt tóc cô, nói: “Trước tiên em vào sấy khô tóc đi đã, anh chờ ở dưới lầu. Lát nữa sẽ từ từ kể cho em nghe.”
**