Thời tiết vào khoảng thời gian trước quá nóng, Lục Chẩm Tuyết lại sợ nắng nóng, nên đã ở nhà không
ra khỏi cửa nửa bước đã rất lâu rồi. Khi nghe Lâm Cảnh nói cuối tuần này sẽ đưa cô ra ngoài chơi,
cô hưng phấn đễn nỗi buổi tối hôm đó không thể ngủ được.
Lâm Cảnh ngồi dựa lưng lên thành giường, trên người là máy tính xách tay, anh đang xử lí một số
công việc,
Lục Chẩm Tuyết nằm trên giường hào hứng lăn qua lăn lại, hỏi Lâm Cảnh ngày mai mấy giờ sẽ xuất
phát, họ đi đến nơi nào, trong núi có lạnh hay không, có được mặc váy hay không?
Lâm Cảnh không nhịn được cười, đưa tay kéo Lục Chẩm Tuyết đang lăn lộn trên giường vào lòng mình,
cúi đầu hôn cô, giọng nói hơi khàn, trầm thấp, “Lộn xộn gì thế.”
Lục Chẩm Tuyết nháy mắt mấy cái, nhìn Lâm Cảnh, nghiêm túc nói: “Em không có lộn xộn nha.”
Lâm Cảnh giơ tay vỗ nhẹ vào mông Lục Chẩm Tuyết, “Em cứ lăn lộn trên giường như vậy, ảnh hưởng anh
làm việc.”
Lục Chẩm Tuyết đang mặc một bộ đầm ngủ, lặn lộn qua lại trên chiếc chăn tơ lụa, chăn tơ lụa lại có
màu tối, khi so với phần da thịt lộ ra ngoài của Lục Chẩm Tuyết thì làn da cô trắng trẻo như tuyết,
đặc biệt là đôi chân thon dài trắng nõn lúc ẩn lúc hiện trước mắt Lâm Cảnh, anh có thể an tâm làm
việc mới là chuyện lạ.
Lục Chẩm Tuyết ồ một tiếng, cô quay đầu mỉm cười nhìn anh, e thẹn nói: “Ôi chao, vậy em ra phòng
khách ngồi, chờ anh làm xong việc rồi em quay lại.”
Vừa dứt lời, cô lập tức cầm điện thoại lên, thật sự muốn đi ra bên ngoài chờ anh.
Kết quả còn chưa kịp đứng dậy, đã bị Lâm Cảnh kéo ngược về giường, giây tiếp theo, anh xoay người
đặt cô phía bên dưới thân mình, không nói lời nào đã cúi xuống hôn cô.
Hai cánh tay Lục Chẩm Tuyết chủ động ôm cổ Lâm Cảnh, môi đang bị anh ngậm mút nên nói chuyện không
được rõ ràng, “Không phải anh nói muốn làm việc ạ….”
Lâm Cảnh nói: “Ngày mai tính sau.”
Lục Chẩm Tuyết được hôn, lâu đến mức toàn thân như nhũn cả ra, nhỏ giọng nói: “Nếu không hay là anh
cứ xử lí xong hết công việc đi.”
Lâm Cảnh hôn vào bên tai cô, giọng nói càng trầm khàn hơn nữa, “Em tập trung chút nào.”
Khi đang nói chuyện, bàn tay nóng bỏng của anh đã thăm dò đi vào trong váy của Lục Chẩm Tuyết, thân
thể cô run nhẹ lên, ôm chặt Lâm Cảnh theo bản năng, không nói ra được lời gì.
Tối nay, cuối cùng Lục Chẩm Tuyết vẫn không biết chuyện đó đã kết thúc khi nào, cô mệt mỏi nên sau
khi kết thúc lập tức ngủ say. Chỉ loáng thoáng
cảm giác được Lâm Cảnh bế cô đi tắm, đi ra ngoài mặc quần áo ngủ khác giúp cô, sau đó mới ôm cô đi
ngủ.
Buổi sáng ngày hôm sau, không biết là mấy giờ, Lục Chẩm Tuyết đang ngủ mơ màng thì bị nụ hôn của
Lâm Cảnh đánh thức, cô lim dim chớp đôi mắt vẫn đang buồn ngủ không chịu nổi, giọng nói hơi khàn
khàn, nghe thật đáng yêu, “Mấy giờ rồi anh?”
Lâm Cảnh mặc áo sơ mi trắng, ngồi ở mép giường, cánh tay chống đở bên cạnh Lục Chẩm Tuyết, cúi
người nhìn cô, thấy dáng vẻ ngái ngủ đáng yêu của cô, anh không nhịn được cười, cúi đầu hôn lên gò
má và môi cô, sau đó mới thấp giọng nói: “Bảy giờ rưỡi. Anh đến công ty, một hồi em nhớ phải dậy ăn
sáng đó.”
Vào lúc này, cuối cùng Lục Chẩm Tuyết cũng đã tỉnh táo lại hơn đôi chút, cô mở to mắt ra, nhìn Lâm
Cảnh, ngoan ngoãn gật đầu, tay cũng cầm lấy tay anh theo bản năng, nhỏ giọng hỏi: “Vậy buổi chiều
mấy giờ anh mới về nhà ạ?”
Lâm Cảnh nói: “Hôm nay hơi nhiều việc, có thể sẽ về muộn một chút.” Anh giơ tay nhéo nhẹ lên khuôn
mặt nhỏ nhắn của Lục Chẩm Tuyết, cười nói: “Ngoan ngoãn chờ anh về.”
Lục Chẩm Tuyết gật đầu đáp: “Được ạ.”
Lâm Cảnh cười, lại cúi người hôn lên trán Lục Chẩm Tuyết thêm một cái nữa, mới nói: “Anh đi nhé.”
Sau khi Lâm Cảnh ra ngoài chuẩn bị đến công ty, Lục Chẩm Tuyết vốn định sẽ nhắm mắt ngủ thêm một
lúc nữa, nhưng có lẽ do tối hôm qua ngủ quá muốn, cô rất mệt, lúc tỉnh dậy lần nữa cũng đã mười một
giờ sáng rồi.
Cô lần mò tìm điện thoại để xem giờ, vào khoảng hơn chín giờ sáng nay, Lâm Cảnh đã gọi điện thoại
cho cô, đoán chừng là muốn gọi cô dậy ăn bữa
sáng. Cô cảm thấy hơi chột dạ, vội vội vàng vàng tung chăn leo xuống giường, mang dép đi vào trong
phòng tắm rửa mặt làm vệ sinh cá nhân. Sau khi rửa mặt xong, cô đi ra khỏi phòng ngủ, xuống phòng
bếp tìm bữa ăn sáng Lâm Cảnh đã chuẩn bị cho mình.
Sáng sớm hôm nay, Lâm Cảnh đã nấu cháo bát bảo cho cô, trong hộp giữ nhiệt còn có sủi cảo trứng và
bánh sandwich.
Mặc dù đã được để trong hộp giữ nhiệt, nhưng thời gian đã trôi qua quá lâu rồi, thời điểm bây giờ
cũng đã nguội đi mất.
Lục Chẩm Tuyết bật bếp hâm nóng cháo bát bảo và sủi cáo trứng, sau đó cầm cốc ra phòng khách rót
nước.
Chờ đến khi bữa sáng được hâm nóng xong, cô bưng đến phòng ăn, trong lúc đó, cô vừa ăn sáng vừa gọi
điện thoại lại cho Lâm Cảnh.
Điện thoại được gọi đi, mới vang lên hai tiếng đã có người nghe máy, Lục Chẩm Tuyết cười tủm tỉm,
“Lâm tổng trăm công ngàn việc, không bận rộn gì sao?”
Lâm Cảnh nghe giọng nói lấy lòng sau khi phạm sai lầm của Lục Chẩm Tuyết, không nhịn được cười, hỏi
cô, “Đang làm gì vậy?”
Lục Chẩm Tuyết vừa ăn cháo bát bảo nóng hổi thơm ngon vừa nói: “Em đang ăn trưa.”
Lâm Cảnh không nhịn được bật cười thành tiếng, “Ừ, là đang ăn cơm trưa hay là ăn sáng kiêm luôn ăn
trưa đây?”
Lục Chẩm Tuyết cười ha ha, cuối cùng đành phải thừa nhận, “Haiz, em ngủ quên mà. Vốn chỉ định sẽ
nhắm mắt lại ngủ thêm một lúc thôi, kết quả vừa ngủ là làm một giấc đến tận bây giờ.”
Dứt lời, lại nghĩ đến kẻ đầu sỏ không để yên cho cô ngủ vào tối ngày hôm qua, trong lúc nhất thời
lại bổ sung thêm một câu, “Đều do anh hết đó!”
Dường như Lâm Cảnh ở đầu bên kia điện thoại đang cười, tâm trạng có vẻ rất tốt đấy, “Ừ, đều do anh
hết. Nếu vẫn còn mệt, ăn cơm trưa xong thì ngủ thêm một lúc nữa đi.”
Lục Chẩm Tuyết vừa buồn cười vừa tức giận, cười nói: “Em ngủ đủ rồi, anh im miệng đi.”
Lâm Cảnh cười, cuối cùng cũng không chọc cô cười nữa, nghiêm túc nói: “Buổi chiều nay anh có một
cuộc họp, có lẽ phải sáu bảy giờ mới về nhà, buổi tối nếu đói thì em nhớ phải ăn cơm đi, không cần
chờ anh.”
Lục Chẩm Tuyết nhất quyết không chịu, nói: “Em không ăn, em phải chờ anh về”
Lâm Cảnh không nhịn được cười, nơi nào đó tận sâu trong trái tim vừa mềm mại vừa hạnh phúc vô cùng,
anh ừ một tiếng, “Vậy em đói thì ăn đỡ gì đó lót dạ đi, chờ anh về sẽ đưa em ra ngoài ăn bữa
chính.”
Lục Chẩm Tuyết vui vẻ nói: “Vâng ạ.”
Lâm Cảnh lại nói: “Nếu buổi chiều em có thời gian thì hãy thu dọn hành lí trước đi, chúng ta sẽ ở
lại trên núi ba ngày hai đêm. Nhớ phải mang theo quần áo dày, những ngày này, nhiệt độ trên núi ít
nhiều cũng sẽ chênh lệch lớn so với ở thành phố chúng ta.”
“Em biết rồi, một lát nữa em làm ngay.” Lục Chẩm Tuyết thật sự rất hào hứng, ngay cả chính cô cũng
không phát hiện, thời điểm cô và Lâm Cảnh nói chuyện, khóe miệng luôn vô thức cong lên, không thể
khắc chế được niềm vui trong lòng.
Lâm Cảnh cười, giọng nói vô cùng cưng chiều, “Ừ, mau đi ăn cơm trước đã.”
“Vâng, em đang ăn đây. Anh cũng phải ăn cơm trưa sớm chút đó.” “Được, một lát anh đi ngay.”
Hai người trò chuyện một hồi lâu, cuối cùng vẫn phải cúp điện thoại trong lưu luyến.
Lục Chẩm Tuyết giải quyết bữa trưa xong, cầm hết bát đũa đi vào phòng bếp và rửa sạch sẽ, sau đó
lại vào phòng ngủ lấy máy tính xách tay của
mình, ôm nó đi đến ghế lười đặt trước cửa sổ sát đất, vừa phơi ánh nắng mặt trời ngày mùa thu bên
ngoài cửa sổ vừa làm việc.
Cô làm việc liên tục đến khoảng bốn giờ chiều, cuối cùng cũng viết xong bản thảo. Cô tự mình kiểm
tra lại một lần nữa, cảm thấy thật sự hài lòng thì mới vui vẻ đóng máy tính lại, sau đó ôm máy tính
đi về phòng ngủ, hào hứng mở tủ quần áo ra, bắt đầu lựa chọn quần áo cho chuyến đi vào cuối tuần
này.
Bởi vì thời điểm hai người đi là cuối tuần, thật ra đồ muốn mang theo cũng không nhiều lắm. Lục
Chẩm Tuyết mang theo hai chiếc váy, thêm một chiếc áo khoác dày. Sau đó lại chọn hai chiếc áo sơ mi
cho Lâm Cảnh, thêm hai chiếc quần và một áo khoác dáng dài dày giữ ấm được, cô sợ trên núi sẽ lạnh.
Cuối cùng là đồ ngủ của hai người, Lục Chẩm Tuyết cất đồ lót vào trong một chiếc túi quần áo kín.
Ngoại trừ quần áo, thì chính là các loại mĩ phẩm dưỡng da cô thường dùng mỗi ngày, còn có dao cạo
râu và kem cạo râu của Lâm Cảnh nữa.
Trong chốc lát, Lục Chẩm Tuyết đã thu dọn toàn bộ đồ đạc cần thiết cho chuyến đi xong. Lại nghĩ đến
chuyện cùng Lâm Cảnh ra ngoài đi chơi vào dịp cuối tuần, cảm thấy thật vui vẻ.
Mặc dù nếu không đi chơi ở đâu cùng thì hai người chỉ cần ở trong nhà thôi cũng đã rất vui rồi.
Nhưng ra ngoài đi du lịch dạo chơi cũng là một điều thú vị mà.
Lục Chẩm Tuyết thu dọn hành lí xong, thấy thời gian vẫn còn sớm, cô đi vào phòng tắm chuẩn bị gội
đầu. Kết quả khi cô gội đầu xong, vừa mới sấy khô tóc, buông máy sấy xuống thì Lâm Cảnh đã về nhà.
Lục Chẩm Tuyết đang ngồi trước gương trang điểm, ngẩng đầu lên nhìn thấy Lâm Cảnh đã về nhà, kêu ồ
lên một tiếng, ngạc nhiên hỏi: “Không phải anh nói phải sáu bảy giờ mới về nhà sao.”
Lâm Cảnh cười, giơ tay lên nhìn giờ trên đồng hồ đeo tay của mình, nói: “Năm giờ năm mươi phút rồi,
mấy phút nữa là đến sáu giờ.”
Anh đi đến bên cạnh Lục Chẩm Tuyết, nâng mặt cô lên, cúi người hôn cô một cái, sau đó mới hỏi: “Đói
bụng không em?”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Cũng hơi đói đói.”
Hồi trưa, Lục Chẩm Tuyết ăn cơm trưa hơi sớm, vào thời điểm này quả thật cảm thấy hơi đói bụng rồi.
Lâm Cảnh cười, giơ tay xoa nhẹ đầu cô, “Chờ anh, một lát sẽ đưa em ra ngoài ăn cơm tối.”
“Được ạ.”
Lục Chẩm Tuyết ngồi trước gương trang điểm để sức mỹ phẩm dưỡng da lên mặt, chờ Lâm Cảnh đi ra khỏi
phòng tắm, cô mới nói với anh: “Em đã thu dọn hành lí xong cả rồi, anh xem thử xem có cần phải mang
thêm cái gì nữa không.”
Lâm Cảnh ừ một tiếng, vừa cởi nút áo sơ mi để thay quần áo khác, vừa nói: “Lát nữa để anh xem thử.”
Hai người ở nhà sửa soạn một hồi lâu, lúc ra ngoài đã là sáu giờ hai mươi. Mùa thu thì ban đêm sẽ
đến nhanh hơn so với mùa hè, lúc ra cửa, mặt trời đã xuống núi, bầu trời dần dần tối đi.
Lâm Cảnh hỏi Lục Chẩm Tuyết muốn ăn món gì, cô suy nghĩ rằng lát nữa khi đến khách sạn nhất định
phải đi ăn khuya, vì vậy nên cô và Lâm Cảnh chỉ tùy tiện ăn mấy món đơn giản, sau đó lập tức khởi
hành.
Đây là lần đầu tiên Lục Chẩm Tuyết ra ngoài đi du lịch vào ban đêm như thế này, ánh trăng buổi tối
rất đẹp, bầu trời đầy sao, gió đêm bên ngoài cửa sổ dịu dàng thổi qua, có một sự yên tĩnh khiến
người ta không biết nên diễn tả ra sao.
Lục Chẩm Tuyết ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ một hồi, cuối cùng lại quay đầu lại nhìn Lâm
Cảnh.
Ánh mắt Lâm Cảnh vẫn tập trung nhìn về phía trước để lái xe, phát hiện Lục Chẩm Tuyết nhìn mình,
anh hỏi: “Làm sao vậy?”
Lục Chẩm Tuyết quay đầu mỉm cười, ánh mắt nhìn Lâm Cảnh như phát sáng lên trong đêm, vui vẻ nói:
“Chỉ muốn ngắm anh chút thôi.”
Lâm Cảnh cười, tâm trạng rất vui sướng, nói: “Ừ, tương lai còn dài, sau này em có thể nhìn cả đời.”
Lục Chẩm Tuyết không nhịn được cười, cô quay đầu ra nhìn bầu trời đêm tràn đầy sao sáng bên ngoài
cửa sổ, trong lòng có một loại cảm giác hạnh phúc ngọt ngào lại bình yên đến lạ thường.
Khu du lịch nghỉ dưỡng là nơi lần trước mà Lục Chẩm Tuyết rất thích, còn nói với Lâm Cảnh rằng sau
này cô muốn thường xuyên đến khách sạn này.
Quản lí khách sạn biết tối nay Lâm tổng sẽ đến đây, từ sớm đã đứng chờ ở cửa, vừa nhìn thấy tổng
giám đốc nhà mình lái xe đến từ đằng xa, vội vàng tiến lên nhiệt tình tiếp đón.
Lục Chẩm Tuyết ngồi ở vị trí kế bên ghế tài xế, liếc mắt một cái đã nhìn thấy cây đại thụ trước cửa
khách sạn, lá cây đã chuyển vàng, là loại cảnh sắc hoàn toàn khác biệt so với chuyến đi đầu mùa hè
lần trước. Đều đẹp vô cùng.
Xe vừa dừng lại, Lục Chẩm Tuyết không thèm đợi Lâm Cảnh, lập tức xuống xe trước. Nhìn lại một lần
nữa, cảnh vật bên trong khách sạn hoàn toàn đều mang màu sắc mùa thu, cho dù là ban đêm nhưng vẫn
đẹp khiến người ta không thể dời mắt được.
Chỉ là gió đêm trên núi có hơi lạnh lẽo. Lục Chẩm Tuyết ôm chặt hai cánh tay theo bản năng.
Lâm Cảnh bước xuống xe, cởi âu phục trên người mình ra, phủ lên người Lục Chẩm Tuyết, hỏi cô: “Lạnh
không em?”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Có hơi lạnh.”
Lâm Cảnh cầm tay cô, nói: “Trở về phòng là hết lạnh. Em đi vào trong trước đi.”
Dứt lời, lại phân phó quản lí khách sạn cho người mang thức ăn khuya lên phòng giúp họ.
Quản lí liên tục đáp lời, sau đó vội vàng đi đến khu vực ăn ăn uống chuẩn bị.
Thời điểm người quản lí đi đến khu vực ăn uống, đầu bếp vẫn đang làm bánh kem.
Đây là khách sạn trên danh nghĩa của Lâm Cảnh, đầu bếp của khu vực ăn uống đều là những đầu bếp nổi
tiếng chất lượng năm sao, một chiếc bánh kem chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng lần này thì không giống vậy, bánh kem để cầu hôn của tổng giám đốc nhà mình, đương nhiên đã
tốt thì phải càng tốt hơn, không thể xảy ra bất kì sai lầm nào được.
Vào lúc này đây, Lục Chẩm Tuyết không hề hay biết Lâm Cảnh đang chuẩn bị cầu hôn, cô chỉ cảm thấy
phong cảnh bên trong khách sạn quá đẹp, được Lâm Cảnh dắt đi cả một đường đều cực kì vui vẻ, thậm
chí cô còn hỏi Lâm Cảnh cảnh vật trên núi vào mùa đông có gì khác không.
Lâm Cảnh nói: “Có tuyết rơi, đến lúc đó sẽ đưa em lên đây ngâm suối nước nóng.”
Lục Chẩm Tuyết hào hứng gật đầu liên tục, Lâm Cảnh nhìn thấy Lục Chẩm Tuyết vui vẻ như vậy, cũng
không nhịn được cười, cầm tay cô đi vào trong phòng khách, hỏi: “Bé ngốc, thích như vậy à?”
Lục Chẩm Tuyết cười nói: “Thích lắm ạ.”
Thật ra cũng không phải chỉ thích mỗi chỗ này thôi đâu, mà là cô thấy vui vẻ khi được ở bên cạnh
người này.
Bởi vì có người ở đây, nên sự thích be bé đó được phóng đại gấp nghìn lần.
Cô nhớ đến vở hài kịch lúc mới quen biết Lâm Cảnh, khi đó hai người cũng xem như chán ghét lẫn
nhau, hoàn toàn không ngờ rằng sẽ có một ngày lại yêu nhau đến như vậy.
Vào buổi tối lúc
chuẩn bị đi ngủ, cô nằm sấp trên giường, chống má, hai chân giơ lên, ngắm sao trời
bên ngoài cửa sổ, đột nhiên nhớ lại chuyện Lâm Cảnh từ hôn lúc trước, lại quay đầu, cười hỏi anh:
“Lâm Cảnh, em có xinh đẹp không?”
Lâm Cảnh đang vừa lau tóc vừa đi ra khỏi phòng tắm, nghe vậy, cũng không biết Lục Chẩm Tuyết định
hát lại vở tuồng kia, nên ừ một tiếng, trả lời cô: “Xinh đẹp.”
Lục Chẩm Tuyết cười tủm tỉm, lại tiếp tục hỏi: “Đẹp bao nhiêu vậy?”
Lâm Cảnh không nhịn được cười, nói: “Xinh đẹp nhất thiên hạ, ai cũng thua kém em.”
Lục Chẩm Tuyết chống má, nghiêng đầu bật cười, “Phải không? Vậy tại sao ban đầu anh lại từ hôn một
cách dứt khoát không lưu luyến như vậy, lạnh lùng đến độ lười cho em một ánh mắt luôn.”
Lâm Cảnh nghe vậy thì mới biết Lục Chẩm Tuyết đang lật lại nợ cũ, vừa tức giận vừa buồn cười, anh
ném khăn lông mình vừa lau tóc lên tủ đầu giường, lên giường và kéo Lục Chẩm Tuyết về phía mình,
cúi người đè cô xuống và hôn lên môi cô, buồn cười nói: “Em tính lật lại nợ cũ với anh đến khi
nào?”
Lục Chẩm Tuyết cười tủm tỉm, giơ tay lên ôm cổ Lâm Cảnh, “Muốn lật cả đời này.”
Từ trước cho đến tận bây giờ, Lâm Cảnh không cảm thấy từ “cả đời” này có gì tốt đẹp, nhưng hôm nay
anh lại cảm thấy không có từ gì có thể thay thể được hai chữ đó.
Anh không nhịn được cười, cúi đầu xuống hôn Lục Chẩm Tuyết lần nữa, thấp giọng nói với cô một câu,
“Em nói, muốn ở bên cạnh anh cả đời này à.”
Trong lòng Lục Chẩm Tuyết mềm nhũn, dĩ nhiên cô muốn ở bên cạnh Lâm Cảnh cả đời này. Nghĩ đến việc
có thể cùng Lâm Cảnh vượt qua những ngày trong phần đời còn lại, nội tâm cô lại không thể khắc chế
nổi niềm hạnh phúc đang tràn ngập trong tim.
…
Mặc dù đây không phải là một kì nghỉ dài hay gì cả nhưng bây giờ là thời điểm cuối tuần, chắc chắn
phải có người lên núi du lịch mới đúng chứ.
Nhưng Lục Chẩm Tuyết phát hiện, sáng hôm nay, khi cô và Lâm Cảnh đi trên hành lang, trong khách sạn
ngoại trừ cô và Lâm Cảnh ra, thì không hề có những người khách khác.
Cô cảm thấy hơi kì lạ, vào lúc trưa, khi người quản lí mang bữa trưa đến, cô thuận miệng hỏi thăm
một câu, tại sao lại không thấy những người khách khác.
Vị quản lí đó nhanh miệng, nhưng vô tình lỡ miệng nói: “Không có đâu, bởi vì đây là phân phó của
Lâm tổng, khách sạn sẽ không mở cửa đón khách trong hai ngày này.”
Quản lí vừa dứt lời, đã ý thức được hình như mình nói sai gì đó. Vội vàng ngậm chặt miệng, cúi đầu
xuống theo bản năng, trong lòng cực kì buồn phiền. Trong đầu thầm nghĩ không xong rồi, Lục tiểu thư
sẽ không phát hiện ra điều gì chứ?
Lục Chẩm Tuyết chớp mắt mấy cái, trầm mặc một hồi lâu, nhưng cũng không hỏi lại, chỉ “à” một tiếng
thật là dài.
Quản lí chột dạ đến độ tất cả mồ hôi lạnh đều tuôn ra, chờ người phục vụ dọn bữa trưa lên bàn xong
thì vội vàng lui xuống.
Chân trước quản lí vừa bước đi, Lâm Cảnh đã đi xuống từ trên lầu.
Lục Chẩm Tuyết nghiêng đầu nhìn Lâm Cảnh, trong ánh mắt còn ẩn chứa ý cười vui vẻ.
Lâm Cảnh bị Lục Chẩm Tuyết làm cho khó hiểu, anh hỏi: “Làm sao vậy?” Lục Chẩm Tuyết cười, “Không có
gì ạ.”
Ăn cơm trưa xong, Lâm Cảnh đưa Lục Chẩm Tuyết ra ngoài chơi.
Bởi vì là khu du lịch nghỉ dưỡng nên bên trong lớn vô cùng, có rất nhiều khu vực vui chơi. Phong
cảnh cũng rất đẹp, Lục Chẩm Tuyết tùy tiện chụp một tấm hình là có thể sử dụng để làm hình nền điện
thoại được luôn.
Thời điểm nhá nhem tối, Lâm Cảnh lại đưa Lục Chẩm Tuyết đi đến rừng Ngân Hạnh bên trong khách sạn.
Rừng Ngân Hạnh là vị trí tốt nhất để ngắm mặt tời lặn ở khách sạn này.
Lục Chẩm Tuyết vừa đi đến đó, đã nhìn thấy từng hàng cây ngân hạnh, ánh mặt trời mùa thu xuyên qua
các tán lá vàng ươm của cây chiếu xuống, thật sự đẹp đến say lòng người. Ánh mắt trời chiếu xuống
đất, cũng có màu vàng dịu nhẹ.
Lục Chẩm Tuyết vô thức cảm thán một câu, “Thật là đẹp quá.”
Lâm Cảnh cầm tay cô đi vào bên trong, đi đến một chiếc ghế dài và ngồi xuống, nói: “Hôm nay có thể
ngắm mặt trời lặn.”
Lục Chẩm Tuyết hơi kinh ngạc, mới nhớ lại trước đây cô đã từng nói với Lâm Cảnh rằng mình muốn ngắm
mặt trời lặn và mặt trời mọc cùng anh. Lâm Cảnh nhớ.
Trong lòng Lục Chẩm Tuyết vô cùng ngọt ngào, cô nhìn Lâm Cảnh, không nhịn được cười.
Lâm Cảnh cũng nhìn cô, nhìn đôi mắt ẩn chứa ý cười và khóe môi cong cong của Lục Chẩm Tuyết, trong
mắt anh cũng hiện lên ý cười, anh giơ tay xoa nhẹ đầu cô, cười nói: “Thích như vậy à?”
Lục Chẩm Tuyết gật đầu, “Đúng vậy.”
Cô tiến đến gần anh, hay tay ôm lấy Lâm Cảnh, ngửa đầu cười hỏi anh: “Còn anh? Ở bên em như vậy,
anh có thấy vui vẻ không?”
Trước đây anh vốn không hề nghĩ đến, cuộc sống của mình trong tương lai, sẽ có một người phụ nữ
chiếm hết trái tim anh như vậy.
Không ai biết rằng, mỗi một ngày có Lục Chẩm Tuyết ở bên, anh hài lòng và hạnh phúc đến bao nhiêu.
Hai người ngắm mặt trời lặn ở rừng Ngân Hạnh xong, mười ngón tay đan chặt, cùng nhau đi ra khỏi nơi
tuyệt đẹp đó.
Sau khi mặt trời lặn, bầu trời dần tối đi.
Lục Chẩm Tuyết hào hứng hỏi Lâm Cảnh, “Bây giờ chúng ta đi đâu vậy anh?”
Lâm Cảnh nói: “Đi ăn cơm.”
Vừa nói dứt lời, anh đi về phía trước, mở cửa ghế phụ bên cạnh ghế tài xế giúp Lục Chẩm Tuyết, đưa
tay dắt cô đi đến đây, nói: “Lên xe đi.”
Lục Chẩm Tuyết ồ một tiếng, cô vừa ngồi lên xe vừa hỏi tò mò hỏi: “Đi đâu mà còn phải lái xe nữa
vậy?”
Lâm Cảnh đóng cửa xe lại, nói: “Một lát nữa em sẽ biết.”
Nơi ăn cơm tối là tại hoa viên của khách sạn trên đỉnh núi. Đi lên đó cũng không xa, lái xe chỉ mất
mấy phút.
Thời điểm Lục Chẩm Tuyết bước xuống xe, cô lập tức ngây ngẩn.
Màn đêm buông xuống, hai bên đường đều tràn đầy hoa tươi, ánh đèn sáng dịu lãng mạn.
Lục Chẩm Tuyết như đang mơ, cô vô thức đi lên, tiến về phía trước, chính giữa sân cỏ là một bàn ăn,
trên bàn còn có một chiếc bánh ngọt màu trắng, bên cạnh chiếc bánh là một giá cắm nến và hoa tươi,
là một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.
Lục Chẩm Tuyết ngây người đứng im cả buổi trời, mới xoay người lại theo bản năng, nhìn về phía Lâm
Cảnh sau lưng mình.
Lâm Cảnh mặc một bộ âu phục được gia công tinh xảo, cà vạt được thắt ngay ngắn, ánh đèn màu vàng
nhạt lãng mạn chiếu lên người anh, trông anh vô cùng đẹp trai.
Lục Chẩm Tuyết nhìn thẳng vào đôi mắt Lâm Cảnh, bỗng nhiên cảm thấy khẩn trương một cách khó hiểu.
Lâm Cảnh nhìn Lục Chẩm Tuyết, im lặng mấy giấy, mới nghiêm túc nói: “Vừa nãy khi ở rừng Ngân Hạnh,
em hỏi anh và em ở bên nhau, có vui vẻ hay không.”
Dứt lời, ánh mắt nhìn Lục Chẩm Tuyết vô thức hiện lên ý cười, anh nói tiếp: “Có phải em ngốc không
Lục Chẩm Tuyết?”
Lục Chẩm Tuyết hơi kinh ngạc, mờ mịt hỏi: “Em thế nào?”
“Anh và em ở bên nhau, có vui vẻ hay không, em không nhìn ra được sao?” Lâm Cảnh tiến lên một bước,
cầm lấy tay Lục Chẩm Tuyết, anh nhìn cô, sự cưng chiều yêu thương trong mắt không thể nào che giấu
được, hiếm khi anh nói thẳng lòng mình như vậy, anh nghiêm túc nhìn Lục Chẩm Tuyết, nói: “Lục Chẩm
Tuyết, anh rất yêu em. Trước khi gặp em, anh chưa từng nghĩ về cuộc sống trong tương lai sau này,
sẽ có một người phụ nữ chiếm trọn trái tim mình. Nhưng mỗi một ngày trôi qua có em bên cạnh, không
có gì có thể làm anh hài lòng và hạnh phúc hơn được nữa.”
Anh nhìn Lục Chẩm Tuyết, lại hỏi cô: “Còn em thì sao? Em có yêu anh không?”
Lục Chẩm Tuyết gật đầu, “Em yêu anh.”
Lâm Cảnh không kiềm được, cầm chặt tay Lục Chẩm Tuyết hơn chút nữa, anh nhìn thẳng vào mắt cô, tiếp
tục hỏi: “Vậy có phải em cũng muốn gả cho anh không?”
Lục Chẩm Tuyết không nhịn được cười, trong lòng thật ngọt ngào, nhưng cô vẫn muốn chọc anh, “Em suy
nghĩ một chút đã.”
Thế nhưng Lâm Cảnh bá đạo không thèm nói đạo lý, cầm tay Lục Chẩm Tuyết, dứt khoát đeo nhẫn lên cho
cô, nói: “Không có cơ hội suy nghĩ, đeo nhẫn rồi thì chính là người của anh.”
Lục Chẩm Tuyết bật cười, “Nào có ai giống như anh đâu, anh như thấy này là ép cưới đấy.”
Lâm Cảnh lười ầm ĩ với cô, không nhịn được, lập tức ôm Lục Chẩm Tuyết vào lòng, anh thấp giọng nói:
“A Tuyết, trước đây anh không phải là một
người am hiểu tình cảm nam nữ. Nhưng từ khi gặp em, nghĩ đến mỗi ngày trong tương lai đều có em
cạnh bên, có thể giúp đỡ nhau cả đời, anh cảm thấy không có điều gì tốt đẹp hơn chuyện này.”
Lục Chẩm Tuyết nghe vậy, bỗng nhiên mắt hơi cay cay, cô ôm lấy Lâm Cảnh, nhẹ giọng nói: “Em cũng
vậy.”
Trước đây, cô cũng không hề tin tưởng chuyện tình yêu, nhưng vì Lâm Cảnh, cô mới phát hiện hóa ra
hai người yêu nhau lại là một sự cảm thụ hạnh phúc đến như vậy.
Cô khắc chế nước mắt, nói với Lâm Cảnh: “Lâm Cảnh, em cũng yêu anh, rất yêu anh. Nghĩ đến chuyện cả
đời này đều có thể ở bên cạnh anh, em cảm thấy rất hạnh phúc.
Lâm Cảnh ôm chặt cô hơn, cúi đầu dịu dàng hôn lên tai cô một cái, giọng nói trầm thấp, nhưng lại là
lời cam kế vô cùng kiên định. Anh gọi tên cô: “A Tuyết.”
Lục Chẩm Tuyết: “Vâng?”
Lâm Cảnh thấp giọng nói: “Anh sẽ luôn trân trọng em.”
Nước mắt Lục Chẩm Tuyết đã mất không chế rơi xuống, cô ừ một tiếng, gật đầu nói: “Được ạ.”